Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Đỗ Thánh Lan đến gần, nhìn từ đằng xa như một quả cầu lửa lăn tới.

Mọi người vô thức quay đầu nhìn về hướng khác, trước khi nhìn rõ người đang đi tới thì bọn họ không dám thả lỏng, he hé mắt để nhìn rõ. Sau khi xác định là Đỗ Thánh Lan, không biết là ai lên tiếng: “Sao ngươi lại…”

“Sáng như thế hả?” Đỗ Thánh Lan nhún vai: “Ta cũng không thích quá sáng.”

Lúc nói chuyện, Đỗ Thánh Lan luôn nhìn ngón tay được bọn họ vây xung quanh. Bọn họ bị Đỗ Thánh Lan nhìn mà xấu hổ, ai cũng lùi về sau một bước.

Lâu chủ Thiên Cơ Lâu hiểu biết sâu rộng, mặc dù đa số mọi người chưa bao giờ được nhìn tận mắt công đức kim quang nhưng nàng ta nhờ tri thức nên xác định rất nhanh: “Công đức kim quang.”

Đỗ Thánh Lan hơi nghi ngờ lặp lại một lần nữa, nghiêng đầu suy tư: “Là bởi vì ta trừ gian diệt ác giương cao chính nghĩa hả?”

Lúc nói lời này, ánh mắt nửa vô tình nửa cố ý nhìn sang viện trưởng học cung Thiên Thánh. Viện trưởng nghĩ đến những học viên bị đánh, sắc mặt tái mét.

Đỗ Thánh Lan không cho những vị đại năng này suy đoán nguồn gốc của kim quang, bình thản nói: “Mấy hôm trước ta đến Minh Đô, có mấy tên quỷ tu gây sự với ta, mẹ nuôi phê bình ép ta ra tay.”

“Quỷ tu dâng tận cửa, ta đành phải giết.”

Hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ và Ngọc Diện Đao không biết tình hình thực tế nhưng những người khác lại biết rất rõ, ví dụ như viện trưởng học cung Thiên Thánh và Bàn Thiên Hạc. Chuyện trộm tháp gây ra náo động lớn như vậy, Bàn Thiên Hạc từng tìm Đỗ Thanh Quang để xác minh, bây giờ nhớ lại đều cảm thấy giật mình.

Đỗ Thanh Quang là tên điên, tìm phụ nữ còn điên hơn.

Không phải chưa từng có ai nghĩ tới chuyện diệt trừ tâm ma, nhưng cuối cùng không điên thì cũng chết. Mặc dù Bàn Thiên Hạc không phải người tốt lành gì nhưng khi biết Bùi Lưu Diễm xem tình cảm mẹ con là tâm ma rồi vứt bỏ, gã vẫn bị sự tàn nhẫn này làm cho hoảng sợ.

“Trước tiên nghĩ cách ra ngoài.” Một câu nói của hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ kéo hồn Bàn Thiên Hạc về thực tại.

Những thứ như Minh Đô, quỷ tu đều có thể ra ngoài rồi tìm hiểu, sớm rời khỏi mảnh đất kinh khủng này mới là điều trọng yếu.

Đột nhiên cảm thấy bị áp bức mãnh liệt, Đỗ Thánh Lan không cần nhìn cũng biết là uy áp phát ra từ Ngọc Diện Đao. Ở phía đối diện, trong mắt Ngọc Diện Đao là sát ý lờ mờ, nhưng ngay sau đó mũi đao đột nhiên rung lên, bất ngờ bay về phía Đỗ Thánh Lan.

Nhát đao này không phải muốn lấy mạng Đỗ Thánh Lan mà là muốn chém đứt tay chân của hắn.

Choang!

Mũi đao chưa kịp chạm vào Đỗ Thánh Lan đã bị một đôi tay chai sần đánh ngược trở về. Ngọc Diện Đao liếc lâu chủ Thiên Cơ Lâu, hành vi của hắn chỉ là bộc phát nhưng người phụ nữ nhìn không có gì nổi trội này có thể dùng tay không đỡ đao chứng tỏ thực lực không tệ.

“Quá sáng, hắn phải tối đi một chút.” Ngọc Diện Đao giọng điệu rét lạnh: “Các ngươi cũng không muốn hắn sáng như thế, mọi người cùng trở thành bia sống đúng không?”

Không ai trả lời hắn, bao gồm cả viện trưởng học cung Thiên Thánh đối nghịch với Đỗ Thánh Lan.

Ngọc Diện Đao chưa từng bị đối xử như thế, tỷ muội Tôn thị nói nhỏ vài câu, hắn triệu hồi bội đao, dường như tạm thời không có ý so đo. Hành vi tiếp theo của Ngọc Diện Đao rất buồn nôn, hắn luôn đi theo phía sau không xa không gần, bảo đảm có thể được soi sáng đồng thời khi gặp nguy hiểm cũng có thể thoát thân.

Đỗ Thánh Lan mặc kệ Ngọc Diện Đao đi theo, không nói gì, lúc tìm kiếm Cố Nhai Mộc vẫn không quên để ý xung quanh.

Không nhìn thì còn đỡ, khu vực bóng tối nồng đậm nhất có vô vàn ánh mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ. Xung quanh mỗi một con mắt bao phủ mấy tấc vuông máu thịt như hoa tuyết bất quy tắc, điểm nối giữa các con mắt chính là con mắt màu nâu sẫm ố vàng. Lúc này mặt đất dưới chân bọn họ giống như xương sống động vật cuộn thành một vòng, ở giữa có cái lỗ nhỏ không biết sâu bao nhiêu. Lâu chủ Thiên Cơ Lâu hất một viên đá vào trong nhưng không nghe được âm thanh rơi xuống đất.

Những con mắt này sợ ánh sáng. Khi Đỗ Thánh Lan đến gần, chúng sẽ tự động nhắm lại.

Trên đỉnh đầu là bóng đêm vô tận, thỉnh thoảng có chất lỏng Ma Uyên nhỏ xuống. Tu sĩ đều xem hoàn cảnh trước rồi nhìn lại bản thân, sau đó mới phát hiện tay áo và bả vai đã dính không ít ma dịch.

Đỗ Thánh Lan chủ động bước về phía trước vài bước, những con mắt này nhìn thì thấy rất gần nhưng trên thực tế lại cách rất xa, bản thể của con mắt ắt hẳn cũng lớn hơn rất nhiều. Trước khi nó khép mắt lại, Đỗ Thánh Lan nhìn thấy rõ căm hận và thù ghét bên trong con mắt.

“Mắt tà ma.”

Đồng tử chồng lên nhau, không có tròng mắt, con ngươi ửng đỏ… Lúc Đỗ Thánh Lan ở trong ‘Thời Quang’ nhìn thấy không ít tà ma nên có thể xác định chắc chắn.

Lâu chủ Thiên Cơ Lâu nhớ lại các ghi chép có liên quan: “Khi tiền tuyến bị chọc thủng lần đầu tiên, tà ma đánh thẳng tới sườn núi Hung Nha bị tu sĩ mai phục từ trước vây công.”

Lúc đó thủ lĩnh của tà ma chính là chiến tướng sau khi chết bị gió hong khô như răng nanh, đây cũng chính là lý do nơi đó được đặt tên là sườn núi Hung Nha.

“Sườn núi Hung Nha? Ta thấy nên gọi nó là Táng Ma Uyên.”

Sau khi chết trận, linh hồn tà ma như bị ràng buộc vào vùng không gian này, trải qua mấy ngàn năm oán hận và tra tấn không nhìn thấy ánh mặt trời, nghĩ lại cũng khiến người ta vui vẻ.

Tỷ muội Tôn thị đứng đằng sau không biết lịch sử của đại lục Cửu Xuyên nên không có cảm xúc gì, điều các ả quan tâm là đám tà ma còn sống hay đã chết. Đao thị cẩn thận hỏi Ngọc Diện Đao để xác minh chuyện này.


“Không sống cũng không chết. Công đức kim quang diệt trăm tà, có thể khiến cho kim quang xuất hiện chứng tỏ vùng không gian này ngập tràn oán hận kinh người, nỗi hận thù bao gồm cả ma khí mà bọn chúng nói.” Ngọc Diện Đao căn dặn hai tỷ muội: “Hai nàng mặc áo giáp hộ thể vào đi.”

Đi phía sau không xa không gần, ở phía trước có người tự nguyện làm đá dò đường, tỷ lệ bọn họ gặp nguy hiểm không lớn.

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước.

“Có thể xem nơi này là bí cảnh.” Viện trưởng học cung Thiên Thánh phán đoán: “Khu vực biên giới bí cảnh là yếu nhất, chỉ cần chúng ta đi tới khu vực cuối cùng, hợp sức công kích xung quanh lá chắn ắt có thể đi ra ngoài.”

Đột nhiên nhìn thấy một cái đầu lâu trên mặt đất, viện trưởng chợt im bặt. Phía trước có một ngọn núi được đắp từ vô số xương cốt, trải qua năm dài tháng rộng, các khe hở đã sớm bị tro tàn lấp kín tạo thành một ngọn núi cao được chắp vá kín kẽ.

Bị núi sông cản đường nên mọi người đi về phía bên trái, sắp đến phía cuối dãy núi thì phát hiện có một ao nước rất lớn hình thành từ chất lỏng Ma Uyên. Bọn họ đi sang phía đối diện thì bên đó không có ao nước nhưng lại có một cái khe rất rộng. Cái khe này rộng khoảng mấy chục thước, vùng không gian này không thể bay lên cao, ngự khí thì đỡ hơn một chút nhưng cũng chỉ là một chút thôi, thay vì đi đường vòng nguy hiểm thì thà leo núi còn hơn.

Ở một hướng núi khác.

Cố Nhai Mộc, tông chủ Ngự Thú Tông, Đỗ Thanh Quang, hoà thượng Ngũ Uẩn và Giới Si đang đứng cạnh nhau.

Bọn họ rơi xuống khu vực tương đối gần. Hoà thượng Ngũ Uẩn là người đến cuối cùng, công đức kim quang của ông ta như đèn pha âm u làm những người khác theo nguồn sáng tìm tới.

Hôm nay hình như Đỗ Thanh Quang rất may mắn, trên người dính rất ít chất lỏng Ma Uyên, không biết ông ta phán đoán như thế nào mà lại chỉ rõ một phương hướng.

Hoà thượng Ngũ Uẩn: “Lúc trước bần tăng đã đi qua nơi đó, ở đó có một con quái vật có thể nuốt chửng công đức.”

Trong lúc mọi người đang im lặng suy nghĩ, Giới Si đột nhiên thốt lên: “Nhìn kìa.”

Trên đỉnh núi, mặt trời đỏ chậm rãi dâng lên, sương đen trên đỉnh núi rất đậm, vầng sáng thái dương càng ngày càng tiệm cận màu vàng. Ánh sáng vàng rực và bóng đêm nồng đậm va vào nhau, cuối cùng lấy ánh sáng mặt trời làm chủ đạo, mặt trời mọc ở hướng đông hào quang vạn trượng.

Mặt trời mọc đến giới hạn nhất định bắt đầu hạ xuống, Đỗ Thánh Lan đứng trên đỉnh núi nhìn thấy Cố Nhai Mộc thì vội vàng chạy xuống núi.

Đỗ Thanh Quang chưa từng bị vật bên ngoài quấy nhiễu nhìn thấy cục tròn tròn toả sáng mãnh liệt như vậy cũng ngớ ra một lúc.

Hai đội nhân mã tập hợp, bình thường có vài người không muốn nhìn mặt nhau nhưng ở trong vùng không gian này, nhiều người sẽ tốt hơn ít người. Rõ ràng đã biết được chân tướng nhưng vì không muốn tỏ ra có quan hệ với nhau nên hoà thượng Ngũ Uẩn đúng lúc lên tiếng: “Thí chủ tuổi còn trẻ, công đức này…”

“Đại sư giết vài tên quỷ tu là có thôi.” Đỗ Thánh Lan nói: “Nhưng điều kiện là phải nhận mẹ nuôi.”

Dáng vẻ của Đỗ Thánh Lan cứ như không muốn nói chuyện với nhân sĩ chính đạo, hoà thượng Ngũ Uẩn giả vờ cứng họng. Nhờ cảnh tượng này sẽ không có ai nghĩ bọn họ có dính líu gì hay không.

Giới Si: “Sư phụ, hay là đổi hướng khác?”

Hoà thượng Ngũ Uẩn lắc đầu nhìn sang khu vực vừa rồi: “Tốt nhất vẫn là đi đường kia.”

Ông ta có cảm giác đổi phương hướng sẽ nguy hiểm hơn.

Đỗ Thánh Lan không trao đổi quá nhiều với Cố Nhai Mộc, Cố Nhai Mộc chỉ phía trước, ý bảo hắn đi trước mặt y. Nơi này là Ma Uyên, nhân sĩ vào đây người không ra người quỷ không ra quỷ, cùng nhau đi đằng trước sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Có Cố Nhai Mộc đi đằng sau, Đỗ Thánh Lan thật sự an tâm hơn rất nhiều.

Tập trung toàn bộ sự chú ý ở phía trước, Đỗ Thánh Lan phát hiện ánh sáng bị lá chắn vô hình cản trở, khu vực này quả thật có điểm bất thường, ánh sáng chỉ có thể duy trì ở giữa một nửa hình tròn.

Có thứ gì đó đang tập trung thành đàn đi đến, xương cốt trên mặt đất bị dẫm đạp kêu răng rắc. Sau khi xác nhận tuyến đường, lui lại không có bất kỳ ý nghĩa nào nên Đỗ Thánh Lan dừng bước. Sau tiếng đạp cuối cùng vang lên, tiếp theo chính là âm thanh nhai nuốt điên cuồng.

Trước đó hoà thượng Ngũ Uẩn vào trong cũng không tạo ra động tĩnh lớn như vậy, vầng sáng màu vàng xung quanh Đỗ Thánh Lan trở nên xù xì, có thể miễn cưỡng nhận ra là một đám chuột đen thùi lùi đang điên cuồng nuốt chửng kim quang.

Chúng nó không chủ động tấn công con người, hình như là bị ánh sáng hạn chế. Tiếng nhai nuốt vầng sáng càng lúc càng lớn, con mắt lồi ra mang theo sự độc ác và khiêu khích. Có một con chuột ăn cực nhanh, vượt xa những con chuột khác, giống như đang dùng hành động nói rằng: Ta đang đến gần ngươi, ta muốn ăn ngươi sạch sẽ.

Sau một khắc nhai nuốt, tốc độ chuyển động quai hàm của đám chuột chậm lại, Đỗ Thánh Lan ngồi xổm xuống: “Ăn không nổi hả?”

Bởi vì quá no nên mắt con chuột đã sắp trừng thành mắt cá chết.

Đỗ Thánh Lan mỉm cười, giở tay tát một cái. Cái tát mạnh – chuẩn – độc giáng xuống cái đầu chuột vừa to vừa phì.

Hai ngón tay kẹp thi thể con chuột bị đập chết giơ lên cao quan sát: Trên đầu có râu, lợi lộ ra ngoài, hàm răng chi chít răng lộ ra hơn phân nửa.

Lâu chủ Thiên Cơ Lâu: “Nhìn giống yêu thú nào đó biến dị.”


Yêu thú quần cư sẽ có một con đầu đàn, chuột nhỏ ăn kim quang quá nhiều sẽ trở nên suy yếu, bọn họ giết không ít chuột nhưng vẫn không thấy con chuột đầu đàn lợi hại xuất hiện. Yêu thú rất có ý thức lãnh địa, xuất hiện tình huống này chỉ có thể là nó không tiện di chuyển.

Là bị thương hay là canh chừng bảo vật nào đó?

Hiển nhiên mọi người đều cùng chung một quan điểm.

Không ai nói gì, yên lặng đi về phía bên kia. Cho dù có kim quang lót đường thì càng đi về phía trước càng giống như chìm vào biển sâu, thậm chí áp lực cường đại làm mọi người đều không thể hít thở bình thường. Đỗ Thánh Lan không cảm thấy quá ngộp thở, thỉnh thoảng phải dùng tay bịt lỗ tai, giảm thiểu tiếng ong ong.

Kiên trì đi về phía trước mấy bước, tiếng nước chảy như gột rửa tất cả, cảm giác ù tai cũng giảm bớt. Phía trước loé lên ánh sáng yếu ớt, nữ tử đứng dưới thác nước màu đen quay đầu lại, lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt trần.

Ngọc Diện Đao từng nhìn thấy vô số mỹ nhân cũng không thể không hít sâu một hơi, tỷ muội Tôn thị sinh lòng cảnh giác, ánh mắt nhìn về phía nữ tử kia đầy thù địch.

Bùi Lưu Diễm?

Đỗ Thánh Lan cố gắng nhớ lại lúc giảng đạo, xác định xem Bùi Lưu Diễm có ở đó hay không. Hiện tại người bị kéo vào Ma Uyên đều ngồi ở hàng phía trước, Bùi Lưu Diễm cũng ở đây, chẳng lẽ nàng ta cũng tới ám sát?

Bùi Lưu Diễm hơi nhíu mày, dường như đang tìm một lý do hợp lý nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ cắt ngang: “Không cần giải thích, mọi người đều hiểu mà.”

Cùng một thế giới, cùng một ước mơ.

“…..”

Đúng là Bùi Lưu Diễm tới để giết Ngọc Diện Đao, nàng ta lo lắng mị cốt trời sinh có giới hạn, nếu như đổi thành tiên cốt thì có lẽ sẽ có một vùng trời khác. Hôm nay Bùi Lưu Diễm không chuẩn bị quá nhiều, bản thân nàng ta hiểu Đỗ Thanh Quang nhất định có mưu đồ với tiên nhân, đến lúc đó nàng ta tranh giành tiên nhân cốt, ít nhất cũng có thể bảo toàn tính mạng.

Hai tỷ muội Tôn thị đứng bên cạnh Ngọc Diện Đao biết rõ hắn có ý với nữ tử kia, muội muội cố ý nói: “Chẳng những thập vi ngũ công* mà còn có mỹ nhân kế phía sau, đúng là bọn ta đã xem thường người hạ giới.”

Ngọc Diện Đao nghe vậy thì ánh mắt tối xuống.

Nghĩ đến tình huống lúc đó, muội muội che miệng cười duyên nhìn về phía Đỗ Thánh Lan: “Tiếc là người tính không bằng trời tính, có con kiến muốn nuốt voi, dùng truyền tống trận.”

Kết quả là hại bọn họ cùng rơi vào thế giới tối tăm không thấy ánh mặt trời này.

Mọi người đều im lặng. Lâu chủ Thiên Cơ Lâu nghiêm túc nói: “Ngươi hiểu lầm rồi.”

Bọn họ không phải là một tổ chức mà là làm ăn riêng lẻ.

Tỷ muội Tôn thị chỉ cười khẩy.

Mỗi người đều mang lòng riêng, đánh nhau ở đây bất cẩn sẽ bị thương nặng, tiết kiệm sức lực chạy trốn vẫn hơn. Lâu chủ Thiên Cơ Lâu không nói thêm gì nữa, bắt đầu suy nghĩ nguyên nhân những người khác đi giết tiên nhân.

Bùi Lưu Diễm đột nhiên lùi về sau mấy bước.

Gần như cùng lúc đó, ở đằng xa truyền đến một tiếng gầm gừ làm vỡ nát hài cốt trên mặt đất, chất lỏng màu đen bị sóng âm chấn động, một con chuột khổng lồ chui ra ngoài thác nước. Ngay khi con chuột xuất hiện, ánh sáng trên người Đỗ Thánh Lan mờ đi không ít.

Đỗ Thánh Lan đã như vậy, huống chi là hoà thượng Ngũ Uẩn và Bùi Lưu Diễm.

Ánh sáng yếu ớt của Bùi Lưu Diễm dựa vào mị cốt trời sinh cực hạn, sau khi phá vỡ gông xiềng, mị cốt sáng bừng như có tác dụng kỳ diệu khác, lúc này ánh sáng đó hoàn toàn biến mất. Công đức kim quang của hoà thượng Ngũ Uẩn đến từ thiền đạo tu theo nhà Phật cũng dần yếu đi.

Biến mất không phải là mất hẳn mà giống như bởi vì con chuột khổng lồ lần lượt gầm gừ phun ra khí đen, nồng độ màu đen đến một cảnh giới nhất định, ánh sáng sẽ không thể xuất hiện được nữa.

Đa số mọi người đều nhìn sang con chuột khổng lồ nhưng Ngọc Diện Đao lại để ý tới đồ vật trong thác nước, một hòn đá hai màu trắng đen đan xen bị thác nước cọ rửa nhưng lại không bị chìm xuống nước. Bên ngoài tảng đá có hai màu sắc nhúc nhích như vật sống, chúng không ngừng chuyển động muốn nuốt lấy đối phương. Ngọc Diện Đao hít sâu một hơi, cho dù là lúc bị ám sát thì hắn đều chưa từng cảm thấy chấn động mãnh liệt như vậy.

Vô Cấu Thạch, ở nơi quê mùa này lại có Vô Cấu Thạch! Nó được ngưng tụ từ sự thiện ác tối cao, chỉ đứng sau chí bảo Giới Thạch! Vì muốn nâng cao thực lực, năm nào sư tôn Phạn Hải tôn giả cũng đến nơi cực kỳ hung hiểm sưu tầm chí bảo, Vô Cấu Thạch chính là lựa chọn hàng đầu.

Đám thổ dân này không biết Vô Cấu Thạch quý giá cỡ nào, nếu hắn có thể hiến cho sư tôn thì chắc chắn sẽ nhận được báo đáp kinh người.

Nhưng Ngọc Diện Đao đã đánh giá thấp sự tham lam của tu sĩ đại lục Cửu Xuyên. Dị thú luôn trông chừng tảng đá này, đây là đãi ngộ tiêu biểu của bảo bối, có bảo bối thì sao có thể không cướp? Hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ chưa bao giờ để vụt mất cơ hội phát hiện bảo bối, gã chính là người đầu tiên ra tay. Tử sĩ của hội trưởng không biết đang ở đâu, bị không gian áp chế nên gã bay tới cướp đoạt không được nhanh, hành động này đã chọc giận con chuột nhào tới cắn xé gã.

“Hoa Dung, hai ta hợp sức, sau này ta sẽ không để ngươi chịu thiệt!”


Thiên Cơ Lâu và thương hội Hắc Thuỷ đã hợp tác rất nhiều lần, lâu chủ Thiên Cơ Lâu suy nghĩ rồi quyết định ra tay giúp đỡ.

Tông chủ Ngự Thú Tông luôn im lặng ít nói thả ra một con yêu thú hình chim kỳ quái, ngoại hình tương tự minh điểu nhưng lớn hơn nó rất nhiều, có thể miễn cưỡng bay trong Ma Uyên.

Viện trưởng học cung Thiên Thánh lấy ra một cây bút vẩy mực, trong phạm vi mấy chục thước, không gian xảy ra biến hoá.



Nhìn từng người thi triển tuyệt học, Đỗ Thánh Lan cứng đờ khoé môi giật giật, đúng là ai cũng biết giả vờ giả vịt. Lúc đi đường vòng, những người này gặp ao nước, khe hở thì lập tức thối lui như bị áp chế đến cực hạn, thì ra vẫn còn sức lực.

Ngọc Diện Đao vốn muốn ra tay nhưng bị Cố Nhai Mộc cản lại.

Đỗ Thanh Quang và hoà thượng Ngũ Uẩn đánh nhau, Bùi Lưu Diễm bị hai tỷ muội Tôn thị và đao thị quấn lấy.

Tiểu hoà thượng Giới Si cười khổ: “Thí chủ, chúng ta nên đứng xa một chút.”

Trận chiến này bọn họ không thể nhúng tay được đâu.

Vừa quay sang thì Đỗ Thánh Lan đã mất tiêu.

Công cụ chiếu sáng biến mất, hỏng bét rồi còn gì? Không có ánh sáng, tốc độ ăn mòn ma khí trong nháy mắt tăng nhanh, những người đang giao chiến cũng không dám tuỳ tiện công kích.

Chỉ thấy vật sáng trước kia bỗng nhiên hoá thành một tia chớp.

Bản thể thiên lôi đặc biệt, hiệu quả của công đức kim quang và điện quang của tia chớp không chồng lên nhau, lúc ở trạng thái bản thể thì điện quang chỉ đơn thuần là loé lên một cái. Xung quanh toàn là bóng đêm, điện quang không sáng như công đức kim quang, thậm chí có thể nói là âm u.

Đỗ Thánh Lan thi triển Kinh Cung Chi Điểu, trong đó ba cái tia chớp lặng lẽ chui vào tay áo của Cố Nhai Mộc để đề phòng đến lúc cần, có thể chia cho người nhà mình.

Cố Nhai Mộc lặng lẽ dùng kết giới tạm thời phong bế độ sáng của tia chớp, giống như những người khác chìm sâu vào bóng đêm.

Lúc tia chớp chạy băng băng không bị cản trở quá lớn, so với những chiêu thức hoa lệ, Đỗ Thánh Lan chỉ dùng phân thân bảo vệ bản thể, chạy về phía hòn đá kia. Con chuột khổng lồ lập tức ngừng công kích hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ mà đánh về phía Đỗ Thánh Lan, nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức nó không kịp ngăn cản. Trong bóng tối, Cố Nhai Mộc nghe tiếng động xác định được vị trí, lặng lẽ ném ra một món đồ chơi đâm lên lưng con chuột khổng lồ.

Trên không trung thác nước, Đỗ Thánh Lan biết tự bảo vệ mình, hắn vừa lợi dụng kết giới vừa để phân thân va chạm mạnh, muốn dùng cách này để tìm hòn đá nhưng hòn đá không nhúc nhích chút nào, dường như hắn đã sớm chuẩn bị, chủ thân đi ra nhánh sông cầm búa sắt đập xuống, hòn đá lắc lư một cái. Phân thân nhanh chóng vẽ trận trong không khí ở mặt ngoài hòn đá. Nguyên nhân Vô Cấu Thạch đặc biệt chính là vì bên ngoài có hai luồng khí mạnh ngang nhau, một khi năng lượng mất đi cân bằng, hòn đá kia cũng sẽ bị phá huỷ.

Đỗ Thánh Lan không biết Vô Cấu Thạch là cái gì nhưng có thể nhìn thấy cấu tạo năng lượng của nó. Khi những người đó giao chiến, hắn đã nghĩ ra hơn mười loại trận pháp, cũng từ đó chọn ra cái đỡ tốn sức nhất.

“Không chiếm được thì huỷ diệt.”

Đỗ Thánh Lan rất nghiêm túc, bảo vật gì không quan trọng, quan trọng là không thể đểm đám người Đỗ Thanh Quang lấy được, nhất là Ngọc Diện Đao, lúc nãy hắn cảm nhận được sự tham lam trong mắt đối phương. Đỗ Thánh Lan vô tình nói nhỏ làm mặt ngoài hòn đá run lên, Vô Cấu Thạch mà mấy năm nay con chuột khổng lồ không rung chuyển được lại chủ động bay về phía tia chớp.

Đỗ Thánh Lan nhíu mày, không quên quay lại đâm chọt Ngọc Diện Đao.

“Các đạo hữu, ta đi trước đây! Hy vọng mọi người trong bóng tối chơi vui vẻ.”

Âm thanh vui sướng biến mất, con chuột khổng lồ rít gào giận dữ, tiếng kêu chói tai kéo tới vô số con chuột khác. Con mắt ở xa xa từng bước đến gần, dị vật điên cuồng tràn tới tăng nhanh, không khí loãng đi rất nhiều.

Hoà thượng Ngũ Uẩn bắn ra một viên phật châu, phật châu nổ tung tạm thời ngăn cản hành động của con chuột khổng lồ.

“Đi mau!”

Mọi người đang rút lui thì một giọng nói đau đớn từ sau lưng truyền đến: “Các đạo hữu, cứu ta với.”

Hòn đá lúc nãy bay thẳng vào trong cơ thể Đỗ Thánh Lan, ép kiểu nào cũng không ra được. Dưới cơn đau đớn, tia chớp ngã lên tảng đá, đã bị tra tấn đến sắp tắt sáng. Phân thân pháp không duy trì được, Đỗ Thánh Lan cố gắng hoá thành hình người để bản thân nổi bật hơn một chút.

Dưới hình dạng con người, hiệu quả của công đức kim quang được phát huy trọn vẹn, hắn nằm trên tảng đá sáng như bóng đèn đường.

Nhờ vào ánh sáng, cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy phía trước có vô số con mắt đang đến gần. Cho đến khi ánh sáng xuất hiện, chúng nó mới dừng bước không tiến lên.

Đỗ Thánh Lan không thể chết được!

Sau khi rút ra kết luận này, hết người này đến người kia xông về phía tảng đá. Cố Nhai Mộc chạy tới trước tiên cõng Đỗ Thánh Lan, hoà thượng Ngũ Uẩn thì tấn công con chuột khổng lồ. Bàn Thiên Hạc và viện trưởng học cung Thiên Thánh chịu trách nhiệm ngăn cản đám chuột nhỏ tràn lên, bảo vệ sau lưng Đỗ Thánh Lan.

Đỗ Thánh Lan đau đến chết đi sống lại, lúc này vẫn không quên xã giao: “Trách ta không biết lượng sức.”

Bàn Thiên Hạc hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Là bọn ta không bảo vệ tốt cho con.”

Sắc mặt của viện trưởng học cung Thiên Thánh cũng rất khó coi: “Tập trung tinh thần, nghĩ cách tiêu hao năng lượng này.”

Dù con chuột khổng lồ lợi hại hơn nữa cũng không chống nổi các đại năng giả đánh hội đồng, nếu không phải bị hạn chế phi hành thì nó đã chết từ lâu rồi.

Ngay khi Bàn Thiên Hạc và viện trưởng học cung Thiên Thánh đang bận rộn đối phó con chuột thì một ánh đao kinh khủng đột nhiên ập tới, Cố Nhai Mộc cõng Đỗ Thánh Lan may mắn tránh thoát. Trong khoảnh khắc nghiêng người, lưỡi đao xẹt qua bả vai Cố Nhai Mộc, để lại một vết máu.

Ngọc Diện Đao hai mắt đanh lại, không dám coi thường tu sĩ hạ giới nữa. Cho dù sức mạnh bị áp chế thì một đao toàn lực vừa rồi cũng đủ để chém một tên tiên nhân ở thượng giới, huống chi có thêm đao ý phụ trợ, cánh tay bị ánh đao chạm phải thì đừng mong giữ được.

Cố Nhai Mộc cứ như không phát hiện vết thương, còn lui đến khu vực an toàn.


Viện trưởng học cung Thiên Thánh vung bút ép con chuột rút lui, lạnh lùng hỏi: “Tiên nhân làm vậy là có ý gì?”

Ở đây, người muốn giết Đỗ Thánh Lan nhất chính là gã, nhưng gã biết rõ nếu Đỗ Thánh Lan chết, không có ánh sáng thì chính gã rất khó ra ngoài.

Đương nhiên Ngọc Diện Đao cũng hiểu chuyện này, nhưng sự mê hoặc của Vô Cấu Thạch quá lớn, cho dù mất nửa cái mạng mới lấy được nó cũng không tiếc. Ngọc Diện Đao mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Đỗ Thánh Lan, tu sĩ cảnh giới bình thường như Đỗ Thánh Lan dung hợp Vô Cấu Thạch, khả năng cao là sẽ bạo thể mà chết. Đỗ Thánh Lan có thể kiên trì đến bây giờ, không biết có phải là vì bản thể tia chớp kỳ quái hay không.

Y Cốc muốn Ngọc Diện Đao đối đầu với sét nên lúc cung cấp tài liệu về đại lục thì cố ý lược bớt những chuyện liên quan đến Đỗ Thánh Lan, bây giờ Ngọc Diện Đao mới biết bản thể của đối phương là tia chớp. Nhưng lúc này Ngọc Diện Đao vẫn chưa biết Đỗ Thánh Lan không chỉ là tia chớp mà còn là một tia thiên lôi hành tẩu nhân gian.

“Giao hắn cho ta, ta hứa sẽ cho các ngươi lợi ích mà các ngươi không tưởng tượng nổi.”

Sau khi giết con chuột khổng lồ, mọi người lần lượt đứng bên cạnh bảo vệ Đỗ Thánh Lan, bốn phương tám hướng đều được phòng thủ nghiêm ngặt.

Ngọc Diện Đao thấy bọn họ đứng bất động thì nói bổ sung: “Trong khả năng cho phép, các ngươi muốn cái gì cũng được.”

Lâu chủ Thiên Cơ Lâu thật sự muốn lấy cái tráp ra, bảo đối phương chủ động móc não bỏ vào.

Hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ nhìn làn da của Ngọc Diện Đao, một người đàn ông cao to như gã vậy mà lại nuốt nước bọt.

Bùi Lưu Diễm nửa vô tình nửa cố ý phác hoạ khung xương đối phương.

Từ trước đến nay không thể nhìn thấu tâm tư trong mắt Đỗ Thanh Quang… Những người khác thì không tỏ thái độ gì, so với lợi ích mờ mịt thì bọn họ muốn đi ra ngoài hơn.

Nhìn thấy đàm phán không thành, hai tỷ muội Tôn thị luôn nấp sau lưng Ngọc Diện Đao đột nhiên cầm song đao tấn công, đao thị cũng ra tay cùng lúc đó.

“Bảo vệ Đỗ Thánh Lan!” Không biết là ai la lên nữa.

Đỗ Thanh Quang và Bùi Lưu Diễm cùng xuất chiêu cầm chân Ngọc Diện Đao, trong lúc giao chiến còn phải cố gắng không đứng cách nguồn sáng quá xa. Hoà thượng Ngũ Uẩn tay lần chuỗi hạt quấn lấy hai tên đao thị, những người còn lại thì bao vây hai tỷ muội Tôn thị, rõ ràng cho thấy muốn g.iết chết.

Ngọc Diện Đao có không ít đồ bảo mệnh, hắn ném ra hai con rối tạm thời dây dưa với kiếm chiêu đáng sợ của Đỗ Thanh Quang. Hắn đánh giá cao sức mạnh của con rối, hai con rối chỉ quấn lấy một người, Bùi Lưu Diễm nhân cơ hội đánh một chưởng. Bàn tay nhìn như yếu ớt không xương chạm vào da thịt, cảm giác lạnh lẽo được rót vào liên tục, nếu không kịp thời bứt ra thì xương cốt sẽ bị tê cóng.

Ngọc Diện Đao cố chịu một chưởng, hai tay cầm đao chạy về phía trước từ trên cao đánh xuống, sát ý dày đặc cuốn quanh ánh đao đáng sợ.

“Bảo vệ Đỗ Thánh Lan!”

Tông chủ Ngự Thú Tông hét to, hoà thượng Ngũ Uẩn và hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ ở gần đó vội vàng rút lui, che chắn trước mặt Đỗ Thánh Lan.

Cố Nhai Mộc dùng thần thức chú ý tình hình xung quanh đồng thời nắm tay Đỗ Thánh Lan, thử giúp hắn chải vuốt sức mạnh bùng nổ trong cơ thể.

“Thanh Nô!” Tấn công bất thành, Ngọc Diện Đao hừ một tiếng gọi đao thị.

Đao thị tràn đầy tuyệt vọng, gã hiểu đây là ám chỉ mình tự bạo giải quyết mấy vị tu sĩ hạ giới.

“Đến gần Đỗ Thánh Lan!” Lâu chủ Thiên Cơ Lâu đột nhiên cảm thấy bất an, mọi người đứng thành một vòng tròn lấy Đỗ Thánh Lan làm trung tâm, hình như Ngọc Diện Đao muốn mổ bụng Đỗ Thánh Lan lấy hòn đá kia ra, nếu tự bạo thì chưa chắc có thể giữ được hòn đá.

Quả nhiên Ngọc Diện Đao không cưỡng ép đao thị tự bạo nữa.

Đôi bên lâm vào trạng thái giằng co.

Tiểu hoà thượng Giới Si nhìn Đỗ Thánh Lan mặt mày trắng bệch nên không ngừng đọc kinh Phật, tụng kinh có thể giảm bớt đau đớn một chút.

Cho dù là lúc đầu đoạt xá thiên lôi, Đỗ Thánh Lan cũng chưa từng trải qua sự đau đớn như thế này, lục phủ ngũ tạng đều bị thiêu đốt. Nhìn thấy hắn sắp không chịu được nữa, Bùi Lưu Diễm nhíu mày, chỉ có thể đánh bài tình thân. Nàng ta nhớ Triệu Trường Ninh từng nói Đỗ Thánh Lan luôn khát vọng được mẹ yêu thương bèn dùng giọng nói dịu dàng đến mức không thể dịu dàng hơn mà nói: “Thật ra mấy năm nay mẹ luôn nhớ thương…”

Lời còn chưa dứt, ánh sáng xung quanh Đỗ Thánh Lan mờ đi, đại biểu hắn trở nên suy yếu.

Đỗ Thanh Quang nhíu mày: “Cha…”

Vừa nói xong, Đỗ Thánh Lan chuẩn bị tắt sáng luôn.

Cuối cùng hoà thượng Ngũ Uẩn không nhịn được nữa: “Hai vị thí chủ bớt tranh cãi đi!”

Cơ thể Đỗ Thánh Lan đã co quắp, Cố Nhai Mộc đặt hắn xuống đất rồi nhét thuốc vào. Đỗ Thánh Lan ngẩn ngơ cảm thấy mùi thuốc này không khác gì lúc bị thương nặng lần trước, thoang thoảng mùi máu tươi.

“Ta luôn coi con là con cháu, chịu đựng đi…” Nhìn thấy Đỗ Thanh Quang đang tập trung đề phòng Ngọc Diện Đao, Bàn Thiên Hạc nói thật nhanh: “Chịu đựng mới giết được cha.”

Đỗ Thánh Lan vất vả mở mắt ra, ở góc độ này vừa vặn đối mắt với viện trưởng học cung Thiên Thánh. Bốn mắt nhìn nhau, Đỗ Thánh Lan cười hết sức thê thảm: “Ta chết, ngươi là người… vui nhất mới đúng.”

“Nói chuyện ngốc nghếch gì đó?”

Viện trưởng học cung Thiên Thánh tu hành mấy trăm năm không muốn kết thúc ở Ma Uyên nên lập tức nói: “Con là đứa nhỏ ưu tú nhất ta từng biết, con phải dũng cảm lên, cho dù mấy lão già bọn ta có liều mạng cũng phải giúp con sống sót!”



(*Chỉ lực lượng khi gấp mười lần địch thì có thể bao vây, gấp năm lần địch thì có thể tấn công).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui