Trộm Tháp Lâu, học cung Thiên Thánh ắt sẽ nổi điên. Cho dù quá trình thuận lợi cũng không thể tránh khỏi một trận quyết chiến, đến lúc đó những người này đều sẽ giúp đỡ cho học cung Thiên Thánh.
Nhân Nghĩa Đường không thể tham gia trực tiếp vào chuyện này, Minh Đô cũng không tiện phái đi quá nhiều âm vật. Nếu phe mình không thể tăng quân số thì chỉ có thể cố gắng giảm thiểu quân địch.
Nhớ lại số người vừa vọt vào Tháp Lâu, Đỗ Thánh Lan rất hài lòng, như vậy thì đôi bên có thể ngang hàng rồi.
Bội Tam Tư và đạo sư đang định phong bế Tháp Lâu thì đột nhiên xảy ra động đất. Các học viên vừa chạy tới kinh ngạc, vội vàng bay lên trời. Bội Tam Tư cau mày định đi kiểm tra thì một bóng người uy nghiêm, cao lớn từ đằng xa đi tới. Đứng bên trái là một người dáng vẻ như thư sinh nhưng khí chất không thể xem thường, đây chính là Đỗ Thanh Quang. Ở bên phải là hội phó hiệp hội trận pháp.
Nhìn thấy ba người đi đến, Tư Châu lẫn trong đám đông mỉm cười.
Bội Tam Tư: “Viện trưởng, sao ngài…”
Viện trưởng học cung Thiên Thánh khoát tay, ý bảo tạm thời đừng lên tiếng. Bội Tam Tư tò mò lui sang một bên, đúng lúc này đá trên mặt đất vỡ ra, chậm rãi mọc lên một cái đài cao. Hoa văn vòng năm bao trùm bên ngoài, khí linh ngủ say bị đánh thức, đợi đến khi đài cao hoàn toàn xuất hiện trước mặt mọi người, lập tức có người nhận ra.
“Huyết mạch linh đài!”
Dưới mặt đất của học cung Thiên Thánh sao lại có huyết mạch linh đài? Học viên rất hoang mang.
Bên ngoài huyết mạch linh đài còn có tia lửa điện lượn lờ, vài luồng điện xuyên xuống lòng đất không biết đã bị bắt lấy từ khi nào.
Là huyết mạch linh đài của Đỗ gia.
Đỗ Thánh Lan ở trên cao quan sát, nhìn thấy huyết mạch linh đài xuất hiện thì thở dài bất đắc dĩ, không biết là nên cảm thán Tư Châu có bản lĩnh, có thể nghĩ cách làm Đỗ Thanh Quang liên tưởng đến mình hay là nên cảm thán Đỗ Thanh Quang lòng dạ hiểm độc. Nếu ông ta có mặt ở học cung, lúc Đỗ Bắc Vọng gặp chuyện không may lại tỏ ra thờ ơ.
Luồng điện bị phân giải kiểm tra, trên huyết mạch linh đài dần phát sáng, ánh sáng còn không ngừng tăng mạnh.
Pháp khí bình thường có thể kiểm tra huyết mạch, nhưng chỉ có huyết mạch linh đài mới có thể sàng lọc linh hồn. Bởi vì đặc tính này, trước đây Đỗ Thánh Lan có thể giúp Cố Nhai Mộc giấu diếm được người nhà họ Bùi, tương tự như vậy, bây giờ hắn không thể gạt được Đỗ Thanh Quang. Mấy tia thiên lôi công kích mặt đất trước đó, mỗi một lần va chạm, huyết mạch linh đài đều kiểm tra. Đến thời điểm này, dựa vào luồng điện bắt được, huyết mạch linh đài đã có phán đoán hoàn chỉnh, một cột sáng khổng lồ từ mặt đất bắn thẳng lên bầu trời, nhắm thẳng vào một tia sét trong mây xanh.
Tất cả mọi người đều nhìn cột sáng kia, Tư Châu không hề che giấu ý cười trong đáy mắt.
Nếu đổi thành gia chủ nhà khác, gã rất khó làm cho đối phương nảy sinh liên tưởng, nhưng Đỗ Thanh Quang thì khác. Người này cực kỳ thông minh, hơn nữa lại đa nghi, trước kia Đỗ Thanh Quang cũng từng hoài nghi chỉ vì thiên lôi chỉ nhắm vào một vài thế lực lớn đặc biệt.
Tư Châu bịa ra một lý do để hội trưởng hiệp hội trận pháp nói cho Đỗ Thanh Quang biết bọn họ đã từng kiểm tra khi người Đỗ gia độ kiếp, trong đó có một tia sét bất thường. Trận pháp bình thường chỉ có tác dụng với vật còn sống, tia sét này có thể bị trận pháp cầm chân một lúc chứng tỏ nó có ý thức vật sống nào đó rất mãnh liệt.
“Quả thật là ngươi…” Đỗ Thanh Quang nheo mắt nhìn tia sét bị ánh sáng bao trùm.
Ban đầu ở cấm địa U Lan, Đỗ Thánh Lan tự nhiên độ hợp thể kiếp, lại đột nhiên táng thân trong lôi kiếp. Lúc đầu ông ta không tin Đỗ Thánh Lan chết dễ dàng như vậy, đặc biệt đi kiểm tra hồn đăng, có một dạo không muốn công khai tin Đỗ Thánh Lan đã chết.
Liên hệ với chuyện thiên lôi xảy ra vấn đề, lại nghĩ đến việc trước đó nữa, đại lục Cửu Xuyên chỉ xuất hiện hai sự kiện tương đối lớn, thú triều trong cấm địa U Lan và Hồng Mông Nguyên Bảo xuất thế ở vùng biển Vô Tận.
Một câu nói ý thức vật sống của hội trưởng hiệp hội trận pháp làm Đỗ Thanh Quang lập tức nghĩ đến Đỗ Thánh Lan, bây giờ huyết mạch linh đài đã chứng minh chuyện này.
Đỗ Thanh Quang như cầu vồng ngay lập tức bay về phía tia sét kia, viện trưởng của học cung Thiên Thánh cũng đồng thời lao về phía tia sét đó. Lúc Đỗ Thanh Quang đề nghị giấu huyết mạch linh đài ở dưới đất thì gã vẫn cảm thấy suy đoán này quá hoang đường. Bây giờ chân tướng đặt trước mặt, viện trưởng tức giận cũng là việc dễ hiểu.
Học cung chôn vùi bao nhiêu đệ tử tinh anh, thậm chí Đỗ Bắc Vọng còn chưa để lại truyền thừa của Hàn Nguyệt tôn giả mà tính mạng đã ngàn cân treo sợi tóc.
Tình hình thay đổi tệ hơn Đỗ Thánh Lan dự đoán một chút. Trong kế hoạch của hắn, phải chờ tới khi hắn thoát khỏi trận pháp, những người này tổng kết lại mới hiểu ra vấn đề, không ngờ hắn đã đánh giá thấp Tư Châu.
“Muốn bắt ta, phải xem các ngươi có bản lĩnh đó hay không.”
Đỗ Thánh Lan không chút do dự thi triển Kinh Cung Chi Điểu, dường như chỉ trong tích tắc, vô số luồng điện trong không trung bỏ chạy bốn phương tám hướng. Trong tình huống hỗn loạn như mớ bòng bong, tia chớp chạy như điên, chúng nó hoàn toàn quán triệt ý chí của chủ nhân: Chỉ cần ta chạy nhanh, đừng hòng ai bắt được ta! Những tia chớp này còn chạy với đủ tư thế khác nhau, có đứa lao về phía trước như hổ phóng vào rừng, có đứa như cục đá điên cuồng lăn lông lốc từ trong tầng mây xuống.
Học viên đứng phía dưới nhìn mà sợ hãi, có người còn không khép miệng được.
Đỗ Thanh Quang lạnh lùng phất tay áo một cái, không ít tia chớp chôn vùi dưới sự công kích cứng rắn của ông ta, càng ngày càng có nhiều tia chớp không chịu nổi những thứ này.
Lợi ích khi tu luyện tâm pháp U Lan được phô bày hoàn toàn, chân khí dồi dào chống đỡ giúp Đỗ Thánh Lan không bị gián đoạn thi triển Kinh Cung Chi Điểu.
“Đỗ Thanh Quang.” Hắn mở miệng, hàng nghìn hàng vạn tia chớp trên bầu trời cùng mở miệng, tiếng vọng đánh tan mây, toàn bộ trời đất đều vang vọng giọng nói của hắn.
Đã lâu rồi không ai dám gọi thẳng tên của ông ta, ông ta lạnh lùng nhìn đại quân tia chớp trên trời.
Đỗ Thánh Lan vừa chạy như ai đòi mạng vừa bình tĩnh nói. Có bao nhiêu tia chớp là có bấy nhiêu cái miệng, đầu tiên là một nụ cười khinh miệt không hề che giấu, ngay sau đó đồng loạt mở miệng: “Thiên Đạo không thể giúp ta diệt trừ cái ác, ta sẽ hoá thành Cửu Thiên Lôi Kiếp! Ta vui thì đánh một cái, ta buồn thì đánh hai cái, ta đau lòng thì đánh ba cái…”
Càng ngày càng có nhiều đạo sư và học viên tập trung bên dưới, bọn họ dần dần hiểu chuyện gì đang xảy ra, giọng điệu vui sướng khiến họ dựng hết cả lông tơ, da đầu tê buốt.
“Không thể thả hắn đi!” Bội Tam Tư tái mặt, gia nhập đội ngũ truy nã thiên lôi.
Ngày càng có nhiều người bay lên trời, đáng tiếc trận pháp được bày ra lúc trước đã bị phá giải gần hết, Đỗ Thánh Lan hoàn toàn không gặp trở ngại gì, nhóm tia chớp chạy trốn nhưng vẫn tiếp tục tiến hành tuyên ngôn: “Mười ngày là một tuần, năm ngày đầu đánh người Đỗ gia, bốn ngày sau chọn ngẫu nhiên cặn bã trong xã hội…”
‘Đỗ gia’ được hắn nhấn mạnh, cụm từ cặn bã làm không ít người nghĩ đến tình trạng thê thảm trước khi chết của Đỗ Bắc Vọng và thiếu nữ Kính Tộc.
“Ngày thứ mười ta nghỉ.” Làm sét phải lao động kết hợp nghỉ ngơi.
Đỗ Thánh Lan thoát khỏi ánh sáng của huyết mạch linh đài, thành công lao ra vòng vây của học cung Thiên Thánh nhưng giọng nói vẫn theo gió thét gào: “Ngày làm đám cưới không đánh, ngày làm đám ma không đám, ngày cuối năm không đánh.”
“Nghĩ được gì sẽ bổ sung sau.”
Sau khi nghiêm túc nói ra mấy chữ cuối cùng, tia chớp chạy còn nhanh hơn trước.
Nói một cách tàn nhẫn thì chạy còn nhanh hơn mấy người kia. Nhìn đoàn thể tia chớp như mũi tên bắn ra, đám rượt đuổi ước gì có thể thét lên, ngươi có bản lĩnh thì đừng chạy!
Trong lúc chạy trốn, Đỗ Thánh Lan quay đầu lại nhìn thoáng qua, tất cả tia chớp đều quay đầu theo, cùng chủ thân cảm thán: Đây mới thật sự là những người theo đuổi ánh sáng.
Mỗi lần Đỗ Thánh Lan thi triển Kinh Cung Chi Điểu để lộ chân khí, Đỗ Thanh Quang đại khái đoán được phương hướng của Đỗ Thánh Lan, theo sát phía sau, viện trưởng học cung Thiên Thánh cũng là người có bản lĩnh, chưa chạy sai phương hướng. Đỗ Thánh Lan thấy thế không những không lo lắng mà còn vui vẻ, cứ chạy đi, tốt nhất là chạy theo mình đến chân trời luôn đi.
Học cung Thiên Thánh.
Động đất, lại là động đất.
Chỉ là lần động đất này còn mạnh hơn lần trước, thậm chí hòn đảo lơ lửng trên không trung đã xuất hiện vết rạn.
Các học viên quanh năm bế quan cũng không ngồi yên nữa, lần lượt rời khỏi động phủ định xem đã xảy ra chuyện gì. Ngay lập tức, bọn họ đồng thời nhìn về nơi xảy ra động đất dữ dội, Tháp Lâu sừng sững hơn ngàn năm ở học cung bắt đầu lắc lư, tiếng nổ như rung chuyển cả bầu trời, ngay cả sắc trời cũng trở nên âm u.
Trong động tĩnh kinh trời, Tháp Lâu đột ngột bay lên, phía dưới là một cái bóng đen cực lớn, vác cái tháp khổng lồ đi về phía trước.
Bảo vật có thể biến lớn hoặc nhỏ nhưng Tháp Lâu có quá nhiều thần niệm, cho dù biến nhỏ cũng cao khoảng ngàn mét, không thể thu vào nhẫn trữ vật.
Học cung Thiên Thánh bố trí xung quanh không ít trận pháp đối phó với kẻ thù bên ngoài xâm nhập, những thứ này đều không chống lại được ý muốn của bản thân Tháp Lâu, nó không phản kháng, thậm chí còn toả ra hơi thở bao phủ học cung Thiên Thánh, giúp đỡ bóng đen.
Cự mãng trốn trong rương sính lễ từ dưới nền đất chui ra, nam tử âm nhu ngồi trên người nó, ngăn cản học viên muốn xông lên. Đồng thời mặt người giấy Minh Đô như quái nhân không có mạng sống rút đao giấy bên hông, một đao chém xuống lại có thể rút ngắn sự sống của con người.
“Mau đi thông báo viện trưởng!”
“Viện trưởng đi truy đuổi sét rồi!”
Tư Châu biến mất trong đám đông, gã mưu tính đủ đường nhưng không ngờ lại xảy ra biến động như vậy.
Học cung Thiên Thánh chỉ có một viện trưởng nhưng không chỉ có một viện phó, ngay lập tức có mấy hơi thở ưu việt đuổi theo, ngay khi bóng người kia bay ra một khoảng cách nhất định, trong đám mây phía trước xuất hiện một biển lửa sôi sục. Thoạt đầu hắn không quan tâm mà tiếp tục truy đuổi, đến gần biển lửa định vung tay đánh tan thì bất ngờ phát hiện ngọn lửa bất diệt.
“Hơi thở của rồng.” Trong ngọn lửa có giấu nguyên tố ăn mòn mãnh liệt, viện phó sợ hãi suy đoán, trong lúc hắn đang cố gắng làm hao mòn ánh lửa thì binh nhân lặng lẽ xuất hiện đằng sau.
Nguy hiểm! Viện phó nhận thấy nguy hiểm đến gần, nhanh chóng né tránh. Hắn tránh thoát đao đằng sau lưng nhưng không tránh được nhuệ khí đao mang tới. Đao đâm thẳng vào trái tim, phía sau ngọn lửa là ngân long tấn công. Trước sau hai đại cao thủ bao vây, lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết đối phương.
Trước khi mất ý thức, trong mắt viện phó vẫn còn sự không thể tin nổi, không hiểu vì sao cùng xuất hiện hai đại độ kiếp kỳ, rồng ở đâu ra, người còn lại là thứ gì? Đáng tiếc trước khi nghĩ ra, hắn đã mang theo nghi ngờ đi xuống địa phủ.
Cố Nhai Mộc: “Ta về trước.”
Cố Nhai Mộc còn phải diễn kịch ở Bùi gia, truy binh đuổi theo là khó giải quyết nhất, tiêu diệt hắn, Minh Đô đứng đằng sau mới có thể có sức đối phó.
Sau một câu nói ngắn ngủn, Cố Nhai Mộc xé rách không gian rời đi.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua thi thể rơi xuống đất, trước khi bị trấn áp, Cố Nhai Mộc không phải người hiền lành, cho dù như vậy thì y vẫn chướng mắt hành vi của học cung Thiên Thánh.
Trong Tháp Lâu có một phần thần niệm mới xuất hiện gần trăm năm, những thần niệm này đều là lúc còn sống bị truy sát, đến thời khắc quan trọng thì được học cung Thiên Thánh cứu, bởi vì bị thương nặng không còn sống được bao lâu nên để lại truyền thừa ở Tháp Lâu. Từ khi đám người Đỗ Bắc Vọng đánh nát thần niệm, học cung Thiên Thánh không lập tức vào Tháp Lâu xử lý học viên, những thần niệm này đã mơ hồ cảm thấy bất thường.
Có thần niệm hiểu ra chân tướng, trong nhất thời không chấp nhận được sự thật, nản lòng thoái ý có ý muốn tan biến.
Học cung Thiên Thánh cho thế nhân ấn tượng vô cùng lớn, phái học viên đi rèn luyện, gặp chuyện bất bình rút đao giúp đỡ, danh tiếng tốt hơn tứ đại gia tộc rất nhiều. Dù sao thì so với thế gia, mọi người có thiện cảm với học phủ hơn.
Nhưng sau này thì khó nói.
Cố Nhai Mộc rời đi, Âm Khuyển vác Tháp Lâu, tốc độ khó tránh khỏi chậm hơn một chút. Lúc đến sát vùng biển Vô Tận thì truy binh cũng đến, mặt người giấy được giấu trong tháp dốc toàn bộ sức mạnh, không ít âm vật trong rương đồ cưới được mang vào tháp chui ra, tiếp nhận vị trí của bóng đen phụ trách chặn cửa, chỉ thả cho người nhà ra vào.
Sức mạnh trong Tháp Lâu sẽ bị áp chế ở cảnh giới nguyên anh, loại hạn chế này ảnh hưởng tới âm vật khá nhỏ, cho dù bên trong có mấy vị đạo sư cao cấp lợi hại thì chúng nó chặn cửa cũng dư dả.
Một phần khác lập tức ra ngoài, chuẩn bị nghênh đón quyết chiến.
Hai bên giống như là quân đội trên chiến trường, một trận đại chiến vô cùng căng thẳng.
Bên phía Âm Khuyển, nữ tử trong tranh bước ra ngoài, ho khan liên tục, minh điểu đậu trên người luôn toả ra mùi thối rữa. Mặt người giấy theo binh nhân canh giữ ở hai bên, âm vật không có thực thể, đứng phía trước làm quân tốt tiên phong.
Lực lượng của học cung Thiên Thánh ở phía đối diện cũng không thể lơ là: Tam đại viện phó, sáu đạo sư cao cấp, hơn mười học viên nòng cốt và trăm tên học viên nội bộ. Đối mặt với người cùng cảnh giới, mỗi người đều có thể lấy một địch mười, phía sau còn có tiếp viện đang chạy đến.
Yêu thú vùng biển Vô Tận nào từng thấy qua loại chiến trận này, hai thế lực lớn giằng co trong lĩnh vực không gian, càng ngày càng nhiều yêu thú nổi lên mặt nước. Nếu là ngày thường, những con yêu thú không hợp nhau đã sớm bắt đầu giết hại lẫn nhau, nhưng bây giờ chúng nó đều chui lên nửa người, muốn biết đang xảy ra chuyện gì.
Người Minh Đô rất đặc biệt, nhìn một phát là nhận ra đây là thế lực nào, khi nhìn thấy Tháp Lâu trên lưng Âm Khuyển thì đám yêu thú chỉ biết chém giết cũng kinh hoàng.
“Giao Tháp Lâu ra đây, nếu không học cung Thiên Thánh ta và ngươi không chết không ngừng.”
Các yêu thú đồng loạt quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một vị đại năng giả của học cung Thiên Thánh ánh mắt sắc bén, xung quanh sôi trào sát ý.
“À…” Luồng điện diễn thuyết trong Tháp Lâu bước ra, dựa vào chút sức mạnh cuối cùng bật cười chất vấn: “Sao ngươi không hỏi Tháp Lâu có chịu cùng các ngươi trở về không?”
Các yêu thú lại quay đầu lại, ai cũng kinh ngạc nhìn tia chớp mở miệng.
“Hoang đường! Một đám trộm cắp không biết hối cải, làm sao Tháp Lâu có thể mở miệng…”
“Ngươi không nói, ta hỏi giúp ngươi.” Phân thân cắt lời: “Tháp Lâu, ngươi có gì muốn nói với học cung Thiên Thánh không?”
Trong Tháp Lâu, học viên xông vào vì đoạt bảo đã chui vào khu vực tầng cao, rất nhiều người bị thần niệm khống chế.
Lúc này những học viên đó bị xem là tú cầu ném tới ném lui, ném từ khu này sang khu khác. Bọn chúng còn chưa kịp tỉnh táo thì đã bị thần niệm cưỡng ép phóng ra chân khí toàn thân, thi triển một chiêu tuyệt học. Ngay sau đó dưới sự thao túng của thần niệm, cảnh tượng mơ hồ trong Tháp Lâu hiện lên.
Tuyệt học trước đó được tung ra, sinh ra ánh sáng. Trải qua tổ hợp sắp xếp, đột nhiên xuất hiện ba chữ lớn: CÚT, CHO, TA.
Hơn một nửa yêu thú ở vùng biển Vô Tận há miệng to như chậu máu, đứa nào không biết chữ thì vội đi hỏi thăm. Sau khi trao đổi xong, chúng há to mồm chậm nửa nhịp.
“Người đắc đạo giúp đỡ nhiều.” Nữ tử luôn ho khan yếu ớt nói: “Học cung Thiên Thánh mặc kệ học viên hấp thu thần niệm của tiền bối, nên giết!”
Trên mặt của mặt người giấy chỉ thiếu viết dòng chữ ‘Vì tiền bối lấy lại công bằng’.
Quá nhiều tin tức chấn động, mấy con yêu thú này đều tiêu hoá không nổi.
“Nói bậy bạ! Chắc chắn là các ngươi sử dụng yêu thuật nào đó che mờ nhận thức của Tháp Lâu.”
Hai phe chửi nhau, yêu thú vùng biển Vô Tận lúc thì quay sang trái, lúc thì quay sang phải. Thiên Cơ Lâu là nơi buôn bán tin tức, nhân cơ hội lẩn quẩn ở bên ngoài bắt đầu thống kê số lượng yêu thú ngoài đại dương.
“Chiến!” Không biết là ai la trước, cuối cùng đôi bên cũng động thủ.
Quản sự Thiên Cơ Lâu còn đang liều mạng ghi chép loại yêu thú chưa từng nhìn thấy, một tia chớp đột nhiên đi đến bên cạnh, gã lại càng hoảng sợ.
Lần này đến chính là bản thể, trước đó Đỗ Thánh Lan chạy thẳng một mạch về phía trấn Thạch Hoài, trên đường dùng bùa đưa tin liên hệ với Thiên Cơ đạo nhân, bảo gã giúp mình nghĩ cách. Thiên Cơ đạo nhân chửi cha chửi mẹ, lúc nghe Đỗ Thánh Lan nói sắp lên hợp thể kỳ, huyết chú được giải thì lập tức đổi thái độ, nhiệt tình đề nghị phương pháp:
“Đi về phía tây có Mê Hồn Trận ta từng bố trí, chém gãy cây mai là có thể kích hoạt trận pháp.”
“Dưới mặt đất thôn Nam Tích có hơn một nghìn con đường.”
“Nếu tin ta thì đến rừng rậm nguyên thuỷ, ta có cách khác giúp ngươi.”
…
Thỏ khôn có ba hang, Thiên Cơ đạo nhân đề nghị hơn mười phương án, Đỗ Thánh Lan không có thời gian nghe hết, tiếp tục chạy như điên về phía tây.
Mê Hồn Trận tạm thời có thể cầm chân truy binh, hắn nắm lấy cơ hội thi triển thuật phân thân tối đa. Chủ thân cảm nhận được vị trí của phân thân, vọt trở về vùng biển Vô Tận. Thiên Cơ đạo nhân đồng ý giúp đỡ đã tốt lắm rồi, dựa theo kế hoạch trước đó, nếu thật sự vào bước đường cùng, Đỗ Thánh Lan sẽ liên hệ với Cố Nhai Mộc trước, đến lúc đó thu dọn tàn cuộc sẽ rất vất vả.
“Ngươi là hợp thể kỳ, mắc gì sợ ta?” Ở hình dạng tia chớp chạy khá nhanh, tạm thời Đỗ Thánh Lan không hoá thành hình người: “Nói cho ta biết vị trí của con Âm Khuyển khác, bao nhiêu tiền ta về thanh toán cho ngươi.”
Thiên Cơ Lâu chưa bao giờ bán thiếu.
Quy định ở trước mặt lợi ích yếu ớt hơn rất nhiều, quản sự Thiên Cơ Lâu đảo mắt, kêu giá trong phạm vi hợp lý: “800.000 linh thạch.”
“Chốt đơn.”
Quản sự Thiên Cơ Lâu báo một vị trí, Đỗ Thánh Lan vọt đến bên cạnh bóng đen: “Ta dẫn đường.”
Hắn chạy quá nhanh, Âm Khuyển vác tháp theo phía sau, người Minh Đô cũng không tham chiến, rút lui theo Âm Khuyển.
Nơi này ngược đường trở về Minh Đô một đoạn, trong lúc Âm Khuyển định đuổi theo hỏi Đỗ Thánh Lan mục đích đi đường này thì đột nhiên cảm thấy mùi của cái tên cùng chung một dòng máu. Đối phương cũng nhận ra Âm Khuyển nên quay lại, Yểm thấy đại ca nhà mình cõng một toà tháp lớn vọt về phía nó.
Âm Khuyển lập tức hiểu được tính toán của Đỗ Thánh Lan, lần đầu tiên dùng giọng điệu dịu dàng từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến nay nói: “Vương đệ, cản bọn họ lại!”
Yểm ngờ vực, theo bản năng muốn đánh nhau với Âm Khuyển, ngăn cản Âm Khuyển đi tới.
Một lời nguyền rủa đánh tới cắt ngang hành vi của Yểm, Yểm quay lại nhìn: “Cửu Nô?”
Giọng nói mong manh của nữ tử lần đầu tiên vang vọng trên bầu trời cực kỳ rõ ràng: “Vương trữ, nhờ người.”
“Vương trữ!” Âm vật đứng phía sau bị thương nặng sắp không chịu được vội vàng nói theo: “Xin vương trữ giương cao uy vọng Minh Đô ta!”
Yểm bẩm sinh xảo trá, nhìn thấy truy binh phía sau lập tức hiểu ra bọn họ muốn kéo mình cản đao, trầm giọng nói: “Chư vị…”
Trong lòng biết giải thích vô dụng, chuẩn bị giơ tay lên gi.ết chết hai âm vật làm gương. Đáng tiếc rằng cả hai đều là Âm Khuyển, ít có ai biết nội đấu Minh Đô, vẻ ngoài quyết định lập trường trong lòng con người. Trong ánh mắt tha thiết mong đợi của nhóm âm vật, vô số ánh đao, ánh kiếm hướng về phía Yểm, người của học cung đã giết đỏ cả mắt không cho Yểm cơ hội thể hiện lập trường.
Đương nhiên là Yểm không thể ngoan ngoãn đứng yên cho bọn chúng muốn làm gì thì làm, tránh né đa số công kích, không thể tránh được thì cắn nuốt một tên học viên học cung.
Hành động này chọc giận học cung Thiên Thánh, ra tay càng ngày càng độc.
“Giết nó, đoạt tháp!”
Học viên kết trận, mấy vị viện phó liên thủ, Yểm bị tấn công dữ dội hoá thành máu loãng. Nhưng đây là một sự tồn tại làm nữ tử yếu ớt cũng phải đau đầu, không giết trăm ngàn lần thì không chết được, máu loãng nhanh chóng ngưng tụ lại, chứng kiến Yểm trùng sinh kinh động đến mọi người ở học cung Thiên Thánh.
Lần trước ở Minh Đô, nữ tử yếu ớt đã bóp nát đầu Yểm, khí đen tanh hôi phân tán bốn phía. Lần công kích đó nhìn thì nữ tử dễ dàng bẻ đầu Yểm, nhưng trên thực tế nàng cũng bỏ ra chút trả giá, so sánh thì sức mạnh công kích thuần tuý của học cung Thiên Thánh khiến Yểm chỉ hoá thành máu loãng chứ không phải sương mù, gần như là trùng sinh tại chỗ.
Mỗi lần tử vong, Yểm sẽ mất ký ức mấy ngày gần đây, trong con ngươi màu xanh hiện lên một tia ngơ ngác.
Nhiều người quá.
Sau đó người học cung Thiên Thánh gầm lên một tiếng, tiếp tục tấn công.
Yểm không kịp biết chuyện gì đang xảy ra, hung dữ đánh trọng thương một vị đại năng giả, lại cắn nuốt hai tên học viên. Yểm khịt mũi, nhìn bóng dáng nhỏ dần ở đằng xa của Âm Khuyển, dường như đã đoán được chuyện đang xảy ra.
Có lẽ những người này theo ‘đại ca tốt’ của nó tới.
Yểm lập tức muốn đuổi theo gia nhập nhóm truy sát, ai ngờ vị đại năng bị thương nặng kia tự biết mình không thoát khỏi cảnh bị cắn nuốt, dưới cơn nóng giận chọn tự bạo.
Yểm bị sức mạnh cường đại tấn công bị thương nặng, một tên học viên nòng cốt khác liều mạng đâm một kiếm, Âm Khuyển Mắt Xanh chết ngay tại chỗ. Lần này cơ thể của nó bị thương ít lại, nhưng lúc sống lại trong đôi mắt vẫn hiện lên vẻ hoang mang.
Nhiều người quá.
Học cung Thiên Thánh: “…..”
Cái tên nghiệp chướng này, vì sao giết không chết? Thậm chí mỗi lần sống lại, sức mạnh của nó hình như không hề suy giảm.
Yểm cũng thật sự nổi giận, từ khi nào người bên ngoài lại ngông cuồng thế này, nghĩ đến đại ca nó muốn xây dựng trật tự gì đó ở Minh Đô, rõ ràng chỉ có máu tanh mới là con đường trấn áp.
“Giết!” Nó muốn cho danh tiếng Minh Đô tàn bạo được lưu truyền trên thế gian thêm một lần nữa.
Đỗ Thánh Lan dẫn đầu nhóm người Minh Đô đã sắp chạy xa một vạn dặm, quay đầu lại cổ vũ sĩ khí: “Yểm liều mạng cho chúng ta chạy trốn, nếu không chạy nhanh thì chẳng phải đã phụ sự hi sinh của Yểm sao?”
“Vì Yểm!” Hắn vung tay hô to.
Âm vật Minh Đô chạy theo, vô thức kêu theo: “Vì Yểm!”
Hô xong thì đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, bọn họ không có mặt dày đến mức đó, khi Đỗ Thánh Lan hô khẩu hiện lần thứ hai thì không ai phụ hoạ.
Đỗ Thánh Lan không dám lơ là, sợ đám người Đỗ Thanh Quang đuổi theo tới đây. Một khi Đỗ Thanh Quang xuất hiện, Yểm có cơ hội lên tiếng thì bọn họ sẽ phải đối mặt với hai đội ngũ truy kích.
Âm Khuyển vác Tháp Lâu, tốc độ càng lúc càng nhanh, đến khi sóng vai với Đỗ Thánh Lan thì lạnh giọng hỏi: “Chuyện huyết mạch linh đài là sao?”
Đỗ Thánh Lan quật khởi là chuyện đã xảy ra gần mười năm, theo như thường lệ thì sang năm mới minh điểu mới được thả ra, Âm Khuyển không biết quá nhiều về thân phận của Đỗ Thánh Lan.
“Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đó đúng là người cha cùng chung huyết thống với ta.”
Âm Khuyển nghe vậy thì nghĩ đến lúc ở Phần Thành, Đỗ Thánh Lan nguỵ trang thành Tiểu Âm Khuyển đối mặt với Đỗ Thanh Quang, còn gọi nó là cha.
“Cha ta lựa chọn giúp em của ngươi soán ngôi, ta chọn con trai ngươi, ta còn từng làm con của ngươi.” Trong lúc chạy trốn, tia chớp còn thở dài đầy ý tứ: “Đây chính là duyên phận.”
Ngươi giết ta, ta giết ngươi, đây chính là nghiệt duyên.
Nơi này cách Minh Đô vạn dặm, học cung Thiên Thánh có không ít đệ tử ra ngoài rèn luyện, có người nhận được tin tức muốn ngăn cản nhưng nhìn thấy Minh Đô người đông thế mạnh nên đành từ bỏ suy nghĩ một mình ngăn cản. Ở bên kia, viện trưởng học cung Thiên Thánh cũng nhận được tin tức tương tự, dưới cơn giận dữ suýt không khống chế được chân khí, chim muông trên bầu trời bị đánh ngất rơi xuống đất.
Gã cùng Đỗ Thanh Quang phá giải Mê Hồn Trận, Đỗ Thanh Quang thấy gã định quay lại thì nhíu mày: “Còn có việc gì quan trọng hơn truy đuổi lôi điện?”
“Tháp Lâu…” Viện trưởng căm hận nói: “Có người Minh Đô lẻn vào, trộm Tháp Lâu.”
Đỗ Thanh Quang động đậy ngón tay trong ống tay áo, tâm trạng có hơi bất ổn. Tháp Lâu tuyệt đối không thể rơi vào tay Minh Đô, một khi Tháp Lâu canh giữ giới bích, muốn mở thời đại hoàng kim khó càng thêm khó.
Chín ngàn dặm, tám ngàn dặm…
Càng đến gần Minh Đô, lần đầu tiên Đỗ Thánh Lan có cảm giác nóng lòng muốn về nhà.
“Con trai, con chạy nhanh quá.” Nữ tử yếu ớt đứng sau lưng vỗ tay tán thưởng.
Có thể không nhanh sao? Nếu Đỗ Thanh Quang bất chấp thuấn di, khoảng cách hai bên sẽ bị rút ngắn rất nhanh. Tuy nói lúc trước Đỗ Thanh Quang truy đuổi mình thì bị một số phân thân lừa đi lầm đường, nhưng việc này tuyệt đối không phải là cực hạn của ông ta.
Minh Đô là địa bàn của Âm Khuyển, nó dám đến trộm Tháp Lâu thì nhất định có chỗ dựa nào đó, chỉ cần có thể trở về thì an toàn sẽ được đảm bảo rất lớn.
“Trảm Nguyệt Sơn chọn đồ đệ, ngài là kiêu ngạo của Vương gia ta…” Ông lão dẫn theo tiểu thiếu gia ngự khí đi, đột nhiên nhìn thấy phía trước một vùng đen thui, vội vàng bảo vệ đứa trẻ sau lưng như gặp kẻ địch.
Nhưng hình như vùng đen thui phía trước không có ý dừng lại, tia chớp trước mặt là tồn tại chói mắt nhất trong đội ngũ: “Bái sư học nghệ tới Minh Đô.”
Đến khi ông lão tỉnh táo thì bọn họ đã chạy xa, một già một trẻ xoay lại nhìn, ở đằng xa còn có thể nhìn thấy cái tháp cao kia loé lên ánh sáng: Đến đây đi.
Đi qua vùng biển Vô Tận, đến nơi đông người, Đỗ Thánh Lan triệu hồi hơn mười phân thân, âm thanh vang vọng mây xanh trong tiếng sấm chớp vang rền: “Bái sư học nghệ đến Minh Đô!”
Học viên trong Tháp Lâu bị ép lần lượt thi triển tuyệt chiêu, loé lên hai chữ ‘đến đây’.
Tu sĩ ở phía dưới nhìn đến há hốc mồm, còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì một lát sau trên bầu trời có một nhóm người khác bay qua, phẫn nộ rít gào: “Nghiệp chướng! Trả Tháp Lâu lại đây.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...