Edit: Lynn Dyrnes
Rõ ràng nơi đó cách không đến mấy dặm, nhưng lại đối lập với cảnh náo nhiệt của trấn Thạch Hoài, tuy dọc đường thỉnh thoảng có xe thú vật đi qua, nhưng vẫn hiển lộ rất nhiều vẻ hoang liêu.
"Đạo nhân Thiên cơ cư trú bất định, trừ phi vì kéo dài tuổi thọ mà chủ động xuất hiện xin đại gia tộc chút thiên tài địa bảo, muốn tìm được hắn rất khó."
Những thế lực gia tộc này thực sự không nỡ để hắn chết, quẻ tượng của đạo nhân Thiên cơ có đôi khi là thứ quẻ có thể cứu mạng.
Đỗ Thánh Lan lại nói: "Hắn cũng là thật sự có bản lĩnh, tu vi bình thường, lại có thể không bị người ta giam nhốt."
Cố Nhai Mộc lúc này không chút để ý búng ngón tay, một sợi tơ đỏ như có như không không ngừng kéo dài, hình như đang chỉ đường.
"Trong cơ thể đạo nhân Thiên cơ có huyết chú mà ta gieo xuống, nếu không muốn tìm đến hắn cũng chẳng dễ dàng."
Đỗ Thánh Lan lần đầu nghe nói huyết chú còn có thể định vị đường xa.
Cố Nhai Mộc lạnh lùng nói: "Đừng dùng loại quan điểm huyết chú cấp thấp này của ngươi nhìn thế giới."
Đỗ Thánh Lan không giận, trái lại còn tăng thêm hứng thú bắt đầu xin chỉ giáo môn pháp thuật này, Cố Nhai Mộc một mặt không kiên nhẫn giải thích, một mặt đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng bước chân dừng lại ở một đạo quán ẩn giữa núi rừng.
Ở cửa có tên tiểu đồng, rất cung kính nói: "Khách quý đến, chủ quán đang đợi nhị vị ở bên trong."
Tiểu đồng dẫn đường, bảy rẽ tám quẹo ở đường mòn tối tăm, chủ động tiến lên trước đẩy cửa một gian phòng trong cùng ra.
Đồ trang trí trong phòng là kiểu vừa nhìn thấy ngay, vật dụng trong nhà chỉ có một cái giường đá và cái bàn.
Hai chén trà nóng đã hơi nguội, dường như sớm đã đoán trước được sẽ có người tới cửa viếng thăm, vách tường ngay chính giữa treo thật cao một chữ 'đạo', phía dưới hồ ly lông trắng ngồi ngay ngắn trên giường đá thu hình thể lại thành cao không đến một trượng, trông hòa nhã dễ gần.
"Long quân." Hồ ly thi lễ.
Lúc này đến lượt Đỗ Thánh Lan kinh ngạc: ".....Đạo nhân Thiên cơ?"
Hồ ly nâng mí mắt lên nhìn hắn, vừa nhìn một cái, tầm mắt dừng lại trên người Đỗ Thánh Lan cũng không rời ra được nữa, cứ giống như trên người đối phương có bảo bối gì, mãi hồi lâu mới lưu luyến rời ánh mắt đi.
Cố Nhai Mộc ngồi xuống nhấp một ngụm trà, chỉ vào Đỗ Thánh Lan nói ngắn gọn: "Giúp hắn tính vài chuyện."
Hồ ly chưa đáp ứng ngay, lại thi lễ thêm lần nữa: "Còn chưa chúc mừng Long quân thoát khỏi vây hãm."
Ngón tay Cố Nhai Mộc gõ gõ thành chén, biểu lộ rõ ràng ý thúc giục, để nó bớt nói lời vô nghĩa.
Đạo nhân Thiên cơ kiên nhẫn đợi y uống trà xong: "Long quân chắc cũng hiểu rõ, trong quá trình tính quẻ không thể có người ngoài ở đây."
Cố Nhai Mộc nhíu mày, nói câu 'lắm chuyện', cuối cùng vẫn đứng dậy đi ra ngoài.
Mới ra khỏi cửa, y đã cảm giác thấy trong phòng được bố trí kết giới, Cố Nhai Mộc cười nhạo một tiếng: "Con cáo già này."
Phá vỡ kết giới dễ như trở bàn tay, chỉ có điều không quá cần thiết, thứ y thấy hứng thú là thân xác của Đỗ Thánh Lan, không phải chuyện trong nhà.
Bên trong phòng, hồ ly lấy ra lư hương từ dưới gầm giường, thắp lên một nén hương.
Chăm chú nhìn sương khói lượn lờ, nó thở phào một hơi dài: "Bé cưng à, cuối cùng cũng đợi được ngươi rồi."
"....."
Hồ ly xoay người: "Muốn hỏi cái gì?"
Ðỗ Thánh Lan cứ luôn cảm giác hồ ly này không đáng tin cậy cho lắm, nhưng ngựa chết coi ngựa sống như thầy thuốc, học cách gọi của tiểu đồng: "Muốn xin chủ quán tính xem, mẹ ruột của ta là ai, còn sống không? Nguyên nhân ta bị gia tộc chán ghét vứt bỏ là gì?"
Ngừng một lát, hắn còn nói thêm: "Trước đây Đỗ Thanh Quang nói bóng gió với ta, là bởi vì mẹ ruột của ta không muốn gặp ta, nhưng ngẫm nghĩ kỹ hơn, không hợp lý lắm."
Tốt xấu gì trong cơ thể mình cũng có một nửa dòng máu của Đỗ Thanh Quang, trừ phi là đại họa ngập trời, thì không có lý nào lại như thế.
Huống chi Đỗ Thanh Quang chỉ có một đứa con là mình, danh tiếng đối xử khắc nghiệt với con nối dõi cũng chẳng hay ho gì.
Châm lửa đốt từ đường bản thân cũng có vài phần thăm dò, theo lẽ thường Đỗ Thanh Quang nên tự tay giết chết mình, nhưng ông ta không hề ra tay, thờ cúng trong tộc cũng không có, thật là kỳ quặc.
Hồ ly bỏ qua câu hỏi trước, vuốt chòm râu: "Đạo Thể Trời Sinh, hội tụ khí vận trời đất, không kiếm ngươi thì kiếm ai?"
"Có ý gì?"
Một khuôn mặt hồ ly đột ngột ghé sát đến, chòm râu dài mảnh vểnh lên, suýt nữa chọc vào mặt Đỗ Thánh Lan.
"Ngươi tự ý thả ác long ra, chắc hẳn đã từng khiến Long quân lập ra lời thề Thiên đạo."
Đỗ Thánh Lan thầm nghĩ đạo nhân Thiên cơ quả nhiên danh bất hư truyền.
"Đây cũng không phải chuyện được tính ra, nếu chuyện gì cũng tính, cơ thể này của ta có khả năng không chịu nổi." Hồ ly ngồi thẳng người một lần nữa: "Chỉ là phỏng đoán hợp lý, có điều ta phải nhắc nhở ngươi, lời thề Thiên đạo không kiềm hãm Long quân được bao lâu đâu."
Sắc mặt Đỗ Thánh Lan không thay đổi.
Hồ ly: "Xem ra ngươi đã có chuẩn bị về tâm lý, cũng đúng, loài rồng trời sinh bản tính cao ngạo, nếu bị quản chế lâu bởi con người, lại còn là một tên tiểu bối, y ngược lại thà rằng bị trấn áp trong lòng đất.
Vậy ngươi có biết Long quân vì sao không biết sợ gì không?"
Đỗ Thánh Lan quy hết cho hai chữ 'thực lực'.
Hồ ly lắc đầu: "Y hiểu biết tương đối nhiều về một số pháp thuật cấm kỵ, từng chuyên môn nghiên cứu làm thế nào để giảm bớt phản phệ của lời thề Thiên đạo."
"....."
Chỉ là màn dạo đầu, đạo nhân Thiên cơ đã bắt đầu giải đáp vấn đề mà Đỗ Thánh Lan đưa ra lúc trước.
Nó đầu tiên là chỉ chỉ đỉnh đầu, sau đó móng vuốt sắc bén nhúng một ít nước trà, viết xuống trên bàn một chữ 'khuyết'.
Con ngươi Đỗ Thánh Lan hơi hơi phóng đại.
Thiên đạo có khuyết, tu sĩ đến Độ Kiếp kỳ đã là cực hạn, loại lời đồn này đã sớm có, nhưng cơ bản mọi người cũng coi như một loại chuyện tiếu lâm, dẫu sao còn có tin đồn nói đại lục Cửu Xuyên sắp sửa nghênh đón tận thế, hình ảnh liên quan đến tận thế có một dạo được miêu tả hết sức sinh động.
Lại nhớ lại Đạo Thể Trời Sinh mà trước đó đạo nhân Thiên cơ nhắc tới, khiến cho trong lòng hắn có chút bất an khó tả.
Đỗ Thánh Lan: "Cái đó và Đạo Thể Trời Sinh có liên quan gì?"
"Thời kỳ thượng cổ cũng từng xuất hiện sự việc tương tự, có một quyển sách cổ từng ghi chép lại, khi Đạo Thể Trời Sinh phi thăng, có hi vọng dùng thân thể vá toàn bộ Thiên đạo." Hồ ly hồn nhiên phớt lờ biến hóa trong mắt Đỗ Thánh Lan, nói thẳng tuột ra.
Đỗ Thánh Lan trầm mặc giây lát: "Căn cứ theo lời ông nói, Đỗ gia hẳn là nên cung phụng ta như tổ tông, cung cấp tài nguyên tốt nhất."
Đôi mắt hẹp dài của hồ ly nhíu lại: "Như thế, ngươi và gia tộc không tránh khỏi sẽ hình thành tình cảm sâu đậm, mai sau phi thăng được một nửa, khi đang hoàn toàn dung hợp với Thiên đạo, sợ là tâm đ*o sẽ sụp đổ."
"Hiện tại ta cũng có thể tự bạo, khiến bọn họ giỏ tre múc nước* công dã tràng."
*Giỏ tre múc nước: giỏ tre bị rò nước nên múc bao nhiêu nước cũng như không, ý chỉ làm việc công toi không thu được lợi lộc gì.
Hồ ly cười như không cười nhìn hắn.
Môi Đỗ Thánh Lan giật giật, cuối cùng mím thành một đường thẳng.
Đạo Thể Trời Sinh có một, tương lai chưa chắc sẽ không có người thứ hai, loại hành vi này chỉ có thể sảng khoái nhất thời*.
*Câu nói đầy đủ: 'Sảng khoái nhất thời, hối hận cả đời'.
"Sự hiểu biết của người đời đối với Thiên đạo thực ra rất ít," hồ ly chầm chậm nói, "Cho nên chẳng sợ đến đường cùng hết cách, ngươi cũng có thể tự mình thử chút xem."
Trên con đường trưởng thành của Đỗ Thánh Lan, vẫn luôn có Đỗ Thanh Quang ở phía sau màn nắm đằng chuôi, hắn sẽ hình thành thứ tính khí gì, ngay từ ban đầu đã là do cố ý đắp nặn.
Đỗ Thánh Lan hỏi: "Thiên đạo, phải chăng thật sự công bằng tuyệt đối?"
Hồ ly: "Ngươi muốn hỏi hóa thân thành Thiên đạo có thể giữ lại ý chí của bản thân không?"
Đỗ Thánh Lan gật đầu.
"Mọi việc không có tuyệt đối," hồ ly chợt chuyển đề tài câu chuyện, tàn khốc nói, "Nhưng muốn tìm được một tia không xác định này, ta dám cam đoan nó phải khó hơn gấp trăm ngàn lần so với hiện tại ngươi đơn thương độc mã tiêu diệt Đỗ gia."
Đỗ Thánh Lan: "Có cách nào phá giải cục diện không?"
Hồ ly lắc đầu.
Lại là một hồi trầm mặc thật lâu, đôi mắt Đỗ Thánh Lan bởi vì ánh sáng nhạt do cửa sổ giấy hắt vào mà lúc sáng lúc tối, một lát sau, hắn rời tầm mắt, nhìn về phía chữ 'đạo' trên tường: "Ngài thẳng thắn nói hết mà không giấu diếm với ta, chắc hẳn cũng có chỗ cầu cạnh."
Đạo nhân Thiên cơ lớn hơn hắn không biết bao nhiêu tuổi, dùng kính ngữ cũng coi như phù hợp.
Hồ ly xoa xoa móng vuốt: "Là như vầy, ngàn năm trước ta bị Long quân gieo huyết chú, đây chẳng phải ta cũng muốn giống như chim nhỏ trên bầu trời tự do bay lượn sao."
"....."
"Vì thế ta không ngại bất chấp nguy hiểm phản phệ xem bói cho chính mình, nhưng đều kết thúc trong thất bại, nhưng trước đó không lâu, quẻ tượng cuối cùng đã có hồi đáp." Hồ ly ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Đỗ Thánh Lan: "Căn cứ vào quẻ tượng, Đạo Thể Trời Sinh có thể giúp ta giải trừ huyết chú."
Đỗ Thánh Lan: "Người người đều biết, huyết chú không có cách phá giải."
Hắn chưa nói hết lời, ngừng một lát rồi nói: "Nhưng ta sẽ thử tìm phương pháp giải trừ, trả ơn giải thích nghi hoặc hôm nay."
Thứ hồ ly muốn dường như chính là những lời này, trở lại trên giường đá lần nữa, giữ nguyên tư thế ngồi đoan trang lúc ban đầu.
"Mẫu thân ta...."
Hồ ly ngắt lời nói: "Tìm thấy nàng ta không có tí lợi ích gì đối với ngươi cả."
'Tìm' và 'tìm thấy' chênh lệnh một chữ cái, cũng cách biệt một trời một vực, chứng minh người rất có khả năng còn sống.
Trong ký ức mơ hồ của Đỗ Thánh Lan, mẫu thân đối xử với mình hình như khá dịu dàng.
Đáng tiếc hồ ly hiển nhiên không muốn nhiều lời về việc này, ngay lúc nó chuẩn bị bỏ kết giới, Đỗ Thánh Lan đột nhiên hỏi: "Chuyện Đạo Thể Trời Sinh vá trời này, Cố Nhai Mộc có biết không?"
Hồ ly lắc đầu: "Loại thông tin bí mật thượng cổ này, người biết nội tình rất ít, hiểu biết của Long quân về các loại cấm thuật có thể nói là đệ nhất đương thời, nhưng luận về sự hiểu biết đối với những điển tịch rối rắm, suy cho cùng vẫn không bằng một số thế lực lớn."
Trước đây cho dù hay thu thập vơ vét, ác long cũng chỉ thấy hứng thú với những bảo vật.
"Đa tạ."
Đỗ Thánh Lan hơi hơi khom người, rồi rời khỏi phòng.
Hồ ly nhìn bóng lưng hắn, bất thình lình nói: "Thực ra...."
Đỗ Thánh Lan dừng bước.
Hồ ly do dự hồi lâu, cuối cùng nói: "Cấm địa U Lan, vào thời điểm nơi ấy mở ra lần nữa, có lẽ có một tia cơ hội sống."
".....Về phần mẫu thân ngươi, hiện tại đừng tìm nàng ta, nếu không ngay cả tia cơ hội sống này cũng sẽ đứt hẳn."
Cổ họng Đỗ Thánh Lan khẽ động: "Đa tạ."
Ngoài phòng không có ai, tiểu đồng chỉ chỉ con đường mòn âm u ở hướng chếch.
Đỗ Thánh Lan đi một mạch tới, ngân long chiếm cứ trên một cây hòe thụ già phía trước ngủ trưa, nghe thấy động tĩnh liền lười biếng mở mắt rồng.
"Đạo nhân Thiên cơ mấy năm nay càng ngày càng không ăn thua rồi." Ngân long biến mất, Cố Nhai Mộc áo mũ chỉnh tề xuất hiện, y nhìn thấy vài phần thất vọng trong mắt Đỗ Thánh Lan, vẫn còn nghi hoặc chưa tan, có lẽ kết quả không trọn vẹn tâm nguyện.
Một đường đi ra ngoài tư tưởng không tập trung, cơ thể Đỗ Thánh Lan hơi căng cứng, hắn thử khống chế ngón tay có phần cứng ngắc hoạt động một chút, giúp máu lưu thông lần nữa.
Đạo Thể Trời Sinh.
....!Đạo Thể Trời Sinh.
Nhớ lại ngày xưa những lần tìm được đường sống trong chỗ chết, liên tục gặp kỳ ngộ ấy, thực tế khi mỗi lần hắn tưởng đã thành công tranh được cho mình một tia lợi thế sinh tồn, chẳng qua chỉ là càng tiến thêm một bước tới con đường vá trời thôi.
Đỗ Thánh Lan cho rằng đạo tâm của mình sẽ bất ổn, thế nhưng sau khi nắm thả tay vài lần, lại đè những ý nghĩ vớ vẩn này xuống, sự kiên cường của tâm trí này, đúng là mỉa mai một cách khó mà tưởng tượng.
Hắn tạm thời không ngự không, thong thả đi dạo bộ ở trong rừng.
Hồi lâu, Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, trong lòng lần đầu tiên chứa đầy sát ý nồng đậm với một người: "Đỗ Thanh Quang."
Trên ý nghĩa nào đó mà nói, kiểu 'bồi dưỡng' của người nọ đối với mình đã vượt rất xa định giới thành công.
Lúc hắn lấy lại tinh thần, phát hiện không biết khi nào đã đi về trấn Thạch Hoài, Cố Nhai Mộc đang nói chuyện cùng tiểu nhị quán.
"Một căn phòng hảo hạng."
Đỗ Thánh Lan hồi thần lại: "Thuê phòng làm gì?"
Bọn họ cho dù một tháng không ngủ thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn, tới đây thuê phòng chủ yếu là chờ rèn vũ khí.
"Ngươi cần nghỉ ngơi." Cố Nhai Mộc nhàn nhạt nói.
Mặc dù làm việc quyết tuyệt, nhưng ánh mắt Đỗ Thánh Lan lại trong veo hiếm thấy, vẻ mệt mỏi đậm đặc ở đáy mắt gần như đánh bay dấu vết.
Giờ phút này Đỗ Thánh Lan quả thực mệt mỏi mà trước nay chưa từng có, thân thể vừa đến gần chiếc giường lạnh như băng, hắn như con cá sắp chết giãy giụa, miệng hơi mở ra, hô hấp khó khăn.
"Ngủ đi." Hai chữ ngắn ngủi của Cố Nhai Mộc kéo một ít suy nghĩ của hắn về: "Có ta ở đây, chỗ này sẽ an toàn."
Đỗ Thánh Lan nhìn cặp mắt lạnh lẽo đó, trong giây lát lại nhìn ra vài phần đáng tin.
Lâu lắm không ngủ một giấc thật ngon rồi.
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, đủ loại quá khứ dường như hóa thành sợi dây thừng, gắt gao bóp cái cổ mảnh khảnh.
Lúc ra sức giãy giụa, chân khí trong cơ thể bắt đầu có dấu hiệu bạo động, cơ thể Đỗ Thánh Lan bị đổ mồ hôi như ngâm trong nước, đang định tỉnh lại điều tức, hai ngón tay lạnh lẽo đột nhiên phủ lên mạch đập của hắn, lấy tốc độ hòa hoãn giúp hắn chải vuốt chân khí.
Cố Nhai Mộc tận tâm tận lực chiếu cố thân thể Đỗ Thánh Lan, chiếu cố thân thể tương lai sắp thuộc về mình.
"Mẹ...."
Đỗ Thánh Lan nhắm chặt hai mắt, đột nhiên bắt lấy tay Cố Nhai Mộc, thì thào lẩm bẩm.
"....."
Sắc mặt Cố Nhai Mộc có chút không tốt.
Nắm chặt tay, nhiệt độ vốn lạnh ngắt cũng bị xua tan đi không ít, Đỗ Thánh Lan còn muốn dùng sức hơn nữa nắm bàn tay to hơi chứa sự ấm áp....!Nhưng mà cái tay này bỗng nhiên mất đi sự căng chặt của máu thịt, móng tay thon dài sắc nhọn.
Mộng đẹp biến thành ác mộng.
"Chân gà?"
Đỗ Thánh Lan vung mạnh một cái, đột ngột mở mắt ra.
Cố Nhai Mộc không biết hóa thành nguyên hình từ lúc nào, ngân long lạnh lùng nhìn hắn.
Hết chương 3.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...