Một tuần sau, vào buổi tối, Lai Sâm lái xe đưa Triệu Tinh Ngôn đến núi Đan Nã.
Xe chạy đến chân núi, càng tiến về phía trước, con đường mòn sâu hun hút, dần dần thu hẹp lại. Lai Sâm đỗ xe, vươn tay đỡ Triệu Tinh Ngôn xuống xe, sau đó nhìn đồng hồ, tự nhủ: "Còn chưa đến lúc."
Cậu ấy đang chờ điều gì.
Hai người đi dọc theo đường núi một hồi, Triệu Tinh Ngôn nhanh chóng nhận ra điều gì đang chờ đợi mình. Đường núi hơi tối nên cô đã đi theo ánh sao để soi đường, thì phát hiện ra những vật nhỏ dần dần trồi lên khỏi mặt đất
Đó là một kiệt tác lớn của thiên nhiên, một khung cảnh đầy ngoạn mục.
Cậu đã đưa cô đi xem sự lợi hại của loài cua theo đúng nghĩa đen.
Đoạn đường ngắn vài trăm mét được bao phủ bởi hàng ngàn con cua đỏ, chúng băng qua đường theo từng đàn và di cư từ các khe đá trên núi ra các bãi cát bên bờ biển. Có con ung dung dừng lại ăn trái cây, có con chậm rãi đi đến dưới chân Triệu Tinh Ngôn, một chút cũng không sợ con người, cứ ngỡ như chúng là chủ nhân của hòn đảo này vậy.
Thì ra đó thực sự là điều mà chúng tôi đang chờ đợi. Cuộc di cư của cua đỏ trên đảo Đông Sương là một cảnh tượng độc đáo hàng năm, những con cua đỏ này được pháp luật bảo vệ, vào thời điểm này trong năm, nhiều nơi trên đảo các con đường sẽ bị phong tỏa, và sẽ không được mở ra cho đến khi những đàn cua đỏ đi qua hết.
Thảo nào Lai Sâm lại đỗ xe dưới chân núi vì sợ chạy đè lên chúng.
“Cẩn thận một chút, chúng đáng giá hơn cả cô đấy.” Lai Sâm đi phía trước mở đường, nắm tay Triệu Tinh Ngôn, nhưng người phía sau lại không thể động đậy.
Lai Sâm vừa quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt như táo bón của Triệu Tinh Ngôn, cậu nhướng mày: "Cô sợ phân chim và cua sao? Có thứ gì mà cô không sợ hả, đại tiểu thư?"
"Không phải, là do bọn chúng... quá nhiều!"
Triệu Tinh Ngôn không muốn thừa nhận rằng cô mắc chứng sợ lỗ.
Cô cũng rất khó chịu! Cô cảm thấy mình như một kẻ ngốc vô dụng, nhưng cô có thể làm gì chứ? Cái nơi quỷ quái này thực sự là một bãi mìn để cô giẫm lên ở khắp mọi nơi.
Ngay khi cô đang suy nghĩ, người trước mặt cô đột nhiên ngồi xổm xuống, dùng hai tay đẩy đầu gối của cô về phía trước, cô ngã lên lưng người kia.
Cậu ta bất giác cõng cô trên lưng, đôi chân thoăn thoắt giữa bầy cua đỏ.
Triệu Tinh Ngôn vòng tay ôm cổ Lai Sâm, cảm giác rất kỳ lạ, thứ dưới chân khiến cô sợ hãi, nhưng hơi ấm trong sự bảo bọc lại khiến cô cảm thấy an tâm.
Không hẳn là hoàn toàn an tâm, trái tim của cô đập ngày càng lớn hơn.
Sự chú ý của cô chuyển đi chuyển lại giữa đàn cua và Lai Sâm, và cuối cùng biến thành những lời giận dữ trên môi: "Tôi hình như đã gặp phải xui xẻo gì đó từ khi đến đây quen biết cậu."
“Tôi mới là xui xẻo đây, cô ăn cái gì nặng như thế?” Lai Sâm ngữ khí đều đều, nhưng âm cuối lại có hơi lên cao.
Băng qua đàn cua đỏ, cuối cùng cũng đến chỗ đỗ xe của họ, Lai Sâm đặt Triệu Tinh Ngôn xuống, nhìn chiếc xe không nói lời nào.
Chiếc xe có hơi nghiêng một chút, vì lốp xe bị xẹp nên nó đã bị khoét một lỗ lớn. Đứng bên cạnh chiếc xe tải là một cậu thiếu niên người châu Á, nhỏ hơn Lai Sâm vài tuổi, có vẻ như có quen biết với Lai Sâm, cậu ta không nói lời nào, ánh mắt đầy lạnh nhạt.
Thật quá đáng! Triệu Tinh Ngôn hét lên: "Cậu là ai? Thật là xấu xa quá mà!"
Lai Sâm ngăn cản Triệu Tinh Ngôn: "Không phải cậu ta làm đâu. Cậu ta là tôi...."
Sau đó Lai Sâm không nói gì nữa.
Không biết vì sao, cậu thiếu niên kia lại cười lạnh nhạt một tiếng, sau đó nói một ra một câu có hơi khó hiểu: "Thiên Lang Tinh. Tôi đi ngang qua, nhìn thấy rồi."
Triệu Tinh Ngôn bối rối, nhưng Lai Sâm dường như như hiểu điều đó có nghĩa là gì. Cậu nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng không nói lời nào, lướt qua cậu thiếu niên kia, tự mình kéo Triệu Tinh Ngôn tiến về phía trước.
Lòng bàn tay cậu ta rất nóng, hoàn toàn bao phủ lấy tay cô, từ đó sinh ra một cảm xúc do dự, không thể nói nên lời.
Triệu Tinh Ngôn rất muốn hỏi, nhưng trực giác mách bảo cô nên kìm chế lại. Sức nóng từ lòng bàn tay cậu len lỏi vào tận trái tim cô, cô thực sự không muốn phá hủy nó.
Quay ngược thời gian.
Nếu sớm biết có kết cục như vậy, cô chắc chắn sẽ không chọn cách im lặng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...