Thiên Lang Tinh Ở Đảo Đông Sương

Nhưng cô cuối cùng một lần nữa cũng không thể gặp lại được cậu ấy.

Trong phòng của Lai Sâm có rất nhiều sách tiếng Trung, con người kỳ quặc này biết rõ văn hóa Trung Quốc trong lòng bàn tay, nhưng miệng thì lại nói ghét nó.

Làm sao cậu ta có thể không nhớ ý nghĩa của câu "Tây Bắc vọng, xạ Thiên Lang" được chứ? Cậu ta chỉ muốn nghe đích thân cô nói, để chính miệng cô quất những đòn roi vào trái tim của mình, nhắc nhở cậu về thân phận thấp kém, hèn mọn của mình, để có thể kiên quyết đẩy cô ra thật xa.

Làm cho cô trở thành một con người xấu xa, thực sự là đáng ghét mà.

Sau khi đẩy cô ra xa, tại sao lại còn giữ đồ của cô?

Triệu Tinh Ngôn chuyển tầm mắt sang những bức tranh treo trên tường và rơi vào trầm tư. Đó chính là bức tranh vẽ Thiên Lang Tinh mà cô đã vẽ ở núi Đan Nã. Bức tranh này còn có thêm một hàng chữ, chính là lời cô đã nói đêm đó —— khi Thiên Lang Tinh xuất hiện, sông Nile dâng nước lên bồi đắp, nuôi dưỡng vạn vật sinh trưởng, cho nên người Ai Cập xem nó như là ngôi sao may mắn.

Ngôi sao này thực sự rất độc đáo, bất kể là ở phương Đông hay phương Tây, bất kể thuộc nền văn hóa nào, mọi người đối với nó đều có cùng một suy nghĩ giống nhau, họ đều xem nó là điềm gở. Chỉ có người Ai Cập cổ đại tôn thờ nó.

Thế nên Lai Sâm, số phận của cậu ấy không lẽ đã được dự báo trước rồi sao? Ngay cả khi cả thế giới đều xem bạn là kẻ thủ, thì trong hàng vạn người vẫn sẽ có ai đó yêu thương bạn.

Nhưng cuối cùng bạn lại bỏ qua và đánh mất nó.


Trương Miễn đi theo sau Triệu Tinh Ngôn, lạnh nhạt nói: "Cô muốn thì mang nó đi đi."

Triệu Tinh Ngôn nhíu mày: "Cậu không lưu luyến đồ của anh cậu để lại sao?"

"Anh ấy có khi nào nhớ đến chúng tôi ư? Suốt thời gian vừa qua, anh ấy hận là không thể nào rời đi khỏi nơi này, e rằng anh ấy chưa bao giờ xem nơi này là nhà của mình cả."

“Không, cậu ta không phải người như thế." Triệu Tinh Ngôn nghiêm nghị nói.

Trương Miễn hơi ngạc nhiên, sau đó khẽ gật đầu: "Cô là người thấu hiểu anh ấy. Em trai như tôi ở bên cạnh anh ấy nhiều năm như vậy nhưng cũng không hiểu được anh ấy. Hoặc có thể, sự ngu ngơ của tôi đã tạo nên một khoảng cách an toàn cho anh ấy, bởi vì sự tồn tại của tôi cũng chính là mối đe dọa đối với anh ấy.

Đó là một sự thông minh, sáng suốt đã phát triển từ sớm, là một kiểu người đã được tôi luyện để trở nên cứng cỏi và mạnh mẽ hơn.

Lai Sâm hóa ra là một người luôn không có cảm giác an toàn, cậu rất sợ cha mẹ nuôi sẽ ném cậu trở lại trại tị nạn bất cứ lúc nào.

Trương Miễn nói thêm: "Trước đây, anh ấy thường đến các trại tị nạn và lén lút quan sát từ xa. Sau đó, một nhóm người tị nạn thường xuyên bắt nạt anh ấy. Anh ấy liên tục nhượng bộ, cũng không gọi cảnh sát đến giúp đỡ. Tại sao chứ? Tôi đã mất một thời gian dài để tìm ra sự thật....”

Lai Sâm không đành lòng, có lẽ là bởi vì sâu thẳm trong lòng, cậu ta luôn cảm thấy mình và bọn họ là cùng một loại người.

Bức tường lưới trong trại tị nạn đã chia cắt thế giới của cậu ấy, thế giới bên trong bức tường không thể chứa chấp cậu, và thế giới bên ngoài bức tường thì lại cười nhạo cậu là Thiên Lang Tinh.

Thân phận bị bóp méo, lập trường về giai cấp thì hỗn loạn, chèn ép cậu đến mức dường như không còn một ai quan tâm cậu nữa. Cậu quyết định sẽ dùng chính đôi bàn tay của mình để vượt qua tình thế khó khăn này.

Những điều đã xảy ra, dường như tất cả đã được vận mệnh sắp đặt, chỉ có thể cam chịu chứ không thể nào thoát ra được.

Sau khi rời khỏi nhà Lai Sâm, Triệu Tinh Ngôn cảm thấy bất lực không thể nào diễn tả bằng lời được. Cô đi suốt con đường lên núi Đan Nã, không nhìn thấy con cua nào bò qua bò lại, trên đỉnh núi, chiếc kính viễn vọng mà Lai Sâm đã chạm vào đã biến mất.

Những thứ liên quan đến cậu ấy dường như lần lượt biến mất.


Như thể hoa trong gương, trăng dưới nước.

Cô không biết mình đã ở đó bao lâu cho đến khi giọng nói của Lâm Hiên lọt vào tai cô: "Tại sao cô lại khóc? Ai bắt nạt cô?"

Khi đó Triệu Tinh Ngôn mới nhận ra rằng không biết từ bao giờ cô đã bật khóc.

Tiểu tử này dường như đã hạ quyết tâm, nói: "Tôi biết cô đã vất vả rồi, trước khi thúc thúc ra tù, hãy để tôi chăm sóc cô, được không?"

Nhà cậu ta có chút thế lực, muốn điều tra lai lịch của một người cũng không khó. Cậu ta không bao giờ đánh những trận chiến mà không chuẩn bị trước, đối với cô, cậu ta nhất định phải giành lấy được.

Lúc này, sắc mắt Lâm Hiên tràn đầy một sự chân thành xen lẫn với một chút lạnh lùng đầy khó hiểu.

Triệu Tinh Ngôn ngơ ngác nhìn cậu ta, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

Hóa ra là loại cảm giác này, Lai Sâm, không có gì ngạc nhiên khi cậu không cần tình cảm của tôi.

Khi người ta ở một nơi thấp kém, họ cho rằng mình không xứng đáng để đòi hỏi sự hạnh phúc hay không.

Một tình yêu cao cả, cho dù chân thành đến đâu, cũng sẽ khiến người ta đau đớn.


Cô chỉ thích cậu ấy một cách tự phụ, cô cũng không thể đồng cảm với cậu ấy.

Cái thứ tình cảm tự cao tự đại như thế thì có ý nghĩa gì chứ?

Giờ đây, cuối cùng cô cũng có thể đồng cảm, nhưng giữa họ đã có một khoảng cách về thời gian không thể vượt qua.

Những vì sao của đảo Đông Sương hiếm khi ẩn mình sau những đám mây, màn đêm sâu thẳm đến mức trong mắt cô dường như ướt đẫm một màn sương đen như mực.

"Biến mất rồi."

"Cái gì biến mất?"

"Thiên Lang Tinh của tôi, nó đã biến mất rồi."

- HẾT -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận