Đàm Lăng Việt nửa bắt buộc nửa đè ép Tần Lam Gia ở trên ghế sô pha vuốt ve, trong phòng khách đèn sáng ngời làm cho Tần Lam Gia ngượng ngùng không chịu nổi. Đàm Lăng Việt cường ngạnh triển khai hắn co rúm lại thân thể, trêu đùa: “Gia Gia, thân thể của em có chỗ nào mà anh không có sờ qua chưa có xem qua, sao lại xấu hổ như vậy a.”
“Anh đừng nghịch nữa… ” Tần Lam Gia ngẩng đầu lên nhướng mày, cảm giác đầu lưỡi Đàm Lăng Việt đang ở trên cổ mình di chuyển, “Ở bên ngoài nhiều ngày như vậy, ngày mai phải đi làm, anh nhanh lên một chút đi ngủ đi…”
“Anh là ông chủ, không đi làm thì không đi làm, ai dám nói gì, anh đuổi hắn. ” Đàm Lăng Việt không thuận theo không buông tha quấy rầy hắn.
Tần Lam Gia biết y nói đùa, Đàm Lăng Việt căn bản là cuồng công việc. Nhưng y không muốn nói chuyện đứng đắn, Tần Lam Gia chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng được, anh không cần đến công ty, ngày ngày cùng em ở chung một chỗ, cho người khác biết liền mắng em là hồ ly tinh tai họa làm thanh niên tài tuấn không thể xuất chiêu.”
Tần Lam Gia vừa dứt lời liền cảm thấy bàn tay làm loạn trên người kia bỗng nhiên ngừng một chút, rồi sau đó Đàm Lăng Việt đột nhiên giống như nghe được cái gì vô cùng buồn cười phát ra một trận cuồng tiếu, ngay cả tư thế tiêu sái tà mị cũng không thèm giữ lại, ngã lăn ở trên người Tần Lam Gia chỉ lo cười.
Tần Lam Gia nghi ngờ nhìn y nói: “Anh cười cái gì, em nói rất đúng mà.”
“Chính là thật cũng quá buồn cười. ” Đàm Lăng Việt cười nói, “Anh nói em cũng quá tự giác đi, lại là hồ ly tinh. Bất quá em này tiểu hồ ly tinh mị thuật luyện được nhưng quá kém, bổn đại gia không hài lòng.”
“Biến, em đang nói tới ví dụ. ” Tần Lam Gia đập y một quyền, lại bị Đàm Lăng Việt bắt được tay, nắm lòng bàn tay hôn hôn, nụ cười trở nên ôn nhu.
“Gia Gia, em không cần lo lắng. ” Đàm Lăng Việt ôn nhu nói, “Em đi theo anh, mấy lời lời đồn đãi nhảm nhí nhất định không thể không có, nhưng chính là anh sẽ không để cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới em. Cho nên em cũng không cần quan tâm đến những chuyện kia, có được hay không.”
Tần Lam Gia ngẩn ra, mới nói: “Em chỉ là thuận miệng nói, em không có nghĩ nhiều như vậy, Lăng Việt anh không nên tưởng thật.”
“Chính là anh muốn đánh dự phòng cho em a. ” Đàm Lăng Việt khẽ thở dài, “Lần trước chẳng qua là cùng anh xảy ra chuyện liền rời nhà trốn đi, lần này vạn nhất bị người khác dùng lời đồn đãi hãm hại hù dọa chạy, anh đây nên làm cái gì bây giờ.”
“Em cho tới bây giờ cũng không sợ người khác nói gì, em không có như vậy yếu ớt. ” Tần Lam Gia nói. Lần trước chẳng qua là một vấn đề ầm ĩ nhỏ, Đàm Lăng Việt phải kết hôn mới là nguyên nhân hắn trốn đi, nhưng là bây giờ tranh cãi những chuyện kia nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Đàm Lăng Việt gật đầu cười, cúi đầu hôn hôn hắn lại mang theo hơi nước: “Đứng lên, anh giúp en làm khô tóc, tóc ướt mà nằm, sẽ đau đầu.”
Tần Lam Gia ngồi ở trên ghế sô pha, để Đàm Lăng Việt lau khô tóc hắn. Đàm Lăng Việt thu hồi máy sấy, liền đến nhà tắm tắm rửa. Tần Lam Gia ngồi ở phòng khách nhìn phòng ngủ của mình ngẩn người chốc lát, mới đứng dậy hướng phòng của mình đi tới. Chưa đến một phút đã từ trong đi ra ngoài, trong tay ôm gối, mặt đỏ bừng bước nhanh vào phòng Đàm Lăng Việt, phảng phất dường như sợ người nào đó nhìn thấy lại xen lẫn ngọt ngào.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đàm Lăng Việt nhìn về phía cửa gương lớn chỉnh cà vạt, từ trong gương phản chiếu một người nằm trên giường, một cánh tay trần đưa ra ngoài, mơ mơ màng màng dường như đang tìm kiếm cái gì đó ở trên giường.
Đàm Lăng Việt cảm thấy buồn cười lắc đầu, xoay người hướng bên giường đi tới, tiện tay thắt luôn cà vạt, nắm bàn tay bạch tích chẳng so rắn rỏi với mình, cúi người nhẹ giọng nói: “Sờ cái gì mà sờ, tìm anh?”
Vốn là nửa mê nửa tỉnh Tần Lam Gia lần này được cứu tỉnh, từ trong chăn xoay đầu lại, híp mắt nháy mắt mấy cái, nhìn về phía Đàm Lăng Việt: “Sớm a Lăng Việt.”
“Sớm, em ngủ tiếp một lát đi, anh đem bữa ăn sáng lại cho em. ” Đàm Lăng Việt khẽ hôn nhẹ trên trán hắn, lại hôn lên môi một cái.
Tần Lam Gia ngẩng mặt lên thừa nhận cái hôn mềm nhẹ kia, gật đầu nói: “Em biết rồi. Anh đi cẩn thận một chút.”
Đàm Lăng Việt cũng gật đầu đáp lời, lại đột nhiên cười ra tiếng, vuốt ve mái tóc trên trán Tần Lam Gia cười nói: “Em cái bộ dáng này, như tân hôn tiểu thê tử.”
Tần Lam Gia không cùng y so đo miệng lưỡi tiện nghi, dù sao từ nhỏ hắn đã nghĩ “Gả” cho Đàm Lăng Việt rồi, chẳng qua là quay mặt nhắm mắt lại, trong miệng lại lẩm bẩm một câu: “Làm điểm tâm nhiều chút, hôm nay khẳng định không thể thiếu…”
Tần Lam Gia ở trước mặt y chưa từng buông lỏng tùy hứng giống như vậy, hắn luôn chăm chỉ thay y làm tốt mọi chuyện. Như vậy thì Tần Lam Gia vẫn là trợ thủ đắc lực nhất của y, Đàm Lăng Việt lại giống như trước yêu chết Tần Lam Gia thích lệ thuộc vào y chờ y hầu hạ.
Đàm Lăng Việt đem bữa sáng làm xong bưng đến đầu giường, mới cầm lấy chìa khóa xe ra cửa.
Mấy ngày không đến công ty, nhân viên dường như rất bất ngờ, không nghĩ tới y hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở công ty.
Đàm Lăng Việt không có báo cho bọn họ rằng đã trở về, cũng khó trách mọi người không có chuẩn bị. Y chỉ là muốn nhìn một chút xem lúc mình không có ở đây, công ty rốt cuộc biến thành hình dáng ra sao.
Từ Hinh sớm đã bắt đầu ở trong công ty nuôi trồng thế lực của mình, y vốn không cần thiết xem vào mắt, nhưng bây giờ không thể không quản.
Mặc dù y thích Tần Lam Gia cái gì cũng không làm chỉ ở nhà chờ mình, nhưng y cũng biết Tần Lam Gia không thể nào cả đời bị nhốt ở trong lồng. Huống chi cái công ty này cũng có một nửa tâm huyết của Tần Lam Gia, Tần Lam Gia không tranh giành, y lại không thể không thay hắn tính toán.
Đàm Lăng Việt một đường trở về phòng làm việc của mình, trên đường nhân viên đều là hướng y lễ phép vấn an, Đàm Lăng Việt mỉm cười gật đầu đáp lại.
Mở ra cửa phòng làm việc, không có gì bất ngờ khi thấy Từ Hinh đang ngồi ở bên trong, trên sống mũi mang mắt kính, đang xem giấy tờ.
Từ Hinh nghe được tiếng cửa, ngẩng đầu nhìn y một cái, rồi lại cúi đầu, thật giống như không nhìn thấy Đàm Lăng Việt.
Đàm Lăng Việt biết mình hủy hôn, nàng nhất định trong lòng tức giận, cũng không cùng nàng so đo, chẳng qua là đi tới gõ gõ mặt bàn, mỉm cười nói: “Từ Hinh, nghe nói những ngày qua cũng là em đang ở đây giúp anh xử lý công việc, cực khổ em a.”
Từ Hinh lúc này mới ngẩng đầu lên, một ánh mắt phác hoạ khôn khéo lại xinh đẹp lom lom nhìn Đàm Lăng Việt hồi lâu, phảng phất như muốn từ trên khuôn mặt anh tuấn này nhìn ra được thứ gì, cuối cùng lại chỉ có thể thất vọng nói: “Đàm Lăng Việt, anh còn biết trở lại a. Em còn tưởng rằng anh thành đại thánh cái gì cũng không muốn cái gì cũng không quan tâm, bị hồn câu đi đâu.”
“Sao có thể a. ” Đàm Lăng Việt làm bộ như không có nghe được sự châm chọc trong lời nói của nàng, cười cười nói, “Đây là sự nghiệp anh cùng huynh đệ cực khổ đánh liều mới có được, anh sao có thể không cần.”
“Huynh đệ? Cái gì huynh đệ? ” Từ Hinh chẳng thèm ngó tới nói, “Đoạn thời gian trước công ty gặp phải nguy cơ, những huynh đệ đó rốt cuộc có mấy người lưu lại cùng anh kiên trì? Ai mới là không trèo cây cao. Người nào ngày ngày thay anh bôn ba? Anh bây giờ cũng chỉ nhớ rõ huynh đệ của anh!”
Từ Hinh thời gian kia đúng là hết sức bận rộn, bất quá lưu lại cho nàng một thân phận, nàng có thể làm cũng chính là vì cái chức phu nhân kia ở ngoài cổ vũ. Cho dù là như vậy, những việc đó cần người cẩn thận xã giao cũng rất hết hao tâm tốn sức.
Đàm Lăng Việt cái gì cũng biết, nhưng tâm của y không cách nào vì thế mà thay đổi. Đời này tuyệt đại đa số chuyện tình đều không thể chạm đến tâm của y, đại đa số y đều thờ ơ. Chỉ là y che dấu, không người nào phát giác rằng y hờ hững. Ngay cả Tần Lam Gia cũng chẳng bao giờ phát hiện.
Chẳng qua là lời Từ Hinh nói cũng nhắc nhở y, ở thời kỳ gian nan nhất, Tần Lam Gia cố gắng đến chẳng phân biệt được ngày đêm cực khổ. Khi đó bị vây trong thời kỳ gian khổ y không cảm thấy gì, hiện tại nhớ tới, lại cảm thấy trong lòng đau nhói, đau lòng lan tràn ra.
Từ Hinh lại nhìn y, ẩn nhẫn một thân tức giận cùng oán giận.
Đàm Lăng Việt mang vẻ mặt nên có, mỉm cười nói: “Từ Hinh, em thay anh vất vả, anh đều ghi tạc trong lòng, mai này cũng sẽ không quên, càng sẽ không bạc đãi em.”
Y nói rất khách khí, chân mày Từ Hinh lại càng nhíu chặt hơn.
Trước kia nàng mỗi một lần sinh khí, Đàm Lăng Việt không phải không có dùng vẻ mặt cợt nhả bồi cho qua, tùy tùy tiện tiện cho qua. Y rất rõ mị lực của mình, cũng chưa bao giờ lạm dụng nó, hèn hạ lợi dụng người khác đối với y yêu say đắm. Nàng hiểu được lại không thể tránh được, không có cách nào không tha thứ y, đem những chuyện ảo não kia vứt ra sau đầu.
Nhưng Đàm Lăng Việt lại chưa từng khách khí như hiên tại cùng nàng giải thích.
Đáy lòng dâng bất an, Từ Hinh khép lại giấy tờ, cúi đầu nói: “Anh biết là được. Những văn kiện này em lập tức xử lý xong, anh trước chờ một lát…”
Đàm Lăng Việt lại không bởi vì sự bất an của nàng cùng kháng cự mà thương hại hay chần chờ, ở bên bàn đứng thẳng thân thể, thấp giọng nói: “Từ Hinh, anh nghĩ em cũng đã nghe mẹ anh nói, anh không thể kết hôn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...