Tần Lam Gia khóc phát tiết muốn về nhà cũng chỉ một chiều hôm đó mà thôi, lúc sau vẫn biết điều đến trường học. Những lời đồn đãi không ngoài dự định đã truyền đi khắp nơi, những người vốn thân quen nay lại đắp lên cái mặt nạ khách sáo với mình, còn những người chỉ gặp gỡ khách sáo lại xen vào vẻ bất mãn khó chịu.
Vài ngày sau, vốn chỉ đơn giản là lời đồn đãi nay trong quá trình lại thay đổi, càng ngày càng nhiều lời khó nghe hơn, những chuyện lúc xưa của mình cũng bị những người đó đem ra bàn luận xôn xao thêm mắm dặm muối.
Ngày lấy được bằng chứng nhận tốt nghiệp, Tần Lam Gia chưa bao giờ cảm thấy được hoàn toàn giải phóng đến như vậy.
Nhưng là vừa nghĩ đến chuyện muốn tiếp tục học nghiên cứu sinh, quả thực là thống khổ hành hạ. Ở hoàn cảnh như vậy mà sống được, Tần Lam Gia cảm thấy mình nhất định sẽ chống đỡ không nổi.
Những ngày đó Đàm Lăng Việt cũng không đi làm, cơ hồ một tấc cũng không rời theo sát Tần Lam Gia. Tần Lam Gia đến trường y đứng ở phía ngoài cổng trường chờ, mặc kệ Tần Lam Gia nói bao nhiêu lần, y như cũ làm theo ý mình.
Đã không cần tiền của người cha trợ giúp, người này lại tiếp tục tùy tâm sở dục, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Ở trong mắt người khác có lẽ là điển hình của kẻ lông bông, chỉ là Tần Lam Gia biết y mỗi tháng lại phải gánh nặng về chi tiêu cuộc sống của mẹ y.
Đàm Lăng Việt đã hiểu rõ tâm ý của hắn, cũng nói rõ không thể tiếp nhận yêu người đồng giới, tuy nhiên y lại đối với hắn như vậy, giống như đem tất cả tinh lực đặt trên người của hắn. Như vậy tình cảm này rốt cuộc là gì?!
Mặc kệ mình ở trong lòng Đàm Lăng Việt là như thế nào, Tần Lam Gia biết tình cảm của y không phải giả dối. Không phải bởi vì hắn yêu y say đắm liền bị y khinh thị. Cho nên Tần Lam Gia lựa chọn mặc kệ, yên lặng tiếp nhận hảo ý của y.
Ngày đó khi lấy được bằng chứng nhận tốt nghiệp, Tần Lam Gia tinh bì lực tẫn cùng Đàm Lăng Việt chờ ở phía ngoài cửa trường cùng nhau về nhà, Đàm Lăng Việt rất ít khi dùng vẻ mặt đứng đắng thật tình hướng hắn nói: “Gia Gia, chúng ta về nhà đi, trở về thành nhỏ kia đi. Cậu không muốn học cũng không cần học tiếp, không cần thiết miễn cưỡng chính mình. Tớ cũng vậy không cần dựa vào Từ gia trợ giúp, chúng ta không cần bất cứ kẻ nào bố thí, từ tay trắng làm lên đi. Tớ biết trong nhà bên kia đang bắt đầu phát triển, khắp nơi đều là mấu chốt buôn bán. Theo tớ cùng nhau trở về, theo tớ cùng đánh liều, có được hay không? Một ngày nào đó quay lại đây, chúng ta vinh quang quay lại nơi này.”
Bị Đàm Lăng Việt dùng ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn, Tần Lam Gia chỉ nghĩ chốc lát, liền gật đầu đáp ứng y.
Thật không muốn sống ở trường học cái nơi suốt ngày tò mò theo dõi hắn, chỉ mới mấy ngày thôi, cũng đã để cho hắn kiệt sức. Vốn kế hoạch tương lai của hắn là sau khi tốt nghiệp chính quy —— học nghiên cứu sinh, ra nước ngoài, hắn thích nghiên cứu khoa học, hiện tại lại trở nên không có chút nào hấp dẫn.
Cả đời chỉ có lần này, giống như Đàm Lăng Việt tùy tâm sở dục một lần đi.
Mấy tháng đầu về nhà nhận phải xem thường, muốn cùng Đàm Lăng Việt đánh liều gây dựng sự nghiệp cũng không ai hiểu. Từ thành phố S phồn hoa vô hạn trở lại huyện thành nhỏ vắng vẻ vô danh, vốn xem hắn như tấm gương cho con nhỏ hàng xóm láng giềng rối rít tỏ vẻ thương tiếc, đều nói là do Đàm Lăng Việt làm hư hắn, trở nên không biết tiến tới tương lai, cái bằng Đại học lại không dùng, về nhà làm cái gì mà làm ăn.
Đàm Lăng Việt da mặt dày xin Tần ba ba dẫn y đi làm quen với các lãnh đạo địa phương, tức giận y làm hư con mình Tần ba ba đối với y căn bản hờ hững, cho dù Tần Lam Gia cầu tình cũng vô ích, thậm chí còn bị cấm cung ở nhà, không cho phép hắn đi gặp Đàm Lăng Việt. Vì muốn cùng nhau thương lượng nên nửa đêm hắn hay mở cửa sổ cho Đàm Lăng Việt vào nhà, mỗi một lần Đàm Lăng Việt phải trèo tường bò lên lầu hai luôn làm cho Tần Lam Gia lo lắng, nhưng Đàm Lăng Việt mỗi một lần đều mang vẻ mặt hưng phấn nhảy vào phòng lại làm cho hắn cảm thấy hai người giống như đang vụng trộm, cảm thấy thẹn vô cùng.
Sau lại không biết Đàm Lăng Việt dùng phương pháp gì mua chuộc ba mình, Tần ba ba mỗi lần đi ăn tiệc luôn mang y theo. Sau một thời gian ngắn, ruộng đất xung quanh thành nhỏ được canh tác trở thành khu phát triển trung tâm thương mại, tất cả hợp đồng lớn nhỏ được kí kết.
Đàm Lăng Việt đem tiền gửi ngân hàng cho mẹ y đều dùng ở “hoạt động quan hệ”, ngay cả Tần ba ba già như vậy vẫn luôn khen không dứt miệng, khen y “làm việc rộng rãi”, luôn đi theo phía sau Đàm Lăng Việt thay y để ý những chuyện khác, Tần Lam Gia vĩnh viễn không cách nào hiểu được thế nào là “rộng rãi “. Cuối cùng Đàm Lăng Việt dám từ trên bàn rượu lần lượt lấy được hợp đồng, có mấy lần uống xong liền trực tiếp vào bệnh viện truyền nước biển. Lần đầu tiên vào bệnh viện Tần Lam Gia nhìn y sắc mặt tái nhợt, quả thực sợ y ngộ độc rượu cứ như vậy mà chết, mất thể diện ở trong bệnh viện khóc lên, biến thành ba Tần và mẹ Tần luống cuống chân tay an ủi con trai bảo bối.
Đàm Lăng Việt vẫn như vậy, lúc không làm việc tựa như kẻ lang thang vô công rỗi nghề, còn lúc làm việc quả thực như đưa lên cả tánh mạng. Y cũng nói mình là trợ thủ đắc lực nhất của y, chính là Tần Lam Gia biết, Đàm Lăng Việt làm những chuyện mà hắn vĩnh viễn không bao giờ làm được.
Các hợp đồng điều khoản kéo tới chân chính bắt đầu vào thời kỳ gian khổ. Không chỉ vì công việc ngày đêm làm cho người ta ứng phó không xuể, Tần Lam Gia mỗi lần nghĩ đến số vốn khổng lồ vay từ ngân hàng đã cảm thấy kinh hồn táng đảm, Đàm Lăng Việt lại giống như không có chuyện gì nhiệt tình mười phần. Chẳng qua là Đàm Lăng Việt nhìn như vậy để cho hắn cảm thấy an tâm, thật giống như không có chuyện gì mà người nam nhân này không ứng phó được. Cho dù gặp y ở trên bàn rượu giả dối cười, hướng người nắm quyền mời rượu, miệng thì khen tặng nói “Sau này còn phải dựa vào ngài trông nom tiểu đệ nhiều hơn.”, Tần Lam Gia vẫn cảm thấy người nam nhân này ngày càng thành thục lại rất đáng để tin tưởng.
Đàm Lăng Việt quả nhiên thực hiện lời hứa ban đầu của y. Tám năm sau ngày hôm nay, hai người đã có thể quay lại thành phố S, cứ như vậy từng tấc đất tấc vàng mà chiếm một chỗ ngồi, hai người cùng chung tâm huyết đủ để ở trên thương trường đi qua tinh phong huyết vũ mà vẫn an ổn tiến bước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...