“Đồ Quang? ” Tần Lam Gia xoa nhẹ đôi mắt cay cay, nhỏ giọng trả lời.
“Chính là ca ca đây.” Đồ Quang cười nói, ngừng lại một chút nghi ngờ nói, “Lam Gia, giọng của cậu sao vậy? Bị cảm?”
“Không phải… ” Tần Lam Gia được hỏi mới chú ý tới giọng mình vừa nặng lại khàn khàn, muốn dấu cũng không thể mới lại sửa lại nói: “Có một chút, chắc là cảm lạnh.”
“Trời nóng như vậy mà cậu lại bị cảm lạnh, thật chẳng biết chăm sóc bản thân. ” Đồ Quang ở đây đầu dây bên kia nói, “Đúng rồi, tiểu tử Lăng Việt kia đâu?”
Trong lòng Tần Lam Gia như bị đâm một phát, mấp máy khóe môi thấp giọng nói: “Y có lẽ mấy ngày nữa sẽ về Mĩ.”
“Sao lại không chắc chắn khi nào a, nó không phải ở cùng cậu sao.”
“Cậu ấy có việc, mới vừa đi ra ngoài.” Tần Lam Gia càng ngày càng cảm thấy lạnh, kéo thân thể nặng trịch từ trên sàn nhà đứng dậy, di chuyển lê bước chân tới ghế sô pha ngồi xuống.
Đồ Quang dường như rất kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ là la một tiếng: “A! Tên khốn kiếp này, thật chẳng thèm đợi anh trở về gặp mặt một lần a, thật là vô tình. ” lời nói bình thản, cơ hồ là khẩu khí cao hứng chứ chẳng nghe ra một tia bất mãn.
Đồ Quang không hỏi chuyện Đàm Lăng Việt nữa, ngược lại cao hứng phấn chấn kể chuyện khác, cuối cùng mới nói: “Đúng rồi Lam Gia, bên chỗ anh thực tập sắp kết thúc, mấy ngày nữa sẽ trở về. Đến lúc đó anh đi tìm cậu a, cậu bây giờ không ở cùng Cao Chính Trữ thật ra cũng tiện.”
Tần Lam Gia vốn tưởng rằng Đồ Quang thực tập còn rất lâu, không nghĩ tới nhanh trở về như vậy, tâm tình đang phiền muộn không khỏi được chút vui vẻ.
“Nghe cậu giờ chỉ còn ở một mình, anh sao có thể dưới tình hình này mà yên tâm ở đây thưởng thức cuộc sống. ” Đồ Quang nửa thật nửa giả cười nói, “Bất cứ giá nào anh cũng sẽ cố gắng để lập công. Cậu cảm động không?”
Tần Lam Gia cười cười, thành thật đáp: “Ừ, cảm động.”
“Anh lúc trở về ở chỗ cậu a, là người của nhân dân anh không có tiền thuê phòng a! Cậu không chứa chấp anh, anh phải lưu đầu đường xó chợ thôi. ” Đồ Quang được voi đòi tiên nói, “Đến, để anh cho cậu xem tình cảm của anh rất sâu đậm a.”
Đồ Quang thường xuyên nói mê không để ý trêu chọc người khác, Tần Lam Gia cũng không biết là thật hay không, theo bản năng quay đầu nhìn phòng ngủ của Đàm Lăng Việt một chút, cánh cửa đen ngòm hết sức vắng vẻ lạnh lẽo.
“Ừ, sau khi anh trở về thì tùy tiện ở, phòng này rất lớn. ” Tần Lam Gia gật đầu đáp.
Lúc còn ở cùng Cao Chính Trữ thì Đồ Quang mỗi một lần đều nói muốn ngủ lại nhưng cũng không phải là thật, Tần Lam Gia không chắc y lần này có tới hay không, cũng vài ngày sau vào một buổi sáng ngoài ý muốn nghênh đón một nam nhân phong trần mệt mỏi.
“Lam Gia, anh đã trở về! ” Đồ Quang cười đến mặt mày sáng rỡ, giang hai cánh tay hung hăng ôm bả vai Tần Lam Gia, “Anh nhớ muốn chết, để cho anh đây ôm một cái!”
“Đồ Quang, hoan nghênh trở lại —— “
Một mùi hương của đất hòa với cỏ xanh tươi mát xông vào chóp mũi, cũng không khó để nhật biết, ngược lại cảm thấy rất trong lành. Đồ Quang so với trước kia có điểm rám đen hơn, vóc người cao gầy càng lộ ra vẻ lão luyện và mềm dẻo. Trước mắt là một nam nhân thành thục cởi mở, hoàn toàn thoát khỏi bóng dáng thiếu niên, vốn không cảm thấy gì Tần Lam Gia lại đột nhiên từ trên người Đồ Quang cảm nhận được thời gian của mình đã trôi qua bao lâu.
Hắn đợi Đàm Lăng Việt bốn năm, mỗi một ngày giống như mọi ngày, hiện tại mới đột nhiên phát hiện ra rằng mình đã không còn là thiếu niên có thể tùy ý tiêu xài thời gian.
Đồ Quang nhìn đồ ngủ trên người Tần Lam Gia, khom lưng cầm túi du lịch từ dưới chân lên không chút nào khách khí nhảy vào trong cửa, đem Tần Lam Gia lôi vào.
“Còn chưa thay quần áo a, có phải còn chưa rời giường hay không. Nhanh đi thay đồ, không lại cảm lạnh.” Đồ Quang đẩy Tần Lam Gia hướng tới phòng ngủ.
Thừa dịp Tần Lam Gia đang thay quần áo, Đồ Quang rất tự giác khảo sát hai phòng ngủ khác, lựa chọn một phòng trong đó đem hành lý thả vào.
Tần Lam Gia lúc đi ra liền thấy Đồ Quang mặc tạp dề cầm một cái muỗng xoay hai cái, cười nói: “Anh đã sớm muốn làm như vậy. Gia Gia, muốn ăn cái gì? Để anh làm!”
Đồ Quang cứ như vậy không chút khách khí ở lại, một cách rất tự nhiên mà chiếm cứ một góc không gian cuộc sống hắn.
Y nói mình đang nghỉ phép không cần trở về trường học, cũng không có báo cáo đi làm, Tần Lam Gia về sau mới biết được thì ra lúc thi hành nhiệm vụ bị thương, ngày nghỉ hiện tại đúng là để y dưỡng thương. Nếu như đây là kiểu lập công bằng bất cứ giá nào theo lời y nói —— nghĩ đến nguy hiểm như vậy, Tần Lam Gia không khỏi cảm thấy kinh hồn táng đảm, hoảng sợ một trận.
Tần Lam Gia ép Đồ Quang cho hắn xem, một vết thương dữ tợn dưới xương sườn kéo dài một đường. Tần Lam Gia chỉ mới nhìn đã cảm thấy đau, lại không dám tưởng tượng lúc Đồ Quang bị thương thì thống khổ nhiều thế nào.
Bởi vì … đạo vết thương này, mấy ngày nay chủ trù* Đồ Quang bị lệnh cưỡng chế nghỉ ngơi thật tốt, không cho phép mò mẫm vất vả. Tần Lam Gia lên trên mạng tra rất nhiều sách dạy nấu ăn. Nếu là dưỡng thương, cũng phải quan trọng mà ăn đồ bổ dưỡng, ít nhất là hắn có thể giúp được một chút.
*chủ trù: chủ phòng bếp
Bởi vì … bận rộn chiếu cố Đồ Quang, ngược lại đem tâm tình vốn âm u của mình tách ra phân nửa, căn bản không có thời gian rảnh để tự oán tự ngả, Tần Lam Gia từ đáy lòng cảm tạ Đồ Quang đến làm bạn.
Vì phải vừa ở một mình vừa nuôi người bị thương lại tự xưng là người của nhân dân, đồ ăn dự trữ trong tủ lạnh rất nhanh bị chén sạch, không ăn sẽ bị quá hạn hoặc đồ không còn tươi. Vì Đồ Quang mãnh liệt yêu cầu, Tần Lam Gia chỉ có thể bất đắc dĩ mang y cùng đi đến siêu thị lớn nhất gần đây.
“Đừng mua đồ ăn vặt, mấy thứ kia đều có chất phụ gia, anh không thể ăn lung tung.” Tần Lam Gia đưa tay đẩy xe mua đồ, nghiêm túc nhìn Đồ Quang, không để cho y đem một đống snack hoặc là dầu thực phẩm thả vào trong xe.
Đồ Quang bất đắc dĩ thở dài nói: “Anh lại không phải con nít, vả lại vết thương anh đã sớm tốt rồi, Lam Gia cậu đừng quản nghiêm như vậy chứ.”
“Được hay không không phải do tôi nói, bác sĩ cho anh nghỉ ngơi thời gian dài như vậy thì nhất định phải tịnh dưỡng, anh đừng tự chủ trương. ” Tần Lam Gia đẩy xe nhỏ đi nhanh một đường, “Hôm nay đồ ăn vặt nhất quyết không mua, chúng ta trước đi mua một ít rau dưa mới, chậm sẽ bị người ta đoạt sạch.”
“Ai, Gia Gia, đừng chạy nhanh như vậy nha, mang theo một người bị thương lại chạy nhanh như vậy! Anh không mua những thứ này là được… ” Đồ Quang đem một đống thứ loạn xa ôm trong ngực nhét trở về quầy hàng, rồi đuổi theo thân ảnh Tần Lam Gia. Lời còn chưa dứt đã thấy Tần Lam Gia ở phía trước dừng bước, Đồ Quang chậm mấy bước đuổi theo cười leo lên bả vai Tần Lam Gia, vốn muốn tiếp tục trêu ghẹo hắn lại bất giác đơ miệng, chuyển tầm mắt liền thấy được Đàm Lăng Việt đứng trước mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...