Thiên Kỳ Truyện


Thiên đế vừa nhìn thấy cây thương ấy liền vui mừng, sai quân xuống phàm giới đón Thiên Kỳ về cùng với Thiên Vũ thượng tiên.

Thiên hậu bệnh nặng nay biết tin Thiên Kỳ sắp trở về mà mừng rỡ, chịu ăn uống nên sức khỏe cũng tốt lên nhiều.
_Phàm giới_
Trong mưa một đôi người ngựa phi như bay về căn nhà nhỏ của Ngải nương.

Ngựa nhanh, người dùng phép chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Trời mưa mỗi lúc một lớn, đứng trước cửa Thiên Kỳ nhìn thấy Ngải nương vẫn đang thức bên ngọn đèn dầu.

Trời cũng đã sáng, nhưng những đám mây đen kịt ngăn không cho ánh sáng chiếu xuống, khung cảnh âm u mờ mịt.
Thiên Kỳ chầm chậm xuống ngựa, bước vào trong nhà.

Ngải nương nhìn thấy Thiên Kỳ vội gọi:
- Kỳ nhi à, mau lên, vào nhà đi con.
Thiên Kỳ mỉm cười, nhanh chân bước đến.

Cô chỉ bước tới trước cửa, không bước vào trong nhà.

Mái hiên của căn nhà tạm nhỏ bé, mưa vẫn hắt được vào trong.

Nước từ y phục của Thiên Kỳ chảy xuống ròng ròng.
- Con mau thay y phục, đừng để nhiễm lạnh.
Ngải nương đem đến cho cô một bộ y phục, vào bảo cô thay.


Thiên Kỳ vắt bớt nước trên bộ đồ đang mặc rồi mới bước vào.

Thay bộ đồ mới, cô xuống ngồi bên cạnh bếp lửa của Ngải nương để sưởi ấm.

Ngải nương tay cầm một chén trà nóng đưa cho Thiên Kỳ.
- Uống đi con, trà hoa cúc đó.
- Vâng nương.
Thiên Kỳ đưa chén trà lên nhập một ngụm nhỏ.

Trà nóng quả nhiên giúp cô cảm thấy thoải mái hơn.

Uống cạn chén trà, Thiên Kỳ quay sang hỏi Ngải nương, vẻ mặt nghiêm túc.
- Nương, nếu bây giờ con đi, người có muốn đi cùng với con không?
Ngải nương nhìn Thiên Kỳ, trong lòng không hiểu ý của Thiên Kỳ.
- Con nói đi, là đi đâu?
Thiên Kỳ nhẹ nhàng đưa tay, nắm lấy tay của Ngải nương.
- Nương à, chúng ta sẽ đi đến một nơi khác để sống, nơi đó chúng ta sẽ được sống trong sung sướng, không phải vất vả như ở đây.
Ngải nương cũng đã hiểu, nhưng bà vẫn không biết Thiên Kỳ là muốn làm gì và muốn đi đâu.
- Kỳ nhi à, đi đâu cũng được nhưng con đừng để ta một mình.
- Nương à, người nghĩ quá nhiều rồi, con và nương sẽ sống cùng nhau.
Ngải nương nghe xong thì cũng an tâm phần nào.
Mưa cũng đang nhỏ dần, không còn xối xả như trước.

Mây cũng đang mỏng dần, ánh sáng mặt trời cũng bắt đầu xuyên qua được.

Trời dần sáng.
Khoảng 1 canh giờ sau thì trời quang mây tạnh, ánh nắng chiếu rọi xuống nhân gian.

Bầu trời sau mưa trong vắt, không khí dễ chịu, còn có thể nghe thấy tiếng chim chóc ríu rít trên cành cao.
Thiên Kỳ bước ra ngoài, đưa mắt ngắm nhìn mây trời, đôi môi khẽ gợi ra một nụ cười xinh đẹp.

Nàng Thất công chúa đã thấy người đến đón nàng về Thiên giới rồi.
Chân trời phía đông, một đoàn quân tiến đến, dẫn đầu là Thiên Vũ thượng tiên, họ cưỡi mây vượt gió tiên thẳng đến chỗ của Thiên Kỳ.

Như để xác nhận với họ, Thiên Kỳ khua đôi bàn tay tạo ra một bông tuyết bay lên giữa không trung.

Bông tuyết phản chiếu lại ánh sáng mặt trời, sáng đến chói mắt.
Thiên Vũ thượng tiên từ xa nhìn thấy, liền thúc quân:
- Là công chúa, mau!
Không nhiều lời đoàn quân tiến đến chỗ Thiên Kỳ như một trận cuồng phong.

Thiên Kỳ đứng đó nhìn lên giữa không trung, mái tóc dài lay động bởi làn gió mạnh kéo đến, cây cối xung quanh cũng rung chuyển.


Trên bầu trời trong xanh những vị tiên hội tụ cùng nhau.

Chỉ có những người sở hữu ma pháp mới có thể thấy họ mà thôi.

Thiên Kỳ vẫn đứng nhìn, dường như không có ý định rời đi.
Cô hướng Thiên Vũ thượng tiên gật đầu một cái rồi không nói không rằng bước vào căn nhà nhỏ nói với Ngải nương:
- Nương, ta đi thôi.
Ngải nương đang nấu nước không hiểu Thiên Kỳ nói chuyện gì, bà quay ra hỏi:
- Đi đâu vậy con?
- Chúng ta sẽ đi đến nơi được sống hạnh phúc mà con nói.
- Phải đi ngay bây giờ sao con, sao gấp vậy con?
- Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ nương à, ngay bây giờ.
Thiên Kỳ nắm lấy tay của Ngải nương, ánh mắt chan chứa niềm hy vọng:
- Người đi với con chứ?
- Ta sẽ đi với con.
- Dù đi bất cứ nơi đâu sao nương?
Ngải nương khẽ gật đầu chấp thuận, Thiên Kỳ mỉm cười mừng rỡ, dẫn Ngải nương ra ngoài.

Bên ngoài gió lớn, bụi mù trời, Ngải nương không thể mở to mắt ra nhìn toàn cảnh.
Thiên Kỳ dẫn theo Ngải nương bay lên trời, hội tự cùng với đoàn quân của Thiên giới.
Đang ở rất cao so với mặt đất, lúc đó Ngải nương mới mở mắt ra, bà nhìn xung quanh mà kinh hãi:
- Kỳ nhi, chuyện này là sao?
Thiên Kỳ chưa kịp đáp, thì Thiên Vũ thượng tiên đã vội hỏi Thiên Kỳ:
- Công chúa, tại sao một phàm nhân như bà ta lại có thể thấy người chứ?
Thiên Kỳ cũng không hiểu, vì vốn dĩ người phàm không thể thấy một người thuộc Thiên giới như cô, hay bất kì sinh vật nào có năng lực ma thuật hay sở hữu ma pháp, người phàm đều không có khả năng nhìn thấy.

Trừ khi, cô cố tình phong ấn ma pháp của mình, thì lúc đó người phàm mới có thể thấy được cô.

Nhưng chuyện này cũng thật lạ, Ngải nương nhìn thấy Thiên Kỳ, nhưng lại không có chút thắc mắc gì với một đoàn quân xung quanh, không lẽ bà không thấy những vị đó? Chuyện này quả thực kì lạ.
Thiên Kỳ nhẹ nhàng quay sang nói với Ngải nương:

- Nương, con đưa người đến đó, sẽ không sao đâu.
Ngải nương nhìn xung quay lúc này toàn mây với trời, vô cùng sợ hãi nhưng vì Thiên Kỳ đã đảm bảo nên bà cũng an tâm, giao phó mọi thứ cho cô.
Vượt qua tầng mây, cô đã tiến dần đến cánh cổng Thiên giới, mỗi lúc một gần hơn.
Thiên Kỳ mở nụ cười rạng rỡ, trong lòng cô bao suy nghĩ bao nỗi niềm, chúng như muốn trào ra vậy.
Cảnh cửa Thiên giới mở ra như chào đón Thiên Kỳ trở về, Thiên Kỳ nhanh chóng bước vào, lúc này tin tức cô trở về vẫn chưa nhiều người biết.
Bước vào Thiên giới, cô tiến ngay vào Hoàng cung, nhưng cô chưa vội tới tìm Thiên đế, cô sắp xếp cho Ngải nương ở Ngự Lam cung trước rồi mới an tâm rời đi.
Trước khi rời khỏi Ngự Lam cung, cô nắm tay Ngải nương và nói:
- Nương, người ở đây đợi còn về.
Nói xong cô nhanh chóng rời đi.
Nơi cô hướng đến là tẩm cung của Thiên hậu, Thiên Kỳ nghe nói Mẫu hậu của cô vì sự mất tích của cô mà lâm bệnh, không thể chần chừ, cô tiến ngay đến đó.
__Tẩm cung của Thiên hậu__
Thiên Kỳ trực tiếp xông vào, nô tỳ canh cửa còn không kịp truyền tin đến cho Thiên hậu.

Bước vào bên trong Thiên Kỳ xót xa khi nhìn thấy Thiên hậu lúc này.

Thiên hậu nhìn ốm yếu xanh xao, bà đã gầy đi rất nhiều.

Thiên Kỳ nhìn như vậy chỉ muốn khóc.
- Mẫu hậu!
Thiên Kỳ xông thẳng tới bên giường của Thiên hậu, Thiên hậu thấy Thiên Kỳ liền dang tay đón lấy, mặc dù lúc này bà rất yếu nhưng việc được nhìn thấy cô khiến cho bà như có thêm sức mạnh.
- Kỳ nhi của ta, con có biết ta lo cho con lắm không?
- Nhi thần bất hiếu, để cho người phải lo lắng rồi.
Thiên hậu vẻ mặt ôn nhu, tay nhẹ nhàng xoa lên đầu Thiên Kỳ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui