Anh lạnh lùng đáp: "Ừ"Quả nhiên là Giang Ánh Trì!Tổng tài của Giang thị!Nếu không có bản tin tài chính, Ninh Kỳ La thực sự không thể nhớ ra nổi tên anh.Ngay lập tức, Ninh Kỳ La hỏi: "Gianh Ánh Trì, chúng ta có phải rất thân với nhau phải không?"Gianh Ánh Trì: "Tôi có biết em không?"Anh nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng, biểu tình căn bản không hề quen biết cô.Cô thực sự cảm thấy khuôn mặt của Giang Ánh Trì trông rất quen mà.Nhưng dường như anh ấy không biết cô...Xem dáng vẻ của anh quá suy yếu, không muốn tiếp tục quấy rầy, vẻ mặt Ninh Kỳ La nghi hoặc, vuốt vuốt cái gáy, xoay người rời đi.Lúc này, phía sau truyền đến tiếng ho khan của Giang Ánh Trì."Khụ…...
khụ khụ…..."Ninh Kỳ La xoay người lại.Nhìn thấy anh đưa tay lên miệng, ho khan vài lần, thân thể hơi cúi về phía trước, lông mày nhíu lại, sắc mặt trắng bệch thêm đôi phần.Cái nhíu mày là vì vết thương đau.Sắc mặt tái nhợt cũng là vì vết thương đang đau.“Giang Ánh Trì, anh cũng bị tai nạn xe hơi à?”.
Ninh Kỳ La đột ngột hỏi anh.Ninh Kỳ La đột nhiên nhớ đến phóng sự trên TV và các bản tin tài chính rằng Giang Ánh Trì, CEO của tập đoàn Giang thị xảy ra sự cố tai nạn xe hơi.Bản tin chỉ nói rằng vẫn còn nhiều điểm chưa rõ, và không khẳng định 100% rằng đó là anh ấy.Nhưng khi Ninh Kỳ La nhìn thấy tình trạng hiện tại của Giang Ánh Trì, cô ấy nhận định rằng chắc chắn chính là anh.“Ừ”.
Anh nhàn nhạt trả lời.
"Một tai nạn nhỏ."Ninh Kỳ La nhìn quanh không thấy ai nên nói: "Em gọi y tá cho anh nhé?"“Không cần”.
Anh nhíu mày cự tuyệt.Ninh Kỳ La cảm thấy anh ta đẹp trai thì đúng là rất đẹp trai đấy, mỗi tội không dễ hòa đồng cho lắm.Nhưng câu nói kế tiếp của Giang Ánh Trì lại khiến cô sững người.Giang Ánh Trì nói: “Đừng làm phiền người khác, chỉ cần em đến dìu tôi là được rồi".Ninh Kỳ La hết sững sờ xong, phản ứng đầu tiên của cô là vội vàng xua tay nói: “Em không phải là y tá”.
Sau đó cô chỉ vào đầu mình: “Anh xem, em vẫn còn quấn băng gạc trên đầu này, em cũng là bệnh nhân”.Giang Ánh Trì nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: "Tôi còn bệnh nặng hơn so với em đấy".Ninh Kỳ La: "…..."Ánh mắt anh khi nãy nhìn cô có chút hung dữ làm cô không dám qua dìu anh.Ninh Kỳ La lúng túng nói: "Em yếu ớt lắm, còn không thể tự chăm sóc bản thân mình, nên không giúp được anh đâu".Anh duỗi tay về phía cô: "Lại đây"Ninh Kỳ La bước một bước nhỏ.Giang Ánh Trì: "Lại đây thêm một chút"Ninh Kỳ La tiến thêm một bước nhỏ nữa.Không đợi Ninh Kỳ La kịp phản ứng, Giang Ánh Trì đã vươn tay ôm vòng lấy cổ cô, sau đó đưa mặt dựa vào vai cô, thấp giọng nói: "Để tôi dựa một lúc, rồi lát dìu tôi vào".Ninh Kỳ La: "…..."!!!Anh ấy cao đến mức cô chỉ chạm đến bờ vai anh.Anh khom lưng dựa vào vai cô, như vậy thì làm sao mà thoải mái cho được.“Dựa như thế này, anh không cảm thấy khó chịu à?”.
Ninh Kỳ La hỏi anh."Không".
Anh nói.Nhưng Ninh Kỳ La cảm thấy khó chịu, không được tự nhiên, cô hơi nhún vai một cái: "Hay là em dìu anh vào, nằm xuống nghỉ ngơi sẽ thoải mái hơn."Lời vừa dứt, đột nhiên nghe thấy anh thấp giọng hỏi cô: "Em thật sự là...
mất trí nhớ?"Ninh Kỳ La ngây người.Sau đó, suy nghĩ một cách cẩn thận.Cô vừa rồi...
dường như đâu nói rằng cô đã bị mất trí nhớ trước mặt anh, phải không?Nói rồi sao?Chưa nói mà!Rốt cuộc ai đã nói nhỉ?Ninh Kỳ La bối rối, không rõ bản thân đã nói hay chưa.Lúc này, Giang Ánh Trì mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô.Mặt đối mặt, anh nhìn lên, khoảng cách ánh mắt hai người họ rất gần.Từ trong đôi mắt anh, Ninh Kỳ La thấy một ánh mắt vô cùng phức tạp và khó hiểu.Lần đầu tiên được mặt đối mặt với một người con trai gần đến như vậy, cô gần như bị đôi mắt sương mù mờ ảo của anh ấy hút vào.Đột nhiên tim đập có chút nhanh hơn."Anh……""Dìu tôi vào thôi".
Anh nói.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...