Thiên Kim Trở Về

Khổng Ngọc Phân hét lớn, vội che váy lại, mặt đỏ bừng, nổi giận đùng đùng lườm Cố Trường Khanh:

– Cố Trường Khanh, mày dám đánh tao.

Khưu Uyển Di đi đến đỡ con gái dậy, quay đầu nhìn Cố Trường Khanh nhíu mày nói:

– Trường Khanh, đây là cháu không đúng, đang yên lành sao lại động thủ đánh người.

Cố Trường Khanh thẳng thắn nói:

– Tôi không đánh chị ta, ở đây mọi người đều thấy rõ, tôi chỉ đẩy nhẹ một cái mà chị ta đã ngồi phệt xuống đất, chẳng biết có phải là cố ý hay không nữa.

Nói rồi lườm Khổng Ngọc Phân một cái. Khổng Ngọc Phân giận dữ nhảy dựng lên:

– Cố Trường Khanh, mày đừng có già mồm.

Cố Trường Khanh mặc kệ cô ta, quay đầu dặn đám công nhân tiếp tục làm việc.

Khổng Ngọc Phân vội kéo áo mẹ, Khưu Uyển Di nghiến răng, sai mấy người hầu bước lên cản đường:

– Cha cháu mới là chủ nhà, cha cháu không đồng ý thì không ai được chuyển đồ đi.

Nói xong sai Khổng Ngọc Phân gọi điện bảo Khổng Khánh Tường về nhà.

Cố Trường Khanh cười lạnh:

– Đúng là cha tôi là chủ gia đình nhưng mấy cái này đều là ông ngoại và mẹ để lại cho tôi, tôi thích làm thế nào thì làm.

Nói xong gọi ông Vương vào, lớn tiếng nói:

– Chú Vương, ai dám cản đường thì đánh đuổi hết ra ngoài cho cháu.

Khưu Uyển Di chỉ vào ông Vương, hét chói tai:

– Ông Vương, ông dám! Đừng quên là ai phát lương cho ông.

Ông Vương ưỡn thẳng lưng, bình tĩnh nhìn bà ta nói:

– Ngại quá, tôi là lái xe kiêm vệ sĩ của tiểu thư, theo đạo lý thì tôi chỉ cần nghe tiểu thư dặn dò là được.

Nói xong xoay người nhìn đám người hầu chặn đường, ánh mắt lạnh tanh:

– Mấy người tự giác tránh ra hay để tôi động thủ?

Đám người hầu đều biết bản lĩnh của ông Vương, nào dám ra tay với ông, đều xám mặt đứng lui qua một bên.

Đám công nhân chuyển nhà đang đi ra ngoài, Khổng Ngọc Phân lại xông lên đưa điện thoại đến trước mặt Cố Trường Khanh, đắc ý nói:

– Ba dặn, trước khi cha về thì không ai được chuyển đồ ra ngoài, nếu không cha sẽ không tha đâu.

Bên kia, Khưu Uyển Di đắc ý cười, gọi bảo vệ vào, đóng cổng lại. Bà ta đi đến trước mặt ông Vương, cười khẽ:

– Ông Vương, ông không coi tôi ra gì tôi có thể hiểu nhưng không phải đến lão gia ông cũng mặc kệ chứ.

Cố Trường Khanh biết không thể dùng thủ đoạn cưỡng chế được, như vậy chẳng những chọc giận Khổng Khánh Tường mà một mình ông Vương cũng không phải đấu lại với nhiều người như vậy.

Cô bảo ông Vương lùi lại.

Cố Trường Khanh và ông Vương, Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân chia phòng khách thành hai bên, lườm nhau hằm hè, người đứng giữa thì nhìn nhau không biết nên làm thế nào.

Không lâu sau, chiếc Rolls-Royce của Khổng Khánh Tường tiến vào.

Ông ta xông vào phòng khách, nhìn chiếc giường cổ rồi lại nhìn hai phe đang giương cung bạt kiếm, gầm lên:

– Sao lại thế này? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

– Con muốn mang những thứ này đi, đây rõ ràng là đồ của con nhưng bọn họ lại không cho đi, chẳng biết là có ý đồ gì?

Cố Trường Khanh cười lạnh, tiên phát chế nhân.

– Chiếc giường cổ này không phải là đồ bình thường, em sợ Trường Khanh còn nhỏ không hiểu chuyện, quyết định không thỏa đáng nên mới muốn chờ anh về giải quyết chuyện này.

Khưu Uyển Di đi đến bên Khổng Khánh Tường, dịu dàng nói. Bên cạnh, Khổng Ngọc Phân nhìn Cố Trường Khanh đầy khiêu khích.

Khổng Khánh Tường nhìn Cố Trường Khanh, giận tái mặt:

– Con lại làm trò quỷ gì? Mấy thứ này quý giá như vậy, con định đưa đi đâu? Con biết cái gì? Còn chỗ nào an toàn hơn trong nhà sao?


Toàn bộ số đồ cổ trong biệt thự này đều là của Cố Trường Khanh, Khổng Khánh Tường sớm đã muốn nhúng tay vào, bằng không sau này Cố Trường Khanh lấy chồng, đường nhiên sẽ mang những thứ này đi, so với làm lợi cho người khác thì không bằng làm lợi cho mình.

Cố Trường Khanh ra nước ngoài vừa vặn là một cơ hội tốt, đương nhiên ông ta sẽ không đồng ý để cô chuyển những món đồ này đến một nơi ông ta không thể biết.

Vốn tưởng mình lên tiếng thì Cố Trường Khanh nhất định sẽ nghe lời nhưng không ngờ cô luôn ngoan hiền hôm nay lại như biến thành một người khác. Cô lớn tiếng nói:

– Không, tuyệt đối không! Hôm nay, nói thế nào con cũng phải chuyển những thứ này đi.

Khổng Khánh Tường giận dữ, chỉ vào cô:

– Trường Khanh, con nói cái gì? Con không nghe lời cha?

Khưu Uyển Di ở bên đổ dầu vào lửa:

– Đúng thế, Trường Khanh, sao cháu lại dám chống đối cha cháu? Thế không tốt đâu.

Cố Trường Khanh quát lớn:

– Khưu Uyển Di, bà câm mồm, bà còn nói thêm câu gì nữa thì tôi liều mạng với bà.

Cô xông lên, như muốn liều mạng thật. Khưu Uyển Di mang thai, nào dám đánh lộn, sợ hãi vội nấp ra sau lưng Khổng Khánh Tường. Khổng Khánh Tường đứng trước người bà ta, vung tay tát cô một cái, Cố Trường Khanh hoàn toàn có thể tránh đi nhưng cô nghiến răng chịu một đòn này.

Cô bị ông ta đánh cho ngã sấp xuống.

Khổng Khánh Tường chỉ vào cô:

– Trường Khanh, con điên rồi à?

Cố Trường Khanh quỳ rạp trên đất, ôm mặt khóc:

– Cha, cha vì bọn họ mà đánh con? Cha có biết vì sao con nhất định phải chuyển những thứ đồ này đi không? Bởi vì con nghe được Khổng Ngọc Phân nói, chị ta chờ con đi rồi thì sẽ chiếm lấy giường của con, chỉ cần con đi thì bọn họ sẽ ra tay với số đồ cổ này. Đây là tâm huyết cả đời của ông ngoại, là ông ngoại và mẹ để lại cho con, cho dù đốt nó đi con cũng sẽ không để bọn họ chạm vào. Cha, sao cha có thể giúp đỡ bọn họ như vậy? Không để ý đến suy nghĩ của con? Bây giờ còn vì bọn họ mà đánh con.

Cố Trường Khanh khóc to la lớn, thu hút đám công nhân chuyển đồ vây xem, bên trong bên ngoài có hơn hai mươi người đứng đó, vừa xem kịch vừa bàn tán xôn xao.

Khổng Khánh Tường thấy có nhiều người ngoài như vậy, sợ việc này truyền ra ngoài, cha và mẹ kế dùng trăm phương ngàn kế chiếm đoạt đồ của con gái, còn không tiếc dùng bạo lực, lời đồn này thật khó nghe…

Thực ra Khổng Khánh Tường đánh cô chỉ là vì thấy cô sẽ gây bất lợi cho Khưu Uyển Di, nhất thời không khống chế được nên mới ra tay. Vạn lần ông ta cũng không thể ngờ, Cố Trường Khanh lại làm lớn chuyện như vậy.

Bên cạnh, Khổng Ngọc Phân và Khưu Uyển Di nhìn nhau, lòng không hẹn mà cùng nghĩ, làm sao Cố Trường Khanh lại biết?

Thực ra chuyện này rất dễ đoán, Cố Trường Khanh thấy thái độ của Khổng Ngọc Phân như vậy thì hoàn toàn có thể chắc chắn được điều này.

Cố Trường Khanh tiếp tục khóc lóc như phát điên:

– Cha, hôm nay dù cha có đánh chết con thì con cũng phải chuyển những thứ này ra ngoài, nếu cha còn ngăn cản con thì con sẽ đốt hết những thứ đồ này đi. Nhất định không thể để hai mẹ con vô sỉ kia được lợi.

Nói xong, cô lấy bật lửa trong túi ra, lại kéo một tấm khăn phủ giường ra đốt, làm bộ sẽ đốt sạch đồ thật.

Đám người hầu ở bên đều hét lớn nhưng Cố Trường Khanh có ông Vương bảo vệ bên người nên không ai dám tiến lên.

Khổng Khánh Tường vô cùng giận dữ nhưng thấy cô như vậy thì chỉ sợ bức cô quá, cô thực sự sẽ làm vậy, thiên kim họ Cố đốt hết đồ cổ trong nhà, lại còn trước mặt bao nhiêu người như vậy, sao có thể che giấu được?

Mẹ con Khưu Uyển Di không ngờ cô lại có chiêu này, giận đến tái mặt, nhất là Khổng Ngọc Phân lại càng hận nghiến răng, mắt thấy đồ sắp đến tay…

Rơi vào đường cùng, Khổng Khánh Tường đành nói:

– Được được, con chuyển đi, nhưng sau này vạn nhất có gì sơ xuất thì đừng có tới tìm cha.

Cố Trường Khanh lườm mẹ con Khưu Uyển Di:

– Chỉ cần không rơi vào tay bọn họ thì kết quả thế nào con cũng nhận.

Bảo vệ đều tránh đường, đám công nhân chuyển đồ cổ ra ngoài, ba người Khổng Khánh Tường trơ mắt nhìn những món đồ cổ bị chuyển hết đi mà lòng đau như cắt.

Chờ đến khi tất cả đã đi rồi, Cố Trường Khanh và ông Vương cũng đi theo, đoàn người nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

Chờ bọn họ đi hết rồi, Khổng Khánh Tường trầm mặt quay lại nhìn mẹ con Khưu Uyển Di, giơ tay lên định đánh nhưng nhớ ra Khưu Uyển Di đang có thai, tay lại vung ra đánh Khổng Ngọc Phân ngã lăn xuống đất.

– Được việc không đủ nhưng hỏng việc thì thừa!

Nghĩ tới số đổ cổ sắp đến tay, một tát còn chưa đủ, ông ta lại đá Khổng Ngọc Phân một cước rồi mới nổi giận đùng đùng đi ra khỏi cổng.

Khổng Ngọc Phân cuộn mình trên đất mà khóc nức nở, vừa là vì đau đớn vừa là vì chiếc giường quận chúa cô ta khát khao đã mất đi.

Khổng Khánh Tường ra đến cổng biệt thự, bỗng nhiên nhớ ra, mỗi lần có xe lạ vào biệt thự, bảo vệ cổng đều sẽ ghi lại biển số xe để phòng sự cố, chỉ cần biết biển số xe thì có thể biết được đám công nhân vừa rồi là ở đâu thì có thể tra ra nơi Trường Khanh cất đồ cổ, cứ thế này, hình như rất tốt…

Ông bảo lái xe đi ra lấy số điện thoại của phòng bảo vệ, đợi lát nữa về công ty thì để Tống Trí Hào điều tra việc này.


Bên kia, xe của công ty chuyển nhà đang đi trên đường thì lại bị người cản lại. Cố Trường Khanh xuống xe nhìn người đứng chặn đường, cười nói:

– Cô à, cô tới thật đúng lúc.

Từ Khôn bảo người chuyển đồ cổ qua xe của mình, sau đó nói với Cố Trường Khanh:

– Địa điểm cô đã tìm được rồi, đảm bảo rất an toàn.

– Cảm ơn cô.

Cố Trường Khanh cao hứng ôm Từ Khôn.

Ban đầu Cố Trường Khanh định đưa số đồ cổ này qua nhà Từ Khôn nhưng Từ Khôn cảm thấy như thế không ổn, dù sao mấy thứ này có giá trị rất lớn, hệ thống an ninh của nhà bà không đủ mạnh, sợ lại rước họa vào nhà.

Đồ cổ chuyển đi rồi, Cố Trường Khanh thanh toán tiền, người của công ty chuyển nhà lái xe quay về.

Cố Trường Khanh nói với Từ Khôn:

– Bảo vệ nhà cháu rất chu đáo, không làm thế này rất dễ bị cha cháu điều tra ra được, làm thế này, dù cha cháu có tra ra được công ty chuyển nhà kia thì cũng vẫn không tìm được đến nơi cất đồ.

Từ Khôn vuốt tóc cô cười nói:

– Không tệ, không tệ, suy nghĩ rất chu đáo, giờ chúng ta mau đưa số đồ này đến nơi an toàn đi.

Từ Khôn tìm được một nhà kho bí mật dưới lòng đất, bà đã mời người xử lý, như vậy có thể bảo vệ số đồ này rất tốt.

Bà giao chìa khóa cho Cố Trường Khanh:

– Chìa khóa đây, nhà kho này rất chắc chắn, lại ở nơi bí ẩn, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Cố Trường Khanh cảm kích:

– Cảm ơn cô, nếu không có cô, cháu không thể xử lý nổi việc này.

Từ Khôn cười cười:

– Đừng khách khí, chúng ta là đồng bạn, đương nhiên phải giúp đỡ nhau.

Mấy ngày sau đó, Khổng Khánh Tường đều không để ý đến Cố Trường Khanh mà Tống Trí Hào cũng chẳng thể điều tra ra được chuyện đó.

Tống Trí Hào nói:

– Tiểu thư đổi xe giữa đường, có thể thấy là không muốn để người ta biết chính xác nơi cất đồ cổ, không thể không nói, chiêu này của tiểu thư rất đẹp, quả đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử.

Khổng Khánh Tường hơi rùng mình. Tống Trí Hào lại nói:

– Thực ra tiểu thư rất thông minh, chỉ là không có lòng ham học hỏi, nếu cô ấy chịu cố gắng một chút thì nhất định sẽ không tầm thường đâu.

Khổng Khánh Tường gật gật đầu nghĩ thầm, xem ra xuất ngoại rồi phải theo dõi cẩn thận một chút, nếu thực sự không có lòng ham học thì mới tốt…

Mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, trước khi đi hai ngày, Cố Trường Khanh tìm được giám đốc nhân sự Cố thị, hẹn ông ra ngoài.

Mục đích hẹn chỉ là muốn mở cửa sau cho Lý Giai, Lý Giai không tốt nghiệp trường danh tiếng, lại không có kinh nghiệm làm việc, nếu dựa vào năng lực bản thân thì chỉ e khó mà vào được Cố thị, dù có vào được rồi thì cũng chỉ làm được ở chi nhánh hoặc làm cấp thấp, sẽ không hợp với mục đích ban đầu của cô.

Giám đốc nhân sự họ Lưu, là một người đàn ông hơn 40 tuổi, theo Cố Trường Khanh hiểu biết thì ông cũng là người cũ của Cố thị, Khổng Khánh Tường bây giờ còn chưa đứng vững nên không thể thay máu toàn bộ công ty được, sẽ ảnh hưởng đến đại cục.

Cố Trường Khanh hẹn ông đến một quán café, thoải mái nói ra đề nghị của mình. Cố tiểu thư mở miệng, giám đốc Lưu đương nhiên luôn miệng đồng ý. Mời thêm một người với ông ta mà nói thì cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

– Không biết Cố tiểu thư có suy nghĩ gì?

Ý là hỏi cô muốn để Lý Giai làm ở đâu.

Cố Trường Khanh cười nói:

– Thật ra cháu và chị ấy không quen thân lắm, đó là người thân của vú nuôi cháu, vú nuôi đã nói thì cháu cũng không thể từ chối. Thế này đi, chú dựa theo điều kiện của chị ấy mà xếp đặt bất kì vị trí nào cho chị ấy cũng được, cũng coi như là để cháu dễ ăn nói với vú nuôi.

Cố Trường Khanh nói thật nhẹ nhàng như vốn chẳng coi trọng Lý Giai, bởi vì cô biết, chỉ cần cô biểu hiện rằng mình rất để ý đến Lý Giai thì về sau giám đốc Lưu sẽ càng chiếu cố Lý Giai hơn. Như vậy sẽ dễ khiến mọi người chú ý, sẽ là bất lợi cho Lý Giai.

Giám đốc Lưu theo lời đoán ý, lập tức hiểu, người này Cố tiểu thư cũng không coi trọng lắm, lòng cũng không quá để ý.

– Xin chú Lưu đừng nói chuyện này với cha cháu, nếu để cha biết cháu làm thế này thì chỉ sợ sẽ lại mắng cháu mất.

Giám đốc Lưu lại đồng ý ngay, công ty nhiều phòng ban như vậy, nhiều người làm như vậy, chỉ cần ông không nói thì chủ tịch sao biết được.


Ông đưa danh thiếp cho Cố Trường Khanh, bảo Lý Giai đến Cố thị cứ tới tìm ông là được.

Ngày Cố Trường Khanh bay, tuy Khổng Khánh Tường chưa hoàn toàn nguôi giận nhưng vẫn đưa mẹ con Khưu Uyển Di tới sân bay tiễn.

Khưu Uyển Di mỉm cười luôn miệng dặn dò như thể rất lo lắng, Khổng Ngọc Phân lạnh lùng đứng bên, Khổng Khánh Tường thản nhiên dặn dò mấy câu.

Trong lúc này cũng có gặp mấy người bạn trong thương trường thì thái độ Khổng Khánh Tường mới nhiệt tình hơn một chút.

Trước khi lên máy bay, Cố Trường Khanh kéo Khổng Khánh Tường qua một bên, lấy trong túi ra một chiếc tẩu thuốc cổ đưa cho ông ta. Khổng Khánh Tường đón lấy:

– Đây là cái gì?

Cố Trường Khanh nói:

– Đây là tẩu thuốc từ thời Minh, cái khác con sợ bọn họ sẽ cướp đi nhưng con biết cái này bọn họ sẽ không cần nên đưa cho cha. Cha đừng giận con gái nữa, con biết hôm đó con quá kích động nên làm cha mất mặt, là lỗi của Trường Khanh, Trường Khanh xin lỗi cha. Con sắp đi rồi, mấy năm tới cũng khó được gặp lại, cha tha thứ con đi!

Cô kéo tay ông ta, nhẹ lay lay, làm nũng.

Khổng Khánh Tường nhìn nhìn cô, lại nhìn tẩu thuốc trong tay, sắc mặt hòa hoãn lại:

– Thực ra con chỉ cần nói với cha, cha sẽ giúp con coi chừng những thứ kia, sẽ không để bọn họ chạm vào.

Ông ta vỗ vỗ lưng cô, cúi đầu nhỏ giọng dỗ dành:

– Thế này đi, con mang đồ ra ngoài thì sẽ không an toàn, con nói địa điểm cho cha, cha sẽ trông giúp con, con tin cha đi.

Cố Trường Khanh chu miệng lên, lắc đầu:

– Giờ Khưu Uyển Di có em bé, nếu bà ta xin cha, cha nhất định sẽ lại đồng ý ngay. Cha yên tâm, chỗ con cất đồ rất an toàn, dù có chuyện gì cũng tốt hơn là rơi vào tay bọn họ.

Cố Trường Khanh lườm hai mẹ con nhà kia, nghiến răng nói. Mặt Khổng Khánh Tường cứng đờ.

Cố Trường Khanh tỏ vẻ áy náy lắc lắc tay ông, nhẹ giọng nói:

– Cha, cha nghĩ lại cảm xúc của con đi, bọn họ đối xử với con như vậy, con đâu phải đứa ngu, sao có thể không hận bọn họ? Nếu không vì cha thì con đã đem chuyện Khưu Uyển Di hãm hại con nói ra ngoài rồi. Vì cha nên con không thể xả giận nhưng con cũng không thể bao dung hơn được nữa.

Cô dựa đầu lên vai ông ta, như một tiểu cô nương ỷ lại vào cha mình:

– Tuy con không thích bọn họ nhưng cha thích bọn họ, con cũng chỉ đành nén giận. Cha không trách con chứ?

Nghe Cố Trường Khanh nói vậy, Khổng Khánh Tường mềm lòng, sự phẫn nộ, nghi kỵ mấy hôm nay cũng tiêu tán không ít. Ông vuốt tóc cô, nói:

– Được rồi, về sau con một mình ở Mỹ phải tự chăm sóc mình, cần gì thì gọi điện thoại về nhé.

Cố Trường Khanh cười nói:

– Con biết rồi ạ!

Cô đi vào trong, đi được vài bước lại quay đầu vẫy tay với Khổng Khánh Tường vài cái, mắt rưng rưng, lưu luyến không nỡ rời xa, mấy lần như vậy thì mới hoàn toàn biến mất.

Khưu Uyển Di nhìn theo bóng cô rời đi, thở phào một hơi, lòng vẫn lo lắng cũng thoải mái lại, sờ sờ bụng.

Thời gian này vì phải đề phòng Cố Trường Khanh nên ngày nào cũng lo lắng trốn tránh, gần như là cửa cũng không dám ra, giờ tốt rồi, cuối cùng cũng được an toàn.

Máy bay từ từ cất cánh, Cố Trường Khanh nhìn mặt đất càng lúc càng xa, cười lạnh lùng, cuộc chiến mới chỉ bắt đầu thôi.

Cô từng nghĩ tới việc làm Khưu Uyển Di sảy thai nhưng qua chuyện vú Dung và chú Văn, cô đã hiểu mình không thể thay đổi sự tồn tại của đứa bé này, thứ hai Khưu Uyển Di đề phòng rất cẩn thận, cô không có cơ hội xuống ta, thuê người? Dù thành công thì cũng rất có thể bị Khổng Khánh Tường điều tra ra được. Nếu vì thế mà để ông ta nghi ngờ mình thì chỉ sợ cục diện càng khó khống chế. Quan trọng là, đứa bé kia cũng chẳng có lỗi gì với cô, lúc trước là cô nhất thời xúc động, nếu để cô tỉ mỉ tính kế giết hại nó thì cô lại chẳng làm được.

Thật ra nghĩ lại, sự tồn tại của đứa bé này chẳng thay đổi được gì khác, không phải nó thì sẽ là người khác, chỉ cần cô có thể đánh lại Khổng Khánh Tường thì dù ông ta có bao nhiêu con cũng có tác dụng gì?

Giờ quan trọng nhất là phải tự võ trang bản thân.

Cố Trường Khanh thở phào một hơi, nằm xuống, muốn nghỉ ngơi một chút.

Máy bay phát ra tiếng ầm ầm như bài hát ru con khiến cô dần dần chìm vào giấc mộng…

Trời xanh mây trắng, cỏ biếc mơn mởn, hoa thơm đua nở, sông nhỏ róc rách chảy xuôi…

Một người con trai cao lớn nắm tay cô, ôm cô vào lòng, nhiệt tình hôn cô, sự nhiệt tình ấy khiến cô như bị hòa tan.

“Helen…” Anh nhẹ nhàng hôn môi cô, giọng nói trầm trầm, lãng mạn và dịu dàng, “Anh yêu em…”

“Helen…”

“Helen…”

Cố Trường Khanh lập tức bừng tỉnh.

Trán toát mồ hôi.

Tiếp viên hàng không đi tới hỏi:

– Tiểu thư cần gì không?

Cố Trường Khanh quay đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô tiếp viên, miễn cưỡng cười:

– Xin cho tôi một ly sữa.

– Được.


Tiếp viên đi rồi, một lát sau, một ly sữa đã đưa tới tay cô.

Cố Trường Khanh bưng ly sữa, sự ấm áp truyền tới tay cô, dần dần làm ấm trái tim lạnh giá của cô. Cô phát hiện tay mình thoáng run run.

Cô uống từng ngụm sữa một, đem hết sức trấn an cảm xúc của bản thân. Một số chuyện xưa cũ mà cô đã cố gắng áp chế lại, càng tới gần nước Mỹ lại càng không khống chế nổi.

Kiếp này, cô đến Mỹ sớm, anh ta có thể xuất hiện sớm không?

Nhớ tới người kia, tim Cố Trường Khanh thắt lại, cô cúi người, không nhịn được nắm chặt tay mình.

Người đó, từng đưa cô lên thiên đường, cũng từng tự tay đẩy cô vào địa ngục.

Arce, kiếp này tốt nhất anh đừng xuất hiện trước mặt tôi.

Cố Trường Khanh mím chặt môi.

Mấy tiếng sau, máy bay đã đến sân bay Kennedy, ở sân bay đã có sinh viên tình nguyện của trường đợi sẵn.

Một người châu Á giơ cao tấm biển chữ tiếng Trung ghi “Cố Trường Khanh”, đứng giữa đoàn người da trắng tóc vàng trông thật nổi bật.

Cố Trường Khanh kéo vali đi về phía anh ta.

– Chào anh, tôi là Cố Trường Khanh, rất vui được gặp anh.

Cô dùng thứ tiếng Anh lưu loát để chào hỏi.

Kiếp trước lăn lộn ở Mỹ vào năm, tuy chẳng học hành được gì nhưng chí ít vẫn có thể sử dụng tiếng Anh thành thạo, chơi đùa điên cuồng với bạn bè ở Mỹ, không học tiếng Anh sao được.

Đối phương là cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi, vóc dáng cao lớn, mắt nhỏ, mũi cao, nụ cười trông rất thân thiết.

Anh nghe Cố Trường Khanh nói tiếng Anh thì không thấy bất ngờ, có thể sang Mỹ du học thì phải biết nói tiếng Anh.

Anh vươn tay:

– Chào em, anh là Trương Kiệt, em có thể gọi anh là, anh là Jack. Anh là nhân viên công tác ở trường Thomas Aston Blakelock, chịu trách nhiệm việc đón em.

Anh ta nói Hán ngữ rất trôi chảy.

Cố Trường Khanh mỉm cười, thoải mái bắt tay:

– Không ngờ đi xa thế này vẫn có thể gặp người Trung Quốc, em rất vui, cảm ơn anh.

Jack nháy mắt với cô, rất vui vẻ:

– Bên trường học cử anh đi chính là vì mục đích này.

Nói xong đón lấy hành lý trong tay cô:

– Đi theo anh, xe chờ ở bên ngoài rồi.

Cố Trường Khanh theo Jack đi ra ngoài, lên chiếc xe Ford màu đen, lái xe là người Mỹ tóc vàng mắt xanh, thấy Cố Trường Khanh thì rất nhiệt tình dùng tiếng Anh chào đón.

Hai người lên xe.

Jack nói với Cố Trường Khanh:

– Trường học cách sân bay khoảng hơn một tiếng đi đường, em có thể nghỉ ngơi, anh biết em bay đường dài sẽ rất mệt.

Cố Trường Khanh cười nói cảm ơn.

Lái xe nói chuyện với Jack, tuy tốc độ nói chuyện rất nhanh nhưng cũng không làm khó được Cố Trường Khanh. Anh ta khen cô rất đáng yêu.

Cố Trường Khanh cười cười.

Jack nói:

– Em nghe hiểu không?

Cố Trường Khanh nghĩ nghĩ rồi nói:

– Có thể nghe hiểu được vài từ đơn, tốc độ nói hơi nhanh.

Như thế mới là bình thường.

– Đừng lo lắng, đến trường học rồi giao tiếp với bạn bè nhiều một chút, luyện tập nhiều rồi sẽ ổn cả thôi.

Xe đi qua New York phồn hoa, đi về phía ngoại ô.

Sau khi đi qua những khu nhà chọc trời thì là vùng quê rộng lớn, trời xanh mây trắng, phong cảnh thật hài hòa. Thỉnh thoảng còn thấy cả những con vật nhỏ chạy ra từ rừng cây hai bên đường quốc lộ.

Trên đường đi, cô tán gẫu với Jack, biết được anh là người Mỹ gốc Hoa, cha mẹ đều là người Trung Quốc còn anh thì lớn lên ở Mỹ, quen với văn hóa Mỹ, chỉ là từ nhỏ được cha mẹ bắt học tiếng Trung nên mới có thể nói lưu loát như vậy.

Jack là loại người “Chuối tiêu”, ngoài vàng trong trắng.

Trên đường, lái xe Will vừa đi vừa hát, hát một ca khúc tiếng Anh, rung đùi đắc ý mang theo một cảm giác mới cho bài hát, Jack cũng hát theo, Cố Trường Khanh cười vỗ tay phụ họa, chuyến đi hơn 1h chẳng hề buồn chán.

(*Người chuối tiêu: chỉ những người Mỹ gốc Hoa mang hàm ý trào phúng, để trêu chọc những người chỉ biết văn hóa phương Tây mà không biết nói tiếng Hoa, ngoài vàng trong trắng ý là chỉ người da vàng nhưng nội tại lại như người da trắng. Ban đầu từ này là để châm biếm người Nhật Bản sau đợt cải cách Duy Tân của Nhật)

Hết cuốn 1 – Giấu tài. Mai đầu tuần sang quyển 2 cho ngày nó có tí hoàng đạo :v


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui