Thiên Kim Trở Về

Theo lời Khưu Uyển Di, bệnh viện chuyên khoa là bệnh viện phụ sản tốt nhất thành phố B, bất kể là điều kiện cơ sở vật chất hay bác sĩ đều là hạng nhất cho nên Khổng Khánh Tường mới yên tâm để bà đến đây kiểm tra.

Nhưng Khưu Uyển Di chọn bệnh viện này nguyên nhân chính lại là bác sĩ chủ nhiệm ở đây là đồng hương của bà, từng sống cùng một thôn. Khi đó tuy giao tình không coi là tốt nhưng tình cảm thì có thể bồi dưỡng. Từ sau khi đến thành phố B, Khưu Uyển Di đã tốn không ít tâm tư với bác sĩ này, cuối cùng cũng phát huy tác dụng vào thời điểm mấu chốt.

Khưu Uyển Di rất đắc ý vì tính toán xa của mình.

Đến thời gian dự định, Khưu Uyển Di bảo người hầu đợi ở ngoài, một mình đi vào văn phòng của bác sĩ Lý.

– Hôm nay lại đến chỗ cô giết thời gian đây, sáng nay không cẩn thận động thai, phiền cô viết kết quả kiểm tra cho tôi.

Sau khi Khưu Uyển Di ngồi xuống đã nói với bác sĩ Lý mặc áo blu trắng.

– Hay tiện thể hôm nay sẩy thai đi, coi như là cơ hội tốt. Giờ cũng hơn hai tháng rồi, thêm nữa bụng nổi lên, nếu không giải quyết thì sẽ bị lộ, tôi cũng sẽ bị liên lụy. Bác sĩ Lý thấp giọng đề nghị.

Khưu Uyển Di suy nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu:

– Không được, sáng nay tôi biểu hiện không quá nghiêm trọng, cứ thể mà sẩy thai thì rất kì, chồng tôi rất coi trọng đứa nhỏ này, nếu không để ông ấy tận mắt nhìn thấy thì nhất định sẽ nghi ngờ, hơn nữa…

Bà sờ sờ bụng, cười lạnh lùng:

– Bây giờ bỏ đi thì quá phí, tôi nhất định phải nghĩ cách để lần sẩy thai này có giá trị, phải có lợi cho tôi mới được!

– Tôi chỉ đề nghị cô thôi, quyết định là từ cô. Nhưng tôi khuyên cô phải làm trước ba tháng, nếu không chính là phá thai, hậu quả rất lớn tôi sợ không thể đè ép được.

Bác sĩ Lý vừa nới vừa viết lên sổ khám sức khỏe của bà. Viết xong đưa cho Khưu Uyển Di:


– Nhanh lên, đừng hại tôi!

Khưu Uyển Di đón lấy rồi cất vào túi Prada của mình, lại nói tiếp:

– Hôm nay tôi sẽ chuyển 10 vạn vào tài khoản cho cô, chờ sẩy thai rồi sẽ chuyển nốt cho cô 30 vạn.

Bà cười cười:

– Bạn à, phú quý khó cầu, không mạo hiểm sao kiếm được nhiều tiền? Dựa vào tiền lương của cô thì đến bao giờ mới kiếm được 50 vạn? Hơn nữa cô giúp tôi, cả đời tôi đều nhớ ơn cô, sẽ có lợi cho cô thôi.

Bác sĩ Lý ho khan, không nói nên lời. Quả thực 50 vạn quá hấp dẫn, có số tiền này bà có thể mua nhà mới! Hơn nữa đối phương là phu nhân Chủ tịch Cố thị, gây dựng quan hệ với bà thì chỉ có lợi chứ không có hại, cũng là một thứ tài sản vô hình.

– Tôi biết rồi, cô sắp xếp mọi thứ rồi báo cho tôi là được.

Khưu Uyển Di cười đứng lên:

– Được rồi, tôi đi đây,

Ra khỏi phòng, Khưu Uyển Di cười lạnh, nếu đứa bé này chết trong tay Cố Trường Khanh thì sẽ thế nào đây?

Nhất định là rất thú vị.

Mấy ngày kế tiếp, Khưu Uyển Di luôn suy nghĩ làm thế nào để đổ tội cho Cố Trường Khanh, cái này rất có lợi. Thứ nhất có thể khiến cơn giận của Khổng Khánh Tường chuyển hướng, thứ hai có thể được mọi người thương hại, thứ ba, về sau cho dù bà không tốt với Cố Trường Khanh thì ai nói được gì? Quan trọng nhất là Cố Trường Khanh vĩnh viễn sẽ không ngóc nổi đầu lên được.


Khưu Uyển Di cảm thấy kế này rất tốt, chỉ cần làm thế nào để cho thật kín kẽ.

Mà đồng thời, Cố Trường Khanh cũng đang suy nghĩ làm thế nào để vạch trần chân tướng, tốt nhất là vạch trần trong lúc vô ý, không thể để người ta cảm thấy mình quá thông minh, nhìn thấu mọi thứ. Phải làm mọi chuyện thật tự nhiên không để ai nghi ngờ, suy nghĩ thật chu đáo, không thể sai lầm được.

Cô không dám có chút sơ sẩy nào. Suy nghĩ hết kế hoạch trong đầu, mỗi một tình huống, mỗi một khả năng đều nghĩ cẩn thận rồi từ đó nghĩ cách giải quyết. Cô còn nghĩ, nếu đứa nhỏ này là giả, sớm muộn gì Khưu Uyển Di cũng sẽ nghĩ cách làm sẩy, bà ta độc ác như vậy chắc chắn sẽ hãm hại mình, mình nhất định phải đề phòng!

Nhưng nghĩ lại, sao phải đề phòng? Chỉ cần lợi dụng cho tốt chưa biết chừng lại là kế hay.

Nghĩ vậy, cô thức trắng hai đêm nghĩ lại kế hoạch.

Mà ban ngày cũng không được thoải mái, ở trường học tranh giành với Khổng Ngọc Phân cũng rất kịch liệt. Có đôi khi Cố Trường Khanh cảm thấy Triệu Nghị rất đáng thương, mình cứ tưởng hay, nghĩ hai cô gái tranh giành nhau vì tình cảm với mình nhưng ngàn vạn lần Triệu Nghị cũng không thể ngờ, cả hai người chẳng ai thật lòng với cậu hết. Chẳng qua coi Triệu Nghị là công cụ để đả kích đối phương mà thôi. Ngây thơ như vậy, khó trách Phùng Tước cảnh cáo mình mấy lần liền.

Có đôi khi cũng nghĩ sẽ không lợi dụng Triệu Nghị nữa nhưng mắt thấy Khổng Ngọc Phân đang dần bước vào cạm bẫy thì lại không nỡ bỏ qua.

Cuối cùng cô an ủi mình, không thật lòng thì thế nào? Kiếp trước mình dùng tình cảm chân thành cũng vẫn bị Triệu Nghị dày xéo đó thôi? Chẳng lẽ tự mình chịu tổn thương mới là đúng, là lương thiện? Như vậy cô thà làm kẻ xấu.

Mỗi lần Triệu Nghị cười với Cố Trường Khanh, Khổng Ngọc Phân sẽ không chịu phục, dùng đủ mọi cách để hấp dẫn sự chú ý của cậu. Dần dần, trong trường học bắt đầu thịnh hành câu chuyện hai chị em vì một người con trai mà khai chiến. Nhưng vài lần Cố Trường Khanh biểu diễn cảnh rơi lệ đau lòng trước mặt mọi người khiến nhiều nữ sinh cho rằng Khổng Ngọc Phân là tiểu tam, ỷ vào nhan sắc xinh đẹp để hoành đao đoạt ái!

Khổng Ngọc Phân cũng mặc kệ mấy cái này, cô còn chưa ý thức được những lời đồn này sẽ ảnh hưởng đến mình cỡ nào, chỉ một lòng một dạ muốn Cố Trường Khanh phải đau lòng.

Hôm nay, hai chị em đến nhà Triệu Nghị chơi tennis.


Vào cổng nhà Triệu Nghị, Khổng Ngọc Phân đã bị cảnh tượng xa hoa ở đây hấp dẫn.

Dòng suối nhân tạo điêu khắc tỉ mỉ, cỏ xanh mơn mởn, kiến trúc là tổng hòa của nhiều dòng văn hóa.

Cố gia tuy đẹp nhưng theo phong cách đời Minh Thanh, mẹ Triệu Nghị từng sống ở Ý một thời gian dài nên kiến trúc nhà họ Triệu theo phong cách châu Âu.

Sự xa hoa, quý tộc của nhà họ Triệu khiến Khổng Ngọc Phân hoa mắt, thần thái này của cô nàng khiến Cố Trường Khanh nhớ đến Lưu Mỗ Mỗ trong “Hồng lâu mộng”…

– Triệu Nghị, nhà cậu đẹp quá!

Khổng Ngọc Phân sợ hãi than. Triệu Nghị cười nói:

– Thích thì đến chơi nhiều nhé.

Khổng Ngọc Phân nhìn khuôn mặt tuấn tú tươi cười của cậu, lại nhìn biệt thự xa hoa này, bỗng nhiên nghĩ, nếu sau này có thể lấy Triệu Nghị cũng không tệ…

Mẹ Triệu Nghị tiếp đón hai người rất nhiệt tình. Triệu phu nhân diện mạo xuất chúng, khí chất thanh lịch, gần 40 tuổi mà như chỉ hơn 30, rất trẻ trung.

Bà sai người hầu chuẩn bị ô che nắng và bàn trà trên cỏ, lại thêm đồ uống và điểm tâm để chiêu đãi hai cô.

Ba người ngồi xuống, Cố Trường Khanh đón lấy trà sữa của Triệu phu nhân đưa, lễ phép cảm ơn còn Khổng Ngọc Phân thì tò mò nhìn quanh.

– Lâu rồi Trường Khanh chưa tới chơi!

Triệu phu nhân hòa nhã nói với Cố Trường Khanh, lại nhìn Khổng Ngọc Phân:

– Đây là…


Triệu Nghị giới thiệu:

– Đây là chị của Trường Khanh.

Triệu phu nhân a một tiếng tỏ ý hiểu, bà tham gia tiệc cưới của Khổng Khánh Tường nhưng không để ý đến Khổng Ngọc Phân. Nhân lúc bọn trẻ nói chuyện, lặng lẽ đánh giá Khổng Ngọc Phân.

Trông thì rất xinh đẹp nhưng ánh mắt láo liên đảo quanh khiến người ta không thoải mái…

Trái lại, Trường Khanh hào phóng, khéo léo khiến người ta cảm thấy dễ chịu như có gió nhẹ thổi qua.

Đúng là do xuất thân khác biệt. Triệu phu nhân nhấp một ngụm trà, thầm nghĩ trong lòng.

Ăn trà bánh xong, ba người đi đến sân tennis, kỹ thuật của Khổng Ngọc Phân không thể so với Cố Trường Khanh, chỉ có thể ở bên nhặt bóng khiến cô ta rất buồn bực. Cô ta ném vợt đi, buồn bực nói: “Không chơi nữa” rồi xoay người bước đi.

Triệu Nghị nhìn qua Cố Trường Khanh một cái, đi đến bên cô nói:

– Để anh đi xem cậu ấy.

Cố Trường Khanh kéo tay Triệu Nghị:

– Đừng đi lâu quá!

Triệu Nghị cười cười:

– Anh biết, tìm được cậu ấy thì sẽ về.

Triệu Nghị đuổi theo Khổng Ngọc Phân, Cố Trường Khanh nghĩ nghĩ rồi lén lút đi theo sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui