Ăn cơm tối xong, Hoàng Thao đưa Cố Trường Khanh về nhà.
Lúc về biệt thự họ Cố, trời đã tối đen, bầu trời đen như nhung lấp ló ánh trăng non cong cong, ánh trăng ảm đạm, gió đêm dịu dàng.
Cố Trường Khanh cảm ơn Hoàng Thao rồi xuống xe, Hoàng Thao vẫy tay với cô qua cửa kính xe, sau đó lái xe rời đi.
Cố Trường Khanh chờ bóng xe Hoàng Thao biến mất rồi mới xoay người đi vào cổng. Bảo vệ thấy Cố Trường Khanh xuống xe, sớm đã mở rộng cổng đón cô trở về.
Đang chuẩn bị đi vào, bỗng nhiên nghe được phía sau có tiếng gọi:
– Trường Khanh…
Giọng nói hùng hậu trầm thấp mang theo sự ưu thương, như nước lặng lẽ chảy xuôi trong đêm đen yên tĩnh.
Cố Trường Khanh nghe giọng nói này, tim khẽ run lên, cô dừng bước, chậm rãi xoay người qua chỗ khác.
Chỉ thấy chỗ tối đối diện cổng có một chiếc xe đỗ ở đó, trước xe là một dáng người cao lớn, bởi vì đứng ở chỗ tối nên không thể nhìn rõ diện mạo của anh nhưng sao Cố Trường Khanh lại không thể nhận ra chứ?
Anh đứng đó, kinh ngạc nhìn bóng dáng quen thuộc kia.
Thấy cô dừng bước, bóng dáng kia chậm rãi bước ra khỏi màn đêm, từng chút từng chút hiện ra trước mắt cô.
Ánh trăng ảm đạm hơi hơi chiếu lên gương mặt của anh, ngũ quan kiên nghị, mặt mày quang minh chính đại. Chỉ mới một thời gian không gặp mặt, nhìn qua trông anh gầy hẳn đi, người tiều tụy thấy rõ, không như trước kia tinh thần sáng láng.
– Phùng Tước…
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng kêu.
Phùng Tước đi về phía cô, nhanh chóng đến trước mặt cô, anh hơi hơi cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đau đớn, phức tạp.
– Sao anh lại đến đây?
Hai người yên lặng một hồi, Cố Trường Khanh bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Phùng Tước rũ mắt rồi lúc sau mới lên tiếng:
– Hôm đó anh đã suy nghĩ rất lâu, nghĩ thế nào cũng thấy bỗng nhiên em quyết định như vậy tất có nguyên nhân!
Anh ngẩng đầu nhìn cô:
– Nguyên nhân này là vì mẹ anh sao? Mẹ anh đi tìm em đúng không?
Cố Trường Khanh biết không thể gạt được anh, đây là sự thật, cô không chủ động nói cho anh nhưng nếu anh đoán được thì cô cũng không phủ nhận.
– Không sai, mẹ anh tới tìm em.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn Phùng Tước, thản nhiên đáp:
– Nhưng nguyên nhân khiến em quyết định như vậy lại không phải là vì mẹ anh.
Bên kia, Hoàng Thao lái xe được một đoạn, bỗng nhiên phát hiện ra điện thoại của cô bị rơi lại ở ghế ngồi, nhớ lại khi nãy cô nghe điện thoại rồi tiện tay bỏ điện thoại vào túi áo, có lẽ lúc xuống xe không để ý nên bị rơi ra.
Hoàng Thao cầm điện thoại qua, không cẩn thận chạm vào phím mở, màn hình lập tức sáng lên, Hoàng Thao liếc nhìn thấy ảnh Cố Trường Khanh và Phùng Tước trên màn hình, ảnh chụp rõ ràng là dùng di động tự sướng, hai người chụm đầu vào nhau nhìn điện thoại, nụ cười thật hạnh phúc cũng thật chói mắt.
Hoàng Thao nhíu mày, hận không thể lập tức xóa ngay bức ảnh này nhưng lại sợ Cố Trường Khanh tức giận. Anh hừ một tiếng, quay đầu xe.
Bên này, Phùng Tước nghe Cố Trường Khanh nói thì có chút kích động, hai tay anh đặt lên bả vai Cố Trường Khanh, vội vàng nói:
– Trường Khanh, anh biết mẹ anh nói gì với em nhưng em phải tin, trong lòng anh không có gì quan trọng hơn em hết, đối với anh mà nói cho dù không thể thăng chức thì cũng không phải là rất quan trọng, thậm chí dù có bắt anh bỏ qua chính mình cũng chẳng là gì cả!
Anh nhìn cô, nhẹ nhàng nói:
– Không theo chính trị thì anh còn có thể làm chuyện khác nhưng rời bỏ em rồi anh biết đi đâu mà tìm?
Dưới ánh trăng mờ ảo, hai mắt đen láy của anh càng thêm sâu sắc, như động sâu không thấy đáy, vẻ mặt chờ mong vô tận.
Anh chỉ nhìn cô như vậy, trong một khắc, Cố Trường Khanh gần như muốn thay đổi quyết định. Nhưng chung quy lí trí vẫn chiếm thượng phong.
Một lần, hai lần, cô đều không khống chế được tình cảm của mình, kết quả thì sao? Tổn thương càng lúc càng nặng nề. Hai người đều không vui vẻ. Nếu như lúc này cô còn không thể khống chế bản thân, để mặc mọi chuyện lại tiếp tục phát triển thì chính là kéo dài thời gian đau khổ của hai người mà thôi.
Sự báo thù của cô căn bản đã phủ định tất cả. Vừa muốn báo thù vừa muốn thoải mái vui vẻ ở bên anh, căn bản là không thể. Cho dù có thì cũng chỉ là biểu hiện giả dối, là sự hi sinh của anh đánh đổi, anh sẽ phải gánh vác hết tất cả cho cô, tạo cho cô biểu hiện sóng êm bể lặng giả dối nhưng đúng như lời mẹ anh nói. Chẳng lẽ cô có thể yên tâm thoải mái để mặc anh phải chịu bao áp lực vậy sao?
Cố Trường Khanh gạt tay anh ra, lui về sau hai bước rồi nói:
– Những lời này của anh anh có thể nói trước mặt gia đình mình không? Gia đình anh sẽ đồng ý? Em nghĩ gia đình anh nhất định đã kì vọng rất nhiều ở anh, anh nhẫn tâm để cho bọn họ phải thất vọng sao?
Nhất thời Phùng Tước không nói được gì, không sai, bao đời nay gia đình anh đều làm chính trị, không phải không có đạo lí, một số việc đã là thâm căn cố đế, không phải anh nói buông tay là có thể buông. Nếu anh quyết định như vậy, gia đình anh nhất định sẽ phản đối!
Nhưng chẳng lẽ vì nguyên nhân này mà buông tay người mình yêu? Tình cảm mà anh coi trọng như vậy, bao nhiêu năm qua, gần như đã chiếm cứ lấy phần quan trọng nhất trong cuộc đời anh, nào có dễ dàng? Anh không có cách nào để buông tay, không thể buông tay.
– Trường Khanh, chúng ta sớm đã biết đây không phải là con đường bằng phẳng nhưng anh tin, chỉ cần chúng ta kiên trì, làm cho bọn họ nhìn được sự quyết tâm của chúng ta, về lâu về dài nhất định bọn họ sẽ thay đổi.
Anh cầm tay cô, khẩn thiết nói:
– Trường Khanh, tình cảm bao năm qua của chúng ta, đã trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, chẳng lẽ em nói buông tay là buông tay được sao? Em không cần làm gì cả, mọi thứ cứ để cho anh lo, anh sẽ thuyết phục gia đình, anh tin bọn họ sẽ có ngày hiểu được ưu điểm của em. Bọn họ sẽ rõ, đối với con mình, em quan trọng cỡ nào.
– Phùng Tước, vì sao anh còn không chịu hiểu ra, anh càng kiên trì như vậy thì cha mẹ anh sẽ càng chán ghét em. Cho dù cuối cùng anh bức cha mẹ anh chấp nhận em thì sao? Anh sẽ phát hiện, thứ anh nhận được đã chẳng còn là tình cảm lưu luyến ngày nào!
Cố Trường Khanh nhìn anh, càng nói càng đau lòng:
– Thứ tình yêu chúng ta lưu luyến, khắc sâu trong lòng là khi còn ở Princeton, khi còn ở huyện F, là thế giới chỉ có hai chúng ta! Chúng ta không có áp lực, không có trở ngại gì cho nên tình cảm ấy mới có thể ngọt ngào như vậy, mới có thể khiến chúng ta không nỡ vứt bỏ. Nhưng giờ khác, tất cả hiện thực, những tai họa ngầm đều xuất hiện, sự báo thù của em sẽ mang lại những hậu quả nhất định. Nó đã phủ định chuyện của chúng ta rồi. Phùng Tước, em sẽ không dừng tay, em sẽ tiếp tục báo thù, như vậy anh cho rằng dù chúng ta có cố kiên trì thì cha mẹ anh có thể chấp nhận em không?
– Đây cũng là thử thách của chúng ta!
Phùng Tước nhìn cô, có chút kích động:
– Chẳng lẽ tình yêu của chúng ta không thể vượt qua chút thử thách sao? Chẳng lẽ chỉ một chút khó khăn đã đủ để em buông tay?
– Em không cần thử thách có được không?
Cố Trường Khanh nhìn anh, trong mắt ngấn lệ:
– Thử thách của em còn chưa đủ sao? Em quá mệt mỏi rồi, em đã phải đối mặt với quá nhiều thứ rồi. Em không muốn tiếp tục chuyện tình cảm vất vả này nữa! Giờ thứ anh mang đến cho em đã không còn là ngọt ngào và hạnh phúc mà là áp lực. Đối với em mà nói, quan trọng là báo thù nhưng tình cảm của anh và sự báo thù của em lại xung đột, em chỉ có thể buông tay anh!
Cố Trường Khanh nhìn anh, tim như đao cắt:
– Anh còn không hiểu sao, tình cảm của anh khiến em cảm thấy rất phiền toái, em không muốn tiếp tục nữa, em đã muốn bỏ qua rồi! Từ sau khi chia tay với anh, em cảm thấy rất nhẹ nhàng, em sống rất tốt, cho nên sau này anh đừng đến tìm em nữa, nói những lời kiên trì ngốc nghếch…
– Trường Khanh!
Phùng Tước lớn tiếng cắt lời cô, anh nhìn cô như muốn nói gì đó, kết quả lại chẳng nói gì cả. Chỉ là ánh mắt càng ngày càng đau, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch.
Cố Trường Khanh nhìn ánh mắt của anh, cô cố gắng ép mình phải nhìn vào mắt anh rồi cố gắng ép mình tỏ vẻ bình tĩnh, tỉnh táo.
Nhưng lòng lại thật khó chịu.
Đi đi, Phùng Tước! Cố Trường Khanh lặng lẽ nói trong lòng, ở bên em sẽ chỉ khiến anh không vui, sẽ chỉ khiến anh phải chịu thiệt thòi. Em như vậy, tình cảm như vậy với anh mà nói có lợi gì đâu? Em không thể làm gì cho anh, cũng không thể bắt anh buông bỏ điều gì cả. Như vậy, ít nhất em có thể buông tay anh, cho anh sống thoải mái hơn.
Năm năm, mười năm sau, khi anh ở địa vị cao, có được vợ hiền con khôn, gia đình sự nghiệp đều mỹ mãn, anh sẽ phát hiện, tình cảm bây giờ chẳng qua chỉ là nhất thời…
Mà khi đó, có lẽ em đã chẳng còn tồn tại, có lẽ anh đã chẳng còn nhớ đến em…
Cố Trường Khanh cúi đầu, nước mắt lăn dài, cô không nói gì, xoay người đi vào cổng.
Phùng Tước đằng sau đột nhiên xông lên, ôm ngang lấy cô.
Giọng nói của anh run rẩy bên tai cô:
– Trường Khanh, vì sao lúc nào em cũng có thể dễ dàng rời bỏ anh như vậy?
Gằn từng tiếng, như thể tim anh đang nhỏ máu.
Hai tay anh ôm cô thật chặt như thể dùng hết toàn bộ sức lực của mình, mang theo bao bất đắc dĩ, bao tuyệt vọng, bao đau lòng.
– Anh hận không thể mang những điều tốt đẹp nhất đến cho em, hận không thể giúp em hoàn thành nguyện vọng, hận không thể dùng mọi thứ của mình để mang lại hạnh phúc cho em, chẳng lẽ như vậy cũng không thể khiến em dừng lại vì anh? (Nói thật hay :v)
Nước mắt của Cố Trường Khanh không ngừng lăn dài, cô không dám khóc thành tiếng, nghiến răng dùng sức nhịn lại rồi hạ quyết tâm gỡ tay Phùng Tước ra, kiên quyết rời khỏi vòng ôm của anh, không quay đầu mà bước thẳng vào biệt thự, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Phùng Tước.
Phùng Tước gục đầu xuống như bỗng nhiên mất hết sức lực. Anh đứng đó nhìn theo bóng Cố Trường Khanh rời đi, đứng thẳng hồi lâu sau đó khẽ cười, trong nụ cười mang theo ý tự giễu, châm chọc và thê lương vô hạn. Anh xoay người đi về phía xe mình, vừa đi được hai bước thì cách đó không xa bỗng nhiên có đèn xe sáng lên khiến xung quanh anh sáng rỡ như ban ngày. Ánh sáng mạnh đột ngột khiến anh không kịp thích ứng, theo bản năng anh giơ tay lên che mắt, đồng thời nhìn về phía đèn xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...