Thời gian kế tiếp, Cố Trường Khanh dẫn Brian đi thăm quan các phòng ban trong Cố thị, giới thiệu qua các hạng mục và nghiệp vụ. Mỗi lần đi đến đâu Brian cũng khiến người ta chú ý nhưng tuy Brian thân thiết với Cố Trường Khanh nhưng đối với người khác thì lại rất lãnh đạm, trong ánh mắt toát lên sự kiêu căng khiến người ta thấy khó gần. Không như Hoàng Thao, đi đến đâu cũng đều tươi cười, phong độ gallant mười phần khiến người ta không nhịn được mà sinh hảo cảm.
Nhưng chỉ cần chờ bọn họ vừa rời đi thì văn phòng đã lại sôi trào, tất cả mọi người nhất là các cô gái đều rất hưng phấn nhắc đến gia tộc thần bí này, bàn tán về tiên sinh Sterling, vẻ mặt ai nấy đều rất say mê.
Cố Trường Khanh rất hiểu cảm giác của bọn họ, nhớ rõ kiếp trước, lần đầu tiên nhìn thấy Arce, cô còn biểu hiện si mê hơn bọn họ nhiều. Mặc dù Brian Sterling không tuấn tú như Arce nhưng anh lại có khí thế phú quý xuất chúng, điều này cũng là điều Arce không thể sánh bằng. Đương nhiên cũng liên quan đến gia cảnh của mỗi người.
Arce làm trai bao thì đương nhiên không thể có được sự cao ngạo như Brian được.
Trong lúc này, có mấy lần Khổng Khánh Tường định chen lời nhưng chẳng biết có phải là Brian cố ý hay không mà luôn thoải mái chẳng nhìn đến ông ta khiến cho Khổng Khánh Tường vô cùng xấu hổ trước mặt bao người nhưng lại chẳng làm được gì. Mấy lần Cố Trường Khanh thấy ông ta nín thở đến xanh mặt thì lòng thoải mái không nói nên lời, cũng vì sự thân thiết của Brian mà sinh hảo cảm với anh. Đương nhiên, hảo cảm ấy chẳng qua chỉ là với người mới gặp, không có ý nghĩa gì khác.
Về phần Khổng Ngọc Phân, mấy lần định chạy đến trước mặt Brian nhưng đều bị vệ sĩ da đen của anh ngăn lại, mặc kệ sắc mặt Khổng Ngọc Phân khó coi đến cỡ nào thì đối phương cũng chẳng dao động khiến cho Khổng Ngọc Phân giận dữ vô cùng.
Lúc này cũng đã được khoảng hơn hai tiếng, sự nhiệt tình của Brian với Cố Trường Khanh đối lập hẳn với sự lạnh nhạt dành cho Khổng Khánh Tường, tất cả điều này mọi người đều thấy rõ. Mọi người cảm thấy đương nhiên vì chuyện bê bối trước đó khiến đối phương xem thường nhân cách của Khổng Khánh Tường, lòng cũng không khỏi thầm cảm thán, có lẽ thời đại của Khổng Khánh Tường thực sự sắp quan rồi.
Lúc trước Khổng Khánh Tường vạn vạn không ngờ, đối phương chỉ đến một lần mà đã khiến ông ta mất lòng người trong Cố thị đến thế.
Lần này đến thăm còn quyết định cuộc họp cổ đông kế tiếp, trong đợt sóng gió trước đó đã có ba cổ đông bán cổ phần Cố thị mà mất tư cách cổ đông, lại thêm cổ phần trong tay XXX đã đạt tơi 11%, chắc chắn sẽ vào ban giám đốc nên phải mời họp đại hội cổ đông sau đó mới mời họp Hội đồng quản trị, mà đại hội cổ đông đã quyết định họp vào nửa tháng tới.
Hai tiếng sau, Brian Sterling đi, trước khi đi còn hẹn Cố Trường Khanh cùng ăn cơm, Cố Trường Khanh thấy đối phương vừa giúp Cố thị lại vừa gián tiếp giúp mình nên cũng vui vẻ đồng ý, hai người hẹn thời gian gặp mặt.
Rất nhanh, tin tức gia tộc Sterling nước Mỹ nhập cổ vào Cố thị, đồng thời phái thành viên gia tộc đến thăm Cố thị đã được giới truyền thông tin ra, cổ phiếu Cố thị lại tăng liên tục, chưa quá một tuần mà giá cổ phiếu đã quay trở về như lúc ban đầu, lý do rất đơn giản, nếu ngay cả tập đoàn tài chính của Mỹ cũng tin vào Cố thị thì đám dân thường còn cái gì mà nghi ngờ? Mọi người đều biết tư bản phương Tây chỉ nhằm vào lợi nhuận, nếu không phải xem trọng Cố thị thì sao chịu đầu tư vào?
Mà Khổng Khánh Tường nhìn giá cổ phiếu tăng vọt, nhớ tới tổn thất của mình thì giận đến độ tăng huyết áp, phải ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày mới đỡ. Khỏi phải nói, đương nhiên bao nhiêu oán hận trong lòng ông ta đều trút hết lên đầu Khưu Uyển Di. Khưu Uyển Di ở nhà bị đánh bị khinh, ra ngoài cũng là người người đòi đánh, các phu nhân quyền quý khinh bỉ bà ta vô cùng, chẳng ai muốn giao du. Một lần lúc đang đi làm đầu, bà ta tươi cười chào hỏi mấy vị phu nhân vừa mới tới nhưng bọn họ lại giả như không nhìn thấy, còn đứng bên châm chọc, khiêu khích.
– Một số người mặt dày ghê cơ đó, nếu tôi mà gặp chuyện như thế thì nhất định đã trốn trong nhà không ra ngoài rồi, sao còn đi ra ngoài làm gì cho tổ xấu hổ.
– Vương phu nhân, bà như thế là có ý thức, tự biết liêm sỉ, nếu đã là người như thế thì sao còn làm được những chuyện chẳng bằng cầm thú thế kia, bà dùng tư duy của mình để nghĩ về người ta thì khác gì tự sỉ nhục mình.
– Cũng đúng, cướp chồng người, hưởng thụ tài phú của người rồi mà còn muốn hại con gái người ta, đúng là rắn rết, thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi, làm tóc chung một salon với người như vậy tôi thấy cũng chẳng thoải mái gì cả, chúng ta đi thôi, về sau đổi chỗ khác, chỗ nào có bà ta thì chúng ta không đến nữa!
Mấy vị phu nhân đó đều chịu khổ từ đám bồ nhí của chồng nên đem oán giận trút hết lên đầu Khưu Uyển Di khiến ông chủ cũng chẳng dám làm ăn với Khưu Uyển Di nữa, làm hại bà ta mất đi nhà tạo mẫu tóc hợp ý nhất.
Chuyện như vậy thực ra còn rất nhiều, các phu nhân này bình thường nhìn đoan trang hiền thục nhưng nếu đã muốn chỉnh ai thì người đó coi như gặp vận rủi rồi.
Mấy ngày nay, Khưu Uyển Di như sống trong địa ngục. Bà ta từng hưởng mọi vinh hoa phú quý, giờ bề ngoài hoa lệ đã hoàn toàn tiêu tan, bà ta bỗng nhiên cảm thấy nỗi nhục nhã phải chịu đựng bao năm qua đều chỉ là uổng phí.
Lúc này, Âu Dương Kính đương nhiên trở thành đối tượng để bà ta giải sầu mà bởi vì Âu Dương Kính cố ý sắp xếp nên bà ta sớm đã bị nghiện. Quá trình thực ra rất đơn giản, Âu Dương Kính đưa bà ta đến các cuộc chơi với đám bạn bè nghiện ngập của mình.
Lúc Khưu Uyển Di kể khổ với Âu Dương Kính thì có cảm khái một câu: “Nếu có thể quên đi mọi đau khổ thì thật tốt!” Lúc đó ở bên có một người đàn bà đưa một điếu thuốc lá qua:
– Nó chính là linh đan diệu dược để quên đi mọi phiền não đó!
Khưu Uyển Di không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết bên trong là cái gì. Ban đầu còn không nhận, người phụ nữ kia cười nói:
– Bà sợ gì chứ? Bà đâu phải là không có tiền, người không có tiền mới sợ nó như sợ mãnh thú nhưng với kẻ có tiền thì đây chính là tiên đan, đời người ngắn ngủi, không cần thiết phải bắt mình sống mệt mỏi, áp lực như vậy. Tiền tài cũng chỉ để hưởng thụ mà thôi.
Lời nói của người này chính là sự dụ dỗ không thể từ chối với Khưu Uyển Di đang sống trong đau khổ, cứ như vậy, Khưu Uyển Di bắt đầu bước vào con đường nghiện thuốc phiện. Nhưng nỗi khổ trong lòng quá nhiều, hít ma túy còn chưa đủ thỏa mãn bà ta, giờ bà ta đã phát triển đến chích rồi.
Chỉ có đắm chìm trong khoái cảm mà thuốc phiện mang đến thì mới có thể tạm quên đi sự đau khổ mà mình phải chịu đựng.
Một lần, sau khi chích thuốc, bà ta mơ mơ màng màng nói với Âu Dương Kính.
– Có đôi khi em thực sự hi vọng clip đó là do em truyền ra, những lời này là do em mắng. Thực ra con gái ông ta chẳng mắng oan chút nào, ông ta căn bản là cầm thú cũng chẳng bằng!
Khưu Uyển Di giờ cũng chẳng giấu diếm thân phận của mình nữa, giờ TV cũng đăng tin hết rồi, bà ta có giấu diếm cũng chỉ là vô dụng.
Âu Dương Kính nói:
– Một khi đã chẳng vui vẻ thì sao không bỏ ông ta đi?
– Bỏ ông ta? Ai sẽ gánh vác cuộc sống hiện tại cho em?
Khưu Uyển Di mở to đôi mắt mơ màng, cười cười rồi nói:
– Mấy tháng qua em cũng tốn cho anh mấy trăm vạn, rời khỏi ông ta thì em lấy đâu ra số tiền này chứ?
Bà ta tự giễu:
– Chuyện gì mà chẳng phải trả giá, chịu chút nhục nhã ăn vài cái tát mà có thể sống thoải mái thì cũng chẳng thiệt.
Âu Dương Kính cười:
– Em cũng thật thấu đáo!
– Em mà không nghĩ cẩn thận thì giờ chẳng biết đã thành bà già mặt vàng ở xó xỉnh nào nữa rồi, chẳng lẽ không bị chồng giận chắc? Chẳng lẽ chồng chắc chắn chỉ có mình em? Cái đó chẳng ai nói trước được, đàn ông có tiền hay không có tiền mà chẳng thế, đều chẳng chê đàn bà lắm. Ít nhất giờ những thứ em phải chịu đựng cũng còn được bồi thường!
Dù Khưu Uyển Di nói vậy nhưng sắc mặt lại càng lúc càng trắng, sau đó thì bật khóc tu tu:
– Như thế cũng là một đời, rốt cuộc em đã có được nhiều hơn hay mất đi nhiều hơn? Em cũng không dám nghĩ…
Sau đó, Âu Dương Kính hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, Cố Trường Khanh theo thỏa thuận giải quyết số nợ kia và trả cho ông ta 50 vạn, giúp ông ta rời khỏi Bắc Kinh, bắt đầu cuộc sống mới ở thành phố khác. Lúc trước việc mua hàng đều là Âu Dương Kính giúp bà ta, giờ Âu Dương Kính biến mất bà ta tự tìm hội quán kia, tìm được nguồn hàng rồi thì vẫn trà trộn vào với những người này, càng lún càng sâu. Hàng tháng tiêu tốn vào đây cũng phải đến hơn 10 vạn.
Đương nhiên với bà ta bây giờ thì số tiền này cũng chẳng đáng gì, bà ta thấy rất thoải mái.
Công ty thoát khỏi hiểm cảnh, kẻ thù cũng rơi vào bẫy của mình, một đám người đi về con đường hủy diệt. Cố Trường Khanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy cả người trở nên thật nhẹ nhàng. Cô làm xong những việc kia, cảm thấy thời gian qua không quan tâm đến Phùng Tước như trước nên muốn ở bên cạnh anh nhiều một chút. Đúng lúc này cô lại nhận được điện thoại của mẹ Phùng Tước.
Trần Di hẹn cô ra ngoài.
Trên đường đến chỗ hẹn, Cố Trường Khanh nhìn cảnh sắc qua cửa sổ xe.
Giờ đã là thời tiết tháng ba ấm áp, tuyết đọng tan chảy, cây cối đâm chồi nảy lộc. Trên đường phố, mọi người đã cởi bỏ lớp áo khoác nặng nề của mùa đông mà thay vào đó là những bộ cánh mùa xuân tươi mát, rõ ràng là cảnh tượng bừng bừng sức sống nhưng lại chẳng thể khiến lòng cô nhẹ nhàng hơn.
Trần Di hẹn cô đến một quán trà.
Cố Trường Khanh cố ý đến sớm một chút, cô ngồi trong phòng đợi Trần Di đến.
Gian phòng đặt riêng trang trí lịch sự, tao nhã, bàn ghế bằng gỗ lim, bình phong chạm khắc theo kiểu Tô Châu, hương trà thản nhiên, tiếng nhạc cổ điển như nước chảy réo rắt, rõ là khung cảnh khiến người ta cảm thấy thư thái nhưng Cố Trường Khanh lại chẳng thể thấy an lòng.
Trần Di sẽ không vô duyên vô cớ hẹn gặp riêng cô, thời gian này Cố gia xảy ra chuyện, với nhà Phùng Tước mà nói cũng có ảnh hưởng nhất định, Trần Di tìm cô vì chuyện gì cô cũng đã đoán được.
Phùng Tước từng nói, giữa bọn họ sẽ không thuận buồm xuôi gió, sẽ có rất nhiều khó khăn, anh nói bọn họ quyết sẽ không dễ dàng buông tay. Anh nói chỉ cần kiên trì thì nhất định bọn họ sẽ được ở bên nhau.
Tất cả những người yêu nhau đều muốn “ở bên nhau”, ba chữ vô cùng đơn giản ấy cũng là ước mơ giản dị nhất, cô cũng chẳng là ngoại lệ. Cho nên từ sau khi quay lại với Phùng Tước, cô vẫn luôn nghĩ cách để kiên trì
“Cố Trường Khanh, không thể dễ dàng buông tay, không thể dễ dàng buông tay…”
Cố Trường Khanh không ngừng tự nhủ với mình mấy câu này. Nhưng ngay lúc đó, cô cũng không ý thức được rằng chỉ khi lòng quá đỗi hoài nghi thì mới dao động, mới phải tự cổ vũ mình như vậy.
Lúc này, cửa phòng bật mở, Trần Di được bồi bàn dẫn vào.
Trần Di mặc váy công sở màu xám, tay cầm ví màu đen, trang điểm sang trọng, vẻ mặt thâm trầm, nghiêm túc.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn gương mặt đoan trang tú lệ của bà, chẳng hiểu vì sao, lòng vốn bất an bỗng nhiên lại bình tĩnh chỉ trong chốc lát.
Cô đứng lên, đón lấy ánh mắt lạnh như băng của Trần Di, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
– Cô!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...