Khổng Khánh Tường giận dữ ngẩng đầu lên chỉ vào ông Vương:
– Ông là cái thá gì mà dám nói như vậy!
Ông Vương lạnh lùng trừng mắt nhìn ông ta một cái rồi lại nhìn đồng hồ, thản nhiên nói:
– Còn 1h35’!
Khưu Uyển Di còn đang ngẩn người thì Khổng Ngọc Phân đã lặng lẽ kéo kéo tay bà ta, thì thầm vào tai: “Mẹ, trang sức của chúng ta…”
– Không ai được đi! Nhà là của tôi, xem ai dám đuổi tôi ra ngoài!
Khổng Khánh Tường lạnh lùng nói.
Ông Vương và các bảo vệ đều cười lạnh, hiển nhiên là chẳng coi ông ta ra gì.
– Còn 1h30’!
Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân nhìn nhau một cái rồi không hẹn mà cùng chạy lên lầu, xông vào phòng thu dọn đồ đạc. Khổng Khánh Tường chỉ lên lầu đầy tức giận nhưng nghĩ nghĩ, tay lại buông xuống, nghiến răng xoay người lao vào thư phòng, nơi đó có rất nhiều tài liệu quan trọng của ông ta. Cố Trường Khanh đuổi ông ta đi trước mặt các phóng viên mà còn được bọn họ thông cảm, chẳng lẽ ông ta thực sự có thể ở lại đây? Hơn 1 tiếng sau, ba người thu dọn xong bước ra, đang định rời đi thì ông Vương ngăn cản bọn họ lại.
– Khoan đã!
– Làm cái gì thế?
Khưu Uyển Di trừng mắt lên.
– Sợ các người mang đi thứ không phải là của mình.
Ông Vương bình tĩnh nói rồi vẫy vệ sĩ kiểm tra hành lý của bọn họ.
Khổng Khánh Tường giận dữ nhưng chẳng thể làm gì khác, chỉ chốc lát sau, bọn họ tìm được trong hành lý của Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân mấy món đồ cổ, đương nhiên những cái này đều bị ông Vương giữ lại.
Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân vô cùng tức giận nhưng chẳng làm được gì, bọn họ lườm ông Vương một cái, mắng một tiếng cẩu nô tài rồi kéo Khổng Ngọc Long vênh váo bỏ đi.
Khổng Khánh Tường vẫn còn nhà khác, nơi ở căn bản không thành vấn đề.
Chờ bọn họ đi rồi, ông Vương lên phòng Cố Trường Khanh, khẽ gõ cửa:
– Tiểu thư, bọn họ đi rồi.
Bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của Cố Trường Khanh:
– Biết rồi! Chú Vương, vất vả cho chú quá!
– Tiểu thư, tôi xuống trước.
Cố Trường Khanh ngồi trong phòng nghe được tiếng ông Vương rời đi.
Rèm cửa trong phòng kín mít, ánh sáng âm u, cô đứng lên, đi tới kéo rèm cửa, ánh sáng lập tức ùa vào.
Dưới cửa sổ là hậu hoa viên, trong hoa viên tuyết đọng còn chưa tan, gió thổi qua khiến những bông tuyết rơi xuống lả tả.
Trong trời đầy tuyết phủ, cô như nhìn thấy một người phụ nữ đứng đó, mặc áo trắng như tuyết, mái tóc đen búi gọn, mặt mày dịu dàng, bà ngẩng đầu nhìn Cố Trường Khanh mỉm cười, sau đó vẫy vẫy, cười nói:
– Trường Khanh, xuống đây nào!
Cố Trường Khanh lập tức òa khóc:
– Mẹ!….
Cô xoay người, lao xuống như phát điên, chạy tới hậu hoa viên.
Đầy trời tuyết phủ, xung quanh yên ắng vô cùng, đâu còn bóng dáng của mẹ.
Cố Trường Khanh đứng đó, nhìn chỗ mẹ vừa đứng, nước mắt lại lăn dài.
“Trường Khanh!” Cố Trường Khanh quay đầu lại, lại thấy ông ngoại Cố Kiến Quốc đang ngồi bên bàn đá chơi cờ, ông xoay người nhìn cô cười, râu tóc bạc phơ. “Trường Khanh, ông ngoại chơi thắng thì sẽ mua kẹo cho con ăn nhé.”
– Vâng… vâng…
Cố Trường Khanh khóc, gật đầu lia lịa, lại trơ mắt nhìn bóng ông ngoại dần biến mất.
“Tiểu thư, tiểu thư!” Cố Trường Khanh quay đầu nhìn ra cửa, vú Dung đang đứng đó, dáng người mập mạp, bím tóc thắt dày: “Ở ngoài gió lớn, mau vào đi thôi…” Bà bĩu môi như thể rất tức giận.
– Được… được…
Cố Trường Khanh cười nhưng nước mắt lại rơi không ngừng.
Cô tiến lên hai bước, bóng dáng vú Dung chậm rãi biến mất, chú Văn lại bước về phía cô: “Trường Khanh… chú đã rất lo lắng cho cháu…” Ông nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô nhưng chờ đến khi cô muốn nắm lấy tay ông thì bóng dáng ông lại tiêu tan như bọt biển.
Cố Trường Khanh đứng đó, gió lạnh từng trận thổi về phía cô, tuyết bay đầy trời phủ lên người cô. Cô nhìn bốn phía, xung quanh mênh mông im ắng, vô thanh vô tức, chỉ có tiếng gió thổi ào ào.
Cô nhìn nhìn, bỗng nhiên òa lên khóc, ban đầu chỉ là nhỏ giọng nức nở, sau đó ngồi xổm xuống bưng mặt òa khóc, khóc không thể ngừng lại.
Cũng chẳng biết qua bao lâu, bỗng có người đi đến sau cô, ôm cô vào lòng.
– Nha đầu ngốc, khóc cái gì thế?
Giọng nói của Phùng Tước nhẹ nhàng vang lên trên đỉnh đầu cô, tay anh chầm chậm, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Cố Trường Khanh ôm chặt lấy tấm lưng vững chãi của anh, vùi mặt vào lòng anh, giọng nói rầu rĩ vang lên:
– Chỉ là đã lâu không khóc, bỗng nhiên muốn phát tiết một chút.
– Ừ!
Anh tiếp tục vuốt tóc cô.
Nước mắt Cố Trường Khanh lại lăn dài:
– Cuối cùng em cũng đuổi được lũ người xấu xa đi nhưng mọi người cũng chẳng còn, Phùng Tước… em rất nhớ mọi người…
Nước mắt cô đều bị áo anh thấm hết.
– Em rất nhớ mẹ, rất nhớ ông, rất nhớ chú Văn và vú Dung… nhưng mặc kệ làm có làm gì thì bọn họ cũng chẳng nhìn được… đến cuối cùng, chỉ còn lại một mình em…
Gió thổi qua, tuyết rơi đầy trời, khắp trời đất lạnh như băng, ngay cả ánh mặt trời kia cũng thật lạnh.
Chút ấm áp duy nhất là vòng tay của anh, tia sáng làm tan chảy băng giá lòng cô.
– Nha đầu ngốc, sao em chỉ còn một mình… Anh mãi mãi ở bên em!
Phùng Tước thở dài một tiếng.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn anh, mặt mày anh rõ ràng là vậy, chân thật là vậy, anh mỉm cười, nụ cười như có thể hòa tan ngàn băng vạn tuyết.
Trong phút chốc, xuân về hoa nở.
Cố Trường Khanh nhìn anh cười cười, anh vươn tay lau khô nước mắt cho cô.
– Nơi này lạnh, em mặc mỏng manh như vậy, chúng ta đi vào trước đi.
Phùng Tước ôm eo cô đi vào trong, Cố Trường Khanh vừa nhấc chân thì lại cảm thấy người như mềm nhũn ra.
– Sao thế em? Anh quan tâm hỏi.
– Chân bị tê…
Cô cười ngượng ngùng.
Anh cười khẽ rồi khom người bế cô lên, chậm rãi đi vào trong:
– Dù chân em có không còn cũng chẳng sao, anh có thể bế em đi đến bất cứ nơi nào.
Tuyết vẫn bay múa xung quanh, thế giới thật an tĩnh, xinh đẹp.
Phùng Tước bế Cố Trường Khanh vào phòng, đặt cô lên giường, đang định gọi người pha trà nóng thì Cố Trường Khanh lại bám chặt lấy anh.
– Sao thế?
Phùng Tước ngồi quay lại bên cạnh cô.
Cố Trường Khanh dựa đầu vào vai anh:
– Đừng đi, ở lại bên em!
Phùng Tước cúi đầu, má mơn man hai gò má cô.
– Sao anh lại đến đây? Cố Trường Khanh hỏi.
– Lý Giai gọi điện thoại cho anh, nói cho anh biết chuyện vừa xảy ra với em, anh lo lắng nên qua đây xem, quả nhiên thấy một tiểu nha đầu ngốc nghếch đang ngồi đó khóc nhè.
– Em đã cho rằng em sẽ rất vui vẻ nhưng nhớ đến những người thân của em thì lại chẳng thể vui vẻ nổi…
Giọng nói của Cố Trường Khanh bỗng trầm xuống.
– Như thế còn chưa đủ, em phải đuổi tận giết tuyệt! Em nhất định phải đuổi tận giết tuyệt bọn họ!
Cả người cô run lên theo câu nói này. Phùng Tước ôm chặt lấy cô, anh có thể cảm nhận được sự thù hận, nỗi đau đớn từ sâu trong đáy lòng cô. Phùng Tước khẽ thở dài một tiếng.
Anh rất mong cô có thể sống thoải mái một chút…
– Phùng Tước, đời này, có thể gặp anh chính là may mắn lớn nhất đời em…
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng nói.
Sau đó, Cố Trường Khanh quay về công ty, Khổng Khánh Tường còn chưa đến. Công ty vô cùng hỗn loạn. Các phòng ban đều đã nhận được điện thoại của bên truyền thông. Cổ phiếu hơi sụt giảm nhưng chưa đến mức nghiêm trọng.
Đầu tiên, Cố Trường Khanh triệu tập cuộc họp khẩn cấp với các giám đốc. Tuy rằng chỉ là phó giám đốc nhưng cô cũng là đại cổ đông, hơn nữa là người thừa kế Cố thị mà ai cũng biết. Lúc này, mọi người đều rất bối rối nên cô ra lệnh một tiếng, toàn bộ đều đến họp đúng giờ.
Trong cuộc họp, Cố Trường Khanh trấn an các giám đốc, để cho bọn họ an tâm làm việc, đây chính là việc của nhà họ Cố, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến Cố thị. Trong lúc họp, Cố Trường Khanh lạnh lùng liếc nhìn qua đám thủ hạ thân tín của Khổng Khánh Tường khiến bọn họ đứng ngồi không yên, lòng dạ bất an.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Cố Trường Khanh gọi điện thoại đến cho các cổ đông lớn của công ty, trấn an bọn họ và cam đoan sẽ giải quyết tốt chuyện này, sẽ không làm tổn hại đến lợi ích của bọn họ.
Sau đó, Cố Trường Khanh lại đồng ý nhận lời phỏng vấn của mấy đài truyền hình, vừa vặn nhân dịp này tuyên truyền cho hình tượng của mình, chuẩn bị để bước lên vị trí cao. Thuận tiện cũng trấn an người chơi cổ phiếu để mọi người cho rằng, Khổng Khánh Tường rút lui và cô bước lên vũ đài chính là chuyện tốt có lợi cho sự phát triển của Cố thị.
Lý Giai nhìn cô bình tĩnh xử lý việc này, không chút hoang mang, không vội vã không nóng nảy, cảm thấy cô càng ngày càng có khí thế vương giả. Điều này khiến Lý Giai có cảm giác vui mừng như thể nhà có con gái mới lớn vậy.
Mà bên kia, sau khi Khổng Khánh Tường thu xếp xong chỗ ở thì bắt đầu vận dụng mối quan hệ để ngăn cản tin tức hôm nay bị truyền ra, một khi chuyện bị tung hê thì thanh danh của ông ta chẳng còn gì nữa! Rốt cuộc sẽ không thể cứu vãn nổi, dù ông ta có nói gì cũng chẳng có ai tin! Nhưng đám quan chức bình thường có qua lại với ông ta hôm nay lại chẳng ai thèm nhận điện thoại của ông ta hết, dù có người nhận thì cũng chỉ nói dong dài đôi câu rồi cúp máy luôn.
Khổng Khánh Tường cầm điện thoại trong tay ném xuống đất! Ông ta mắng to đám quan viên này là vô lương tâm! Mấy người còn lại đều không dám dây vào ông ta, nhất là Khưu Uyển Di, nhìn thấy ông ta thì như chuột thấy mèo. Bà ta thậm chí còn nghĩ, nhân cơ hội này ly hôn luôn cho xong? Giờ ông ta đã thân bại danh liệt, về sau cũng khó làm ở Cố thị, thậm chí là trên thương trường. Nhưng nhớ đến ông ta giờ vẫn còn là người có giá trị trăm triệu thì lại có phần không nỡ. Thực sự ly hôn thì ông ta sẽ chia cho bà ta được bao nhiêu tiền? Luật pháp là trò chơi của kẻ lắm tiền, bà ta sao đấu lại được? Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nhẫn nhục ở lại bên cạnh ông ta thì có lợi hơn.
Đêm đó, các đài truyền hình lớn đều phát tin chuyện xảy ra ở Cố gia hôm nay.
Tin tức nhắc lại chuyện clip Khưu Uyển Di tung ra và những lời bi phẫn của bà ta, lại truyền tin hôm nay A Nhan quay được đoạn Cố Trường Khanh bị ba người kia đánh đập. Làm nổi bật việc Cố Trường Khanh không thể nhẫn nhịn nữa mà lên án bọn họ, một lời dứt khoát cắt đứt quan hệ cha con.
Từ đầu đến cuối, ba người Khổng Khánh Tường đều hung ác mắng mỏ Cố Trường Khanh, còn Cố Trường Khanh thì mắt rưng rưng, nửa là chịu đựng nửa là giãy dụa, đến cuối cùng không thể nhịn được thì mới buộc phải nói ra những lời đó.
Kết quả, cô nhận được sự ủng hộ của mọi người, không ít người lên mạng bày tỏ quan điểm cá nhân. Đều nói Cố Trường Khanh làm rất đúng, loại cha lòng lang dạ sói như vậy phải cắt đứt mới được. Tuy nói có ơn sinh ơn dưỡng nhưng tất cả những việc Khổng Khánh Tường làm đã khiến ân nghĩa chẳng còn là gì! Cố Trường Khanh cũng là bị bắt ép, không ai trách được cô!
Những tiếng chửi bới Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di càng ngày càng nhiều. Thậm chí có người còn vẽ truyện tranh châm biến ba người bọn họ, mặc kệ ở đâu cũng đều là đối tượng để người ta phỉ nhổ.
Thế cho nên ngày hôm sau, lúc Khổng Khánh Tường xuất hiện ở trước cửa Cố thị đã bị mấy người chờ sẵn ở đó ném trứng gà và cà chua thối!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...