Bố mẹ muốn để tôi quản lý công ty.
Nhưng từ nhỏ tôi đã quen sống tạm bợ, chưa từng có cơ hội học hành tử tế.
Cho dù có sống lại lần nữa, thì trong khoảng thời gian giả đ//iên giả rồ này, tôi chưa từng động đến một cuốn sách nào.
Dưới tình huống như vậy, chuyện tôi có thể quản lý được tốt công ty không có khả năng xảy ra.
Tôi đã dành gần hết tâm tư của hai kiếp vào trận chiến với Giang Tâm.
Thương trường như chiến trường, làm sao tôi có thể tồn tại trong cái nơi ăn thịt người mà không nhả xương đó.
Tôi đã suy nghĩ chu toàn cho tương lai của mình.
Bây giờ tôi sẽ dựa vào bố mẹ, sau này lớn lên sẽ dựa vào chị gái.
Chỉ tiếc là tôi không biết mở lời với chị Giang Ngữ, chuyện mình giả đ//iên như thế nào.
Trong cả hai kiếp, chị ấy là người duy nhất tin tưởng và bảo vệ tôi, nên tôi không muốn lừa dối chị ấy.
Đang lúc không biết phải làm gì, chị Giang Ngữ của tôi đã lên tiếng.
À quên không nói, hôm nay, chị Giang Ngữ đưa tôi đến một nhà hàng cao cấp để dùng bữa.
Lúc này, tôi đang phát sầu vì không biết nên cầm miếng bít tết trước mặt bằng tay hay bằng đũa.
Còn chị tôi đang thong thả cắt miếng bít tết, trong mắt mang theo ý cười: "Được rồi, ở đây không có bố mẹ, cũng không có người ngoài, em không cần giả bộ nữa."
Tôi: ?
"Giang Tiêu Tiêu, em thật có bản lĩnh, còn dám lừa cả chị.
Nếu không phải chị biết em đang giả đ//iên, chắc lần thứ hai vào viện, em đã sớm bị họ phát hiện rồi."
Giang Ngữ kiêu ngạo nhìn tôi, rồi tiếp tục cúi đầu cắt thịt.
"Thật sao ạ?" Tôi nhăn mày, trông có hơi ngốc.
Tôi nghĩ khả năng diễn xuất của mình khá tốt đó chứ?
Dù sao kiếp trước tôi cũng bị Giang Tâm ép thành như vậy, cho nên tôi phát đ//iên cũng là chuyện bình thường.
"Đừng quên chị tốt nghiệp Stanford đấy, em gái."
"Với lại, chỉ cần Giang Tâm trà xanh kia rời đi, cuộc sống về sau của chúng ta sẽ ngày càng tốt đẹp."
Lúc Giang Ngữ nói, nụ cười trên mặt chị cũng sắp tràn ra.
Tôi nhìn chị cười cũng thấy vui lây.
* * *
Chị Giang Ngữ đã sớm an bài cho tôi.
Chỉ cần tôi đến bệnh viện thêm hai lần nữa, chị sẽ để bác sĩ nói với bố mẹ tình trạng của tôi đã ổn định.
Bằng cách này, bố mẹ sẽ tìm cho tôi một ngôi trường và để tôi hoàn thành việc học của mình.
Sau này, tôi cũng không cần giả đ//iên nữa!
"Chị đúng là chị ruột của em, từ nay về sau em sẽ dựa vào chị!"
* * *
Tôi khoác tay chị Giang Ngữ cùng đi dạo trong trung tâm thương mại.
Không biết Giang Tâm vừa trốn trong cái xó nào, đột nhiên xông tới trước mặt chúng tôi.
"Lâm Tiêu Tiêu, đều tại mày hại tao ra nông nỗi này!"
Toàn thân cô ta đầy vết thương, trán cũng sưng đỏ.
Vừa nhìn đã biết, sau khi trở về, cô ta đã bị chính bố mẹ ruột của mình bạo hành.
Chị của tôi nhanh chân nhanh mắt, một cước đạp bay cô ta.
"Ôi trời, yêu quái ở đâu ra thế này!"
Thấy có người đánh nhau, bảo vệ của trung tâm thương mại rất nhanh được gọi đến.
Sau khi check cam, Giang Tâm đã được bảo vệ "lịch sự" mời ra ngoài.
Tôi thực sự cạn lời với Giang Tâm, cũng mong từ nay về sau mình không phải gặp lại cô ta.
Mua sắm xong, chị Giang Ngữ chở tôi về nhà, ai ngờ Giang Tâm đã đợi sẵn chúng tôi trên đường.
"Giang Tâm, cô đ//iên rồi?"
Tôi không nhịn được mà gầm lên.
Giang Tâm sững sờ trong giây lát, sau đó cô ta phá lên cười: "Lâm Tiêu Tiêu, quả nhiên mày đang giả vờ, đến cả bố mẹ cũng bị mày lừa!"
Tôi cười lạnh một tiếng: "Nếu không...!thì đợi cô chia rẽ tôi với bố mẹ xong, để họ mất hết niềm tin với tôi.
Còn tôi vì cảm thấy oan ức mà tức chếc trong phòng à?"
"Tại sao tôi phải để cô hưởng thụ tình yêu thương của bố mẹ tôi, trong khi tôi phải chịu khổ suốt mười tám năm?"
"Giang Tâm, chính cô đã cướp nhà của tôi.
Nếu như cô chịu sống thành thật, an phận thì sao có thể biến thành bộ dạng này?"
"Ác giả ác báo, cô hãy tự giải quyết cho tốt đi!"
"Chị, mình đi thôi!"
Tôi khó chịu, đóng cửa sổ lại.
Chị Giang Ngữ kinh ngạc nhìn tôi, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
"Đúng là em gái chị!"
Có điều chị ấy không biết, những lời tôi vừa nói đều là chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.
Sau khi về nhà, chị Giang Ngữ trực tiếp kể cho bố mẹ tôi những chuyện đã xảy ra ở trung tâm thương mại.
Bố tôi nghe xong, ông đanh giọng khẳng định.
"Nó đã không còn quan hệ gì với nhà chúng ta.
Bố và mẹ con đã nuôi nó suốt mười tám năm cũng coi như rất nhân nghĩa rồi.
Từ nay về sau, Tiểu Ngữ, con chỉ có Tiêu Tiêu là em gái.
Và nhà họ Giang của chúng ta chỉ có hai thiên kim!"
12.
Hai tháng nữa là đến sinh nhật của tôi.
Mẹ đã đặc biệt tổ chức cho tôi một bữa tiệc hoành tráng.
Bà mời hết bạn bè gần xa và đối tác làm ăn của nhà họ Giang đến.
Rất nhiều vị khách trạc tuổi tôi được mời đến bữa tiệc ngày hôm nay.
Tôi hiểu mẹ muốn tôi kết giao thêm nhiều bạn mới.
Ở kiếp trước, vì Giang Tâm mà tôi không có một bữa tiệc sinh nhật lớn nào, dù là thiên kim thật của nhà họ Giang.
Và tôi cũng chưa từng tham gia một bữa tiệc nào hoành tráng như vậy.
Chị Giang Ngữ cười càng rạng rỡ khi thấy tôi mặc một chiếc váy công chúa.
"Đi thôi, Tiêu Tiêu, em là nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay!"
Tất cả những quan khách tham dự, đều biết hôm nay là sinh nhật của thiên kim nhà họ Giang.
Nhưng họ không ngờ người đó lại là tôi, một gương mặt xa lạ.
Và cũng trong chính bữa tiệc này, bố mẹ muốn giới thiệu tôi với tất cả mọi người.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tôi nhớ thiên kim nhà họ Giang là Giang Tâm mà?"
"Tin tức của anh quá chậm rồi, đó là con gái nuôi, đây mới là con gái ruột!"
"Con gái nuôi thì sao?"
"Nghe nói cô ta muốn hại chếc thiên kim thật để thay thế vị trí, không biết tin đó có phải thật hay không.
Tôi cũng không rõ."
Nghe những lời xì xào, bàn tán xung quanh.
Chị Giang Ngữ nắm chặt tay tôi, ý bảo tôi đừng sợ.
Đương nhiên tôi không sợ, nơi này là nhà của tôi, có bố mẹ và chị gái của tôi.
Bố mẹ đi tới, dẫn tôi đến vị trí trung tâm.
"Cảm ơn các vị đã tới tham dự tiệc sinh nhật của con gái tôi.
Hôm nay, cũng nhân cơ hội này, tôi muốn thông báo một việc quan trọng."
Bố tôi phát biểu xong, theo ánh mắt của mẹ nhìn về phía tôi, chị của tôi cũng đi tới.
Tôi mỉm cười đáp lại họ.
"Đó là chúng tôi đã tìm thấy đứa con gái đã thất lạc mười tám năm của mình.
Con bé tên là Giang Tiêu Tiêu."
[Hoàn]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...