Việt đắp chăn cho cô rồi rời khỏi phòng.
Văn Văn cuộn tròn chăn ôm lấy, chắc đây là mùi hương của anh, chắc đây là lần cuối cô tiếp xúc với anh.
Dù không còn thích Tiểu Nhi nhưng anh cũng chưa bao giờ để ý đến cô.
- Nụ hôn vừa nãy...!chắc là do nhất thời thôi.
Cô sờ lên môi mình, cảm giác thật lạ, khác xa với những nụ hôn cô từng trải nghiệm.
Đây là nụ hôn làm cô bỡ ngỡ nhất.
Hai bên như trao hơi ấm cho đôi môi đối phương về đông.
Một cảm giác thật tuyệt, hoá ra hôn người mình thích là vị thế này, còn hơn kẹo nữa.
Nhưng vui vẻ không lâu, thư ký của cô gọi đến, thông báo về tình hình của công ty.
Có vẻ không được khả quan, với cơ thể cũng khoẻ hơn rồi nên cô đành trở về Trung Quốc ngay thôi.
Cô đi tắm để hạ nhiệt hơn và sắp xếp đồ vào vali lại.
Việt đến đưa nước cho cô, thấy vậy anh khẽ chau mày.
- Tôi phải về Trung Quốc đây.
Bên đó thời tiết ổn định lại rồi.
- Cô đang ốm mà?
- Công ty tôi có chuyện, phải về xem liền.
Việt lấy điện thoại gọi cho ai đó:
- Boss, tôi về Trung Quốc trước nhé.
Như được sự đồng ý rồi, anh cũng đi dọn lại mấy thứ vào vali:
- Tôi sẽ đi với cô.
Văn Văn không biết phải làm sao, thôi hãy xem như đó là việc của anh, không liên quan đến cô.
Hai người cùng lên máy bay, chuẩn bị về quê nhà.
Văn Văn vẫn uống thuốc nên hay buồn ngủ, máy bay chưa cất cánh đã gục đầu vào cửa sổ ngủ.
Việt bỏ vách ngăn cách cho hành khách, nhẹ nhàng chuyển đầu cô lên vai mình.
Cầm lấy tay cô xoa ấm.
Đôi bàn tay thon mịn này, đã phải làm việc cật lực để chống chọi cuộc đời, để cho những kẻ khinh thân phận của cô phải ngước nhìn.
Khi nhân viên đang thông báo chuẩn bị hạ cánh thì vừa hay Văn Văn tỉnh dậy.
Nhìn Việt đang ngồi nghiêng để đỡ đầu cô thì tội lỗi vô cùng:
- Ah, xin lỗi nhé, tôi nhớ là đã quay sang bên này ngủ mà...
- Không sao, chuẩn bị đi thôi!
Xuống sân bay, cô cùng Việt lên chiếc xe của thư ký.
Cô lấy tài liệu của thư ký đưa, đeo cặp kính cận lên và quay về trạng thái làm việc.
Gần tới công ty, cô bảo thư ký của mình:
- Cậu đưa anh ấy về rồi quay lại công ty, lùi thời gian họp báo lại luôn.
Văn Văn lo làm việc đến mức choáng váng.
Cô gắng gượng trở về nhà.
Căn nhà tối om, chẳng có ai thì tối đúng rồi.
Theo một lập trình, cho xe vào hầm, đi vào nhà, khoá cửa và nằm lên sofa trong phòng khách luôn.
"Thôi khỏi ăn nữa!"
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy, phát hiện có tấm chăn trên người, còn có khối kê nữa.
Ủa? Vụ gì đây? Thời này mà còn m.a q.u.ỷ hả?
- Dậy rồi à?
Giọng nói cất lên từ phía sau, quá đỗi quen thuộc:
- Việt? Anh làm gì ở đây?
- Em để vali trên xe thư ký, anh đã về đây để lại cho em, có chìa khoá thì vào luôn.
Ủa vậy luôn?
- Anh mở vali để lấy chìa khoá vào nhà?
- Em làm rớt trên xe luôn đấy!
- À...!hôm qua hình như cũng mất một lúc để mở cửa.
Việt bước đến, búng trán cô.
Văn Văn ngại đến muốn độn thổ.
Ai hiểu cảm giác bị crush phát hiện trạng thái vô tư nhất của mình không?
Thêm dầu vào lửa...!cái bụng đói kia reo lên nữa chứ!! Trời ạ...
- Hôm qua không ăn gì cả đúng không? Tối qua định chờ em về ăn mà có chút chuyện phải đi gấp.
- Chuyện gấp?
- Ừm..
ăn thôi.
- Anh ra ăn trước đi, tôi đi tắm đã...
Việt nhìn bộ dạng hớt hải của cô vô cùng khoái chí.
Văn Văn luôn dành ưu điểm về khoản nhí nhảnh mà, tuy nhiên đôi lúc cô khiến người khác phải đau lòng.
Việt để lại tờ giấy dặn cô phải ăn sáng và uống thuốc, chiều tối anh sẽ qua rồi đi tiếp.
Đặc biệt không quên cầm chìa khóa nhà cô đi luôn.
Phải lâu sau đó...tầm nửa tiếng cô đi xuống bếp.
- Mệt quá nên tắm nhanh vậy thôi.
Thật là...!Anh ta đâu rồi? Mình đoan trang thế này thì không nhìn, lúc người ta mới ngủ dậy lại kề sát mặt.
Chiều đó, cô đang làm việc hăng say thì Việt gọi.
Bận đến mức chả nhìn ai gọi, với bình thường giờ này không ai gọi cho cô hết, có thì có Tiểu Y thôi.
Đây là giờ làm việc hiệu quả nhất trong ngày của cô không ai dám làm phiền.
Lòng đinh ninh là Tiểu Y gọi...
- Không bên cạnh người yêu mà gọi cho tao à?
- Người yêu? Anh có à?
Giọng này là đàn ông mà? Quay lại nhìn mới thấy...
- Việt à..
tôi xin lỗi tôi không nhìn ai gọi.
- Bận quá à?
- Ừm, đang sắp xếp hạng mục...!Anh đừng lo cho tôi, tôi khoẻ rồi.
- Anh đang ở dưới công ty của em đây.
- Hả?
- Đi ăn đi, cái đó để sau.
- Thôi..
- Nếu không tôi sẽ lên đó.
Lên đây á...không được! Quá trời đồ cá nhân của cô, đây như ngôi nhà thứ hai của cô vậy.
Văn Văn miễn cưỡng đi ăn với Việt.
Hai người đi ăn, trong lúc ăn Văn Văn không nhịn được, mặc bản thân đang bị bệnh mà uống chút rượu.
Cô quá mệt mỏi rồi.
- Mọi người tan làm, nữ có bạn trai đến rước, nam thì đi tìm bạn gái, lớn hơn là về với tổ ấm...!còn tôi ở lại với những con số, dòng chữ khô khan.
Mệt mỏi vậy..
chỉ để Trịnh gia tự vả...!mà còn tôi..
sau vinh quang ấy..
tôi lại vô cùng cô độc.
- Tôi không thích làm ăn lớn! Hồi nhỏ khi còn bên mẹ, tôi muốn mở một quán cafe ở góc phố, phía trên sẽ là nhà tôi ở luôn.
Bên cạnh tôi sẽ có người tôi yêu, người tôi thương...
- Nhiều lúc tôi ghen tị với Tiểu Y thật...!nhưng tôi được nhà cô ấy giúp đỡ, tôi thì lại không giúp được...!nên tôi chúc phúc cho ấy!.
Đam Mỹ Cổ Đại
Haizz con gái không uống thì thôi, chứ uống là quẩy hơn con trai nữa.
Cô nhăn mặt, tâm sự với Việt.
Có vẻ hôm đi bar với Trương Lạc Địch cô cũng khiến anh khổ sở thế này.
- Sao em thích anh mà lại đẩy anh ra?
- Vì anh vẫn đang thích Tiểu Nhi...!tôi lại là chị em của nó, không thể...
- Sao em cho rằng anh vẫn thích Lý Hoàng Nhi?
- Anh hay nhỉ? Đàn ông yêu nhất là tình đầu, mãi mãi tình đầu là ưu tiên!
- Nhưng anh thích em! Anh không thích Lý Hoàng Nhi nữa.
Văn Văn mơ mơ màng màng ấy mà bây giờ lại nhìn anh vô cùng nghiêm túc.
mà mn qua TÌNH BẠN ĐƠN THUẦN ủng hộ tui dớiiii tranh thủ chờ THIÊN KIM TIỂU THƯ LÀM TÌNH NHÂN luoonnnn nháaaa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...