Sau khi Tạ Viễn rời đi, Kiều Mộng Mộng quay về cơ thể của mình.
[Còn muốn rời khỏi thành phố Thượng Hải không?]
Kiều Mộng Mộng: …
[Không cần giấu giếm, mạnh dạn nói tôi nghe suy nghĩ thật của cô đi.]
[Tôi muốn ở lại, tôi muốn khiến họ hối hận, để họ đau khổ như tôi.]
[Thế mới đúng chứ!]
Cuối cùng hệ thống đã nhìn thấy chút hy vọng, tiếp tục tiếp thêm sức mạnh cổ vũ Kiều Mộng Mộng.
[Hệ thống dò được ký chủ dũng cảm bày tỏ lòng mình, kinh nghiệm +100, tích phân +100.]
[Hệ thống thấy được tâm trạng vui vẻ của ký chủ, kinh nghiệm +100, tích phân +100]
…
Đợi hệ thống load xong thì tích phân của Kiều Mộng Mộng đã tích được hơn năm nghìn.
Kiều Mộng Mộng nghi ngờ hệ thống thêm nước, chỉ chưa thêm cả một Thái Bình Dương thôi.
Tinh!
Dì chủ nhà chạy ra từ thang máy, nhìn thấy Kiều Mộng Mộng thì lập tức hỏi han: “Tiểu Kiều, con, con có sao không?”
Kiều Mộng Mộng lắc đầu.
Bây giờ người có sao là Lục Trầm.
“Không sao là tốt, không sao là tốt.” Chủ nhà muốn nói lại thôi.
Là bà ấy báo cảnh sát, mặc dù cô gái rất đáng thương nhưng ở căn nhà này tiếp thì không biết sẽ rước về bao nhiêu rắc rối nữa.
Kiều Mộng Mộng nhạy bén đoán ra được suy nghĩ của chủ nhà, cô xoay người nhìn căn nhà một lần, hít sâu một hơi.
“Dì ơi, hôm nay phiền dì rồi. Con thu dọn đồ đạc, ngày mai, à không, đợi con tới cục cảnh sát ghi tường trình xong thì sẽ đi.”
Sau khi tạm biệt chủ nhà, cô lấy lại tâm trạng xuống tầng, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Tạ Viễn đứng ở nơi không xa.
“Anh cảnh sát.”
Kiều Mộng Mộng sụt sịt mũi, đi về phía Tạ Viễn.
“Xong rồi à?” Tạ Viễn cười: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Tiếng còi xe cảnh sát đằng trước vang lên thu hút rất nhiều người, bây giờ bên ngoài khu chung cư chật kín người.
Kiều Mộng Mộng rất sợ bị ánh mắt người ta quan sát đánh giá như vậy, điều này khiến cô rất dễ nhớ lại cảnh tượng bị đám người bỡn cợt trong quán bar, khó chịu, bất an.
[Đừng sợ, cứ xem như họ không tồn tại. Nghe giọng nói của chính cô.]
[Tôi không sợ, tôi không phải người gây tội.]
Sự hoảng sợ trong lòng dần dần biến mất, cô đón nhận ánh mắt của mọi người rồi lên xe cảnh sát.
“Kiều Mộng Mộng, cô bảo chủ nhà báo cảnh sát à? Cô hãm hại tôi.”
Tiếng của Lục Trầm vang lên trong xe, người Kiều Mộng Mộng run lên theo bản năng: “Tôi, tôi chỉ tự vệ, sợ bị anh đánh chết…”
“Tổng giám đốc Lục, tôi khuyên anh bớt nói lại, càng nói càng sai.”
Tạ Viễn đã xem xét tài liệu của Lục Trầm trong lúc đợi Kiều Mộng Mộng dưới tầng, đúng là anh ta, còn người bị hại tên Kiều Mộng Mộng, chính là nhân vật nổi tiếng trên hotsearch gần đây.
Hôm nay nhìn thấy vết thương trên người cô, anh ấy nghĩ chắc chắn trước đây từng bị bắt nạt không ít ở nhà họ Kiều, rồi lại nhìn thái độ đối xử với cô của người chồng chưa cưới này…
Tạ Viễn đóng tài liệu lại, mắt càng lạnh lẽo.
Lục Trầm cũng nhận ra Tạ Viễn không phải một người qua đường mà sự thù hằn của anh ấy rất sâu sắc, bây giờ giải thích thêm đều là vô dụng nên không nói nữa.
Nhưng ánh mắt đáng sợ hung hãn của anh ta cứ nhìn chằm chằm Kiều Mộng Mộng tới tận cục cảnh sát.
Lần đầu tiên Kiều Mộng Mộng vào cục cảnh sát, tim đập mãnh liệt, may mà hệ thống luôn nói chuyện cùng cô trong đầu để dời sự tập trung của cô.
Chị cảnh sát ghi tường trình rất dịu dàng, ngoài hỏi tình huống xảy ra hôm nay thì còn hỏi cảnh ngộ cô ở nhà họ Kiều và vết thương trên người tới từ đâu.
“Tình hình hiện tại của cô, tôi kiến nghị cô nên tới bệnh viện khám.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Sau khi ghi tường trình xong, Kiều Mộng Mộng rời khỏi cục cảnh sát, vừa ra ngoài đã bị bao quanh bởi phóng viên.
“Cô Kiều, cô có muốn nói gì về chuyện gây náo loạn không?”
“Cô Kiều, có phải Kiều Kiêu Nguyệt mang thai không?”
“Về tin đồn trên mạng…”
Các phóng viên lũ lượt kéo đến, vây cô ở giữa, hết câu hỏi này tới câu hỏi khác, Kiều Mộng Mộng chưa từng thấy cảnh tượng này, lúng túng đứng đực tại chỗ.
“Tổng giám đốc Lục ra rồi! Mau lên! Ở bên này!”
Có người hô to, các phóng viên vốn vây kín cô ngay lập tức chuyển hướng sang Lục Trầm.
“Tổng giám đốc Lục, có chuyện gì với vết thương trên mặt anh thế?”
“Tổng giám đốc Lục, nghe nói anh sử dụng bạo lực với cô Kiều, vào cục cảnh sát vì bị xem là người gây rối trật tự, chuyện này có thật không?”
“Đứa con trong bụng cô Kiều Kiêu Nguyệt có liên quan gì với tổng giám đốc Lục không?”
“Tình hình hiện tại của cô Kiều Kiêu Nguyệt thế nào rồi? Mẹ con có bình an không?”
……
Câu hỏi của các phóng viên vào thẳng vấn đề, Lục Trầm không đáp câu nào.
“Tôi không có gì để nói.”
Luật sư biện hộ chắn phía trước anh ta: “Người trong cuộc chúng tôi sẽ mở cuộc họp báo nói rõ tình hình, câu hỏi riêng tư sẽ không trả lời. Nếu như các vị viết báo sai sự thật, nhà họ Lục sẽ truy cứu trách nhiệm.”
[Kiều Mộng Mộng ngây ra làm gì, còn không mau chạy đi?]
[À ừ ừ…]
Tới khi phóng viên phản ứng lại định tiếp tục truy hỏi Kiều Mộng Mộng thì đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa rồi.
Trong con hẻm không bóng người, Kiều Mộng Mộng thở hổn hển ngồi xổm xuống: “Đám phóng viên này chắc chắn sẽ tìm được chỗ tôi ở nhanh thôi.”
[Đúng đó.]
[Hay là bây giờ tới nhà họ Kiều, lấy lại đồ của cô?]
Hệ thống đưa ra đề nghị.
Kiều Mộng Mộng ngẫm nghĩ một lát thấy cũng được.
Cô phải lấy lại căn cước của mình nếu không thì có rất nhiều việc cô không làm được.
Trong lòng nghĩ như thế nhưng khi thật sự đứng trước cổng biệt thự nhà họ Kiều, lòng cô hơi hốt hoảng.
Cô ở đây nửa năm, ký ức đẹp đẽ chẳng có nhiều, cô từng mong đợi tình yêu của bố mẹ nên cố gắng lấy lòng họ, biến mình trở nên không giống chính mình.
[Hệ thống, anh làm đi, tôi, tôi không biết…]
[Kiều Mộng Mộng, cô phải học cách tự mình giải quyết vấn đề.
Nhớ này, họ không phải hổ báo, cũng không phải thần tiên, họ không cao hơn cô một tầng lớp, họ chỉ là người bình thường, bình đẳng với cô, giao tiếp với họ không cần khom lưng khuỵu gối, không cần cố tình lấy lòng, cô chỉ cần làm chính mình thôi.
Nói ra lời thật lòng mình, đừng sợ nhà họ Kiều sẽ làm khó cô.]
Kiều Mộng Mộng bình tĩnh, đẩy cổng biệt thự, vừa vào phòng khách đã thấy mẹ Kiều ngồi trên sofa uống trà.
Mặc dù mẹ Kiều đã ngoài bốn mươi nhưng trang điểm lên trông vẫn vô cùng tinh xảo, không lộ rõ dấu vết năm tháng, lờ mờ thấy được vẻ đẹp lúc trẻ.
Nghe thấy tiếng động, bà ta đi chuyển ánh mắt sang nhìn thẳng vào người Kiều Mộng Mộng, sắc mặt ngay lập tức tối sầm.
Ánh mắt của mẹ Kiều cực kỳ sắc lạnh khiến cơn hoảng sợ chi phối cô: [Tôi vẫn không dám, không biết nói gì.]
Hệ thống thỏa hiệp: [Tôi dạy cô, tôi nói từng câu một.]
[Được.]
Chưa đợi hệ thống cất tiếng thì mẹ Kiều đã nói: “Đánh anh ruột của mình còn dám quay về à?”
Kiều Mộng Mộng ngây ra, sau đó giọng hệ thống nhẹ nhàng vang lên.
[Tôi muốn lấy đồ của mình.]
Cô nói lảng tránh, mất đi khí thế của hệ thống.
“Tôi, tôi muốn lấy đồ của mình.”
Mẹ Kiều hếch mày: “Lấy đồ gì? Đồ của chị đều là nhà họ Kiều cho đấy!”
[Căn cước của tôi và cả hộ chiếu nữa.]
“Căn cước của tôi, và, và cả hộ chiếu nữa.”
Mẹ Kiều nhận ra không đúng, bắt đầu cảnh giác: “Chị muốn đi đâu?”
[Bà đã đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với tôi rồi, tôi đi đâu không cần báo cáo với bà.]
“Mẹ đã cắt đứt quan hệ mẹ con với tôi rồi, tôi đi đâu không cần báo, báo cáo với mẹ.”
Mẹ Kiều đột nhiên đứng dậy: “Kiều Mộng Mộng, chị tạo phản à!”
[Tôi lấy căn cước và hộ chiếu xong sẽ đi, không ở đây làm bà khó chịu.]
“Tôi, tôi lấy căn cước và hộ chiếu xong sẽ đi, không ở đây làm mẹ khó chịu.”
“Chị!” Mẹ Kiều chỉ về phía cô, tức tới nỗi gương mặt mỹ lệ tràn đầy sự công kích: “Được thôi! Để tôi xem xem chị rời khỏi nhà họ Kiều, chị có thể làm ra được trò trống gì!”
Nói xong, bà ta bèn lên tầng tìm căn cước hộ chiếu của Kiều Mộng Mộng rồi vứt từ trên tầng xuống.
“Cầm đồ của chị đi.”
Tay bà ta run cả lên, con gái ruột của bà ta chẳng giống bà ta chút nào.
Vẻ ngoài chẳng giống, tính cách cũng chẳng giống.
Vốn tưởng rằng Kiều Mộng Mộng sẽ nhận sai xin lỗi như lần trước nhưng không ngờ rằng cô cúi đầu nhặt căn cước và hộ chiếu của mình xong thì kiên quyết xoay người rời đi, còn chẳng quay đầu lại.
Mẹ Kiều sững cả người.
Bà ta không phải muốn đuổi cô đi thật, chỉ mong rằng cô có thể thừa nhận sai thôi.
“Đi rồi thì đừng có quay về nữa!”
Tiếng của mẹ Kiều vang lên đằng sau, hốc mắt của Kiều Mộng Mộng đã ầng ậng nước mắt.
[Kiều Mộng Mộng, nén nước mắt lại.]
[Đừng có rơi nước mắt vì người làm tổn thương cô!]
Kiều Mộng Mộng ngẩng đầu, nén nước mắt lại nở nụ cười.
Không sao đâu.
Vừa ra khỏi biệt thự, một chiếc Lincoln Limousine đậu trước mặt, bố Kiều xuống xe, đồng thời cả bố Lục và Lục Trầm mặt mũi bầm dập cũng xuống cùng.
Lục Trầm: “Kiều Mộng Mộng, quả nhiên là cô quay về à?”
“Tôi về lấy đồ.”
Lục Trầm nhìn căn cước và hộ chiếu cô cầm trong tay: “Làm sai mà còn định chạy trốn? Cô…”
“Được rồi đấy Lục Trầm.” Bố Lục cau mày cắt ngang lời Lục Trầm: “Mộng Mộng, bác có chuyện muốn hỏi cháu.”
“Bác cứ hỏi.”
Kiều Mộng Mộng ngoan ngoãn khom người, đây là lễ nghi học từ nhà họ Kiều đã thành thói quen.
“Vết thương trên mặt Lục Trầm là do cháu đánh à?”
Kiều Mộng Mộng né tránh ánh mắt.
Người đánh chắc chắn không phải cô nhưng hệ thống là mượn cơ thể của cô. Kỹ năng nói dối của cô không cao, huống chi bố Kiều và bố Lục đều là cáo già trên thương trường, vừa nhìn một cái đã hiểu.
Dù người đánh không phải cô thì cũng có liên quan tới cô.
Điều này đã chứng minh lời Lục Trầm nói không phải nói dối.
Ánh mắt bố Kiều nhìn Kiều Mộng Mộng ngay lập tức thay đổi, đứa con gái này của ông ta nuôi tốn công rồi, ngoài gây chuyện ra thì vẫn là gây chuyện.
“Xin lỗi Lục Trầm đi.”
Kiều Mộng Mộng kinh ngạc nhìn bố Kiều: “Anh ta động vào tôi trước.”
“Còn biết cả cãi lại rồi à?”
Kiều Mộng Mộng bỗng dưng bật cười.
Bố mẹ cô chưa từng bảo vệ cô một phút giây nào, cô còn mong chờ gì nữa.
“Cười cái gì?”
“Cười tôi ngu.”
Không biết Kiều Mộng Mộng lấy can đảm ở đâu, ánh mắt trở nên kiên định: “Nếu bác trai đúng lúc ở đây thì cháu cũng xin phép nói cho rõ mọi chuyện. Bố ruột của cháu đã cắt đứt quan hệ với cháu rồi, về hôn ước của nhà họ Lục, một mình Lục Trầm đề nghị hủy hôn, chuyện này cháu không đồng ý. Vì… Người phải đăng thông báo hủy hôn là cháu.”
“Kiều Mộng Mộng! Cô!”
Lục Trầm như con sư tử bị chọc giận, tức tối chỉ vào cô: “Cô dựa vào đâu mà đề nghị hủy hôn!”
“Người làm to bụng người khác không phải tôi, mà tôi cũng chẳng phải người làm sai.”
Bốp!
Một cái tát vung mạnh vào mặt cô.
Nhưng Lục Trầm không phải người đánh mà là người bố ruột mới nhận lại không lâu đó.
Mặt bố Kiều cực kỳ giận dữ: “Con càng ngày càng không hiểu chuyện, chuyện này mà cũng thốt ra miệng được à!”
Sắc mặt của bố Lục và Lục Trầm lúc này cực kỳ khó coi, nhưng Kiều Mộng Mộng chẳng hề quan tâm, cô tiếp tục phản bác: “Có người làm được thì tại sao tôi không được nói?”
“Với lại…” Cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Cuộc hôn nhân hoang đường này vốn chẳng phải ý của tôi, là các người ép tôi, trước khi quyết định hôn ước, có người nào hỏi ý kiến của tôi chưa?”
“Chúng ta làm vậy là muốn tốt cho con.” Bố Kiều nói vẻ tự đắc.
“Mộng Mộng, bố cháu yêu cháu, cháu làm vậy sẽ tổn thương ông ấy.” Bố Lục khuyên nhủ tử tế.
Kiều Mộng Mộng nhìn ba người, sâu trong lòng có thứ gì đó thay đổi.
Trước đây cô rất sùng bái ngưỡng mộ họ, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy nực cười. Cái thái độ của người cao cao tại thượng, phán xét bằng đạo đức đúng là làm người ta phản cảm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...