Nửa tháng sau, bộ phim “Kiểm soát tuyệt đối” do Kiều Mộng Mộng tham gia diễn xuất đã lên sóng. Bởi bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết nên có lượng fan nguyên tác rất nhiều, vì thế vừa phát sóng đã thu hút một lượng fan phim lớn và cả các nhà marketing nóng lòng chờ đợi, bộ phim mới lên sóng đã leo hotsearch, độ hot ngày một cao.
Vai diễn của Kiều Mộng Mộng ở nửa phần sau, phải chiếu tới tháng sau cô mới xuất hiện nhưng trước khi chính thức được lên hình, tài khoản chính thức vẫn tag tên cô và đăng phân đoạn của Trần Ngọc, trong bình luận đã có người khen kỹ năng diễn xuất tốt đồng thời bày tỏ mong chờ.
Không lâu sau đó, phân đoạn diễn Trần Ngọc của Kiều Mộng Mộng nhảy lên hotsearch, bỗng chốc nổi bật lên nhưng Kiều Mộng Mộng bận tối mắt lại không hề hay biết. Cô vẫn chạy từ trường học tới phòng tập diễn của công ty Mộng Ảnh như thường lệ, nhưng vừa vào cửa đã bị người khác túm lấy tay.
“Ơ?” Cô hoang mang nhìn vào người túm lấy tay mình, đó là một cô gái, cô ấy rất kích động khi nhìn thấy cô: “Là Trần Ngọc, à không không, diễn viên diễn Trần Ngọc, Kiều Mộng Mộng!”
“Chị có thể ký tên cho em được không?”
[Chuyện gì thế này?]
[Cô nổi tiếng rồi.]
[Hả?]
[Xem hotsearch đi.]
Kiều Mộng Mộng mỉm cười, mặt mày dịu dàng: “Được chứ.”
Nhân lúc cô gái tìm giấy bút, cô mở hotsearch lên xem, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp.
[Nhưng mà không phải tôi chỉ diễn một vai phụ thôi à?]
[Chỉ cần diễn tốt là sẽ bùng nổ được. Mắt quần chúng lúc nào cũng sáng suốt mà.]
Kiều Mộng Mộng khó kìm được khóe môi, cô tin rằng sau này càng có thể diễn tốt hơn, đem lại nhiều tác phẩm hay hơn.
Cô gái tìm cô vừa rồi lấy giấy bút ra, đằng sau còn có hai cô gái đang đứng, họ cứ hét “a a” lên, cẩn thận đưa giấy bút cho cô: “Chị ngầu quá! Em thích vai chị diễn lắm! Chị có thể ký cho em nữa được không ạ?”
Kiều Mộng Mộng gật đầu, ký tên cho các cô ấy xong thì cười: “Cảm ơn sự yêu thích của các em, chị may mắn lắm.”
Sau khi tạm biệt họ, cô vội vã tới công ty giải trí Mộng Ảnh, chị Lý, người đại diện của cô vô cùng vui mừng, kéo cô nói chuyện rất lâu. Chị ấy nói công ty đang chọn kịch bản cho cô, sắp có tài nguyên lớn rơi xuống rồi.
Kiều Mộng Mộng nghe chị Lý nói rất nhiều, cảm thán rằng giới giải trí đúng là ai nổi thì người đó được tâng bốc, đến cả người đại diện của cô cũng chuyển từ chăm sóc qua loa thành chăm sóc kỹ càng, cả những diễn viên mới ký hợp đồng cùng thời điểm với cô cũng chạy tới quan tâm cô, khiến cô bỗng chốc hơi hoang mang.
[Giới giải trí là như thế.]
[Nhưng vẫn sẽ tồn tại sự chân thành.]
Cho dù thành tích có như thế nào đi chăng nữa, điều cô muốn làm là diễn viên, không phải minh tinh. Cô phải diễn cho tốt chứ không phải dương dương tự đắc trong sự khen ngợi tâng bốc của mọi người rồi diễn một đống phim rác nóng mắt lấy lệ trước quần chúng.
[Mộng Mộng.]
[Hửm?]
Hệ thống im lặng một lúc như thể chỉ muốn gọi cô một tiếng thôi.
Kiều Mộng Mộng không nhận ra sự khác thường nên không nghĩ nhiều. Bây giờ cô chỉ suy nghĩ tới sự nghiệp, đến cả tin nhắn Mộ Từ Tâm gửi tới cô cũng quên trả lời.
**
Nửa tiếng trước, tại bệnh viện.
Mộ Từ Tâm ngồi trước giường bệnh, vừa gọt táo vừa lẩm bẩm với Mộ Từ An: “Anh này, chú Ba và cô Tư đều bị em chọc tức xuất ngoại luôn rồi, em xử lý chuyện công ty rất tốt, chú Từ còn khen em đấy!”
Cái đầu đắc ý sắp hất cả lên trời: “Anh yên tâm, em chắc chắn sẽ sống tốt thôi.”
Người đàn ông trên giường bệnh đã hoàn toàn khác với một tháng trước, do hóa trị lâu ngày nên mặt anh bây giờ chỉ có sắc trắng bệch của người bệnh. Dù rằng ngày nào cũng ăn đồ dinh dưỡng tốt cho sức khỏe nhưng không thể nào chống lại được sự giày vò từ bệnh tật. Cơ thể cường tráng khỏe mạnh ngày một yếu, hình dung gầy như que củi cũng không phải quá.
Anh cười xoa đầu cô ấy, giọng nói cưng chiều yếu ớt: “Em đấy! Đúng là hết cách với em.”
Đôi mắt sâu trũng lấp lánh ánh pha lê như sắp vỡ vụn.
“Anh ơi, sáng nay mẹ lướt Weiyin thấy chị Mộng Mộng nổi tiếng rồi đấy. Bây giờ chắc là chị ấy bận tới nỗi không giải quyết hết được công việc nên đến tin nhắn cũng quên trả lời em rồi…”
“Cô ấy bận rộn với sự nghiệp của mình, anh thấy mừng cho cô ấy.”
“Anh?”
Mộ Từ Tâm đột nhiên ngước mắt lên đối diện với anh, hỏi anh một cách rất nghiêm túc: “Anh ơi, anh không thích chị Mộng Mộng thật sao?”
Cô ấy ngẫm nghĩ kỹ lại lời nói trên xe ngày hôm ấy, anh cô ấy nói rằng: Anh không thích cô ấy, anh và cô ấy không có tương lai.
Vậy nếu như có tương lai thì sao? Nếu như không có bệnh nan y thì sao? Nếu như họ có nhiều thời gian thì sao? Có phải anh sẽ thu hồi lại lời nói ấy chứ?
“Anh ơi, bây giờ không phải em tác hợp anh và chị Mộng Mộng. Em chỉ muốn biết sự thật thôi.” Cô ấy đặt quả táo xuống, ôm lấy anh trai mình, cơ thể anh ấy đã gầy xơ xác, cô ấy biết mọi thứ không thể thay đổi được nữa, nhưng vẫn như trước ôm chặt lấy anh: “Anh ơi, anh đừng để em đoán mò cả phần đời còn lại.”
Mộ Từ An gật đầu rồi “ừ” một tiếng.
“Bắt đầu từ khi nào thế?”
Mộ Từ An lắc đầu, cười gượng nói: “Anh cũng không biết nữa.”
Ký ức của anh bị kéo quay về một năm trước. Khi đó anh phát hiện ra trên người Kiều Mộng Mộng có hệ thống, vì thế đã sai người điều tra cô. Tuy nhiên kỳ lạ rằng anh nhìn ra được một năng lượng kiên trì từ trên người cô, rồi từ từ hấp dẫn mình sa vào.
Sau này anh liên lạc được với thứ được gọi là hệ thống và biết nó không có siêu năng lực hồi sinh, từ đó anh hoàn toàn chấp nhận kết cục của mình.
Anh là người phải chết nên đương nhiên cần đè nén những tình cảm không nên có.
Anh không để thám tử tư điều tra Kiều Mộng Mộng tiếp nữa nhưng không ngờ rằng em gái mình và cô lại quen biết đồng thời giới thiệu hai người gặp mặt trong buổi tiệc sinh nhật.
Đó là lần đầu tiên họ gặp mặt nhưng anh lại cảm giác như quen rất lâu rồi, lâu tới nỗi sâu trong linh hồn có một sự đồng cảm nào đó.
Anh muốn ôm lấy cô, anh muốn chiếm lấy cô, tình yêu đã nảy mầm lúc nào mà anh không hề hay biết rồi mạnh mẽ sinh trưởng sau mỗi lần gặp gỡ.
Nhưng anh biết rõ kết cục nên giả vờ lạnh nhạt, vờ như không quen, cố tình không thích, lừa dối người ta rồi tự lừa dối chính mình.
Anh không thể đáp lại trong tình cảnh không có hy vọng được, may mà Kiều Mộng Mộng không có ấn tượng tốt với anh, luôn lịch sự lễ phép trong mọi trường hợp, ba lần gặp mặt duy nhất của hai người đều là bị ép buộc.
Rõ ràng là anh nên vui vẻ nhưng lại cảm giác đắng chát trong miệng một cách kỳ lạ, trái tim và phế tạng đau đớn như giòi nhung nhúc trong xương.
Trong màn đêm tĩnh mịch, anh ngồi trong phòng sách viết tên Kiều Mộng Mộng hết lần này tới lần khác, lật xem ảnh của cô, nhìn ảnh chụp chung bị ép của họ tại buổi tiệc sinh nhật…
“Khụ khụ!” Cơn đau dữ dội khiến anh buộc chấm dứt hồi ức, ho máu tươi ra tay: “Khụ khụ khụ!”
“Anh!”
Mộ Từ An cảm giác đầu rất nặng, cảnh tượng trước mắt mờ ảo, bóng người em gái bỗng biến thành mấy cái lận. Anh lắc đầu muốn nhìn rõ cô ấy nhưng cảm giác cả người đau tới nỗi như bị cả tòa nùi đè lên.
Tiếng khóc của em gái lúc gần lúc xa, anh nghe không rõ nên giơ tay ra nắm lấy.
Có người cầm tay anh, ấm áp nóng rực.
“Anh ơi! Anh đừng dọa em! Hu hu! Anh ơi!”
Anh không được chết! Không được chết!
Không được!
Ý chí muốn được sống kéo lấy anh, kéo anh khỏi không gian tối đen.
“Chuẩn bị cấp cứu! Nhanh!”
“Chuẩn bị máy khử rung tim! Bắt đầu!”
Thịch!
Thịch thịch!
“Một, hai, ba…”
Thịch!
Thịch thịch!
Cảm giác tê của điện kích thích trái tim, anh vùng vẫy, cơ thể như bị xiềng xích khóa chặt, Hắc Bạch Vô Thường đứng trước mắt, nhắc nhở anh với giọng nói lạnh lùng: “Anh đã tới lúc rồi.”
Không!
Anh không muốn chết!
Anh giãy khỏi xiềng xích cố hết sức chạy về phía ánh sáng.
Chạy đi, chạy đi mà.
“Tít tít tít!”
“Cứu được người bệnh rồi!”
“Nhịp tim bình thường.”
…
Anh mở mắt ra lần nữa, mình vẫn nằm trên giường bệnh, em gái nắm lấy tay của anh, hai mắt sưng đỏ nước mắt đầm đìa: “Anh ơi, suýt nữa anh… Hu hu hu…”
Anh cố gắng nở nụ cười: “Anh không sao mà.”
“Anh đã chạy từ Quỷ Môn Quan về.”
“Đừng khóc nữa mà, sao anh nỡ bỏ em được!”
Mộ Từ Tâm nắm lấy tay anh xoa đầu mình, gọi từng tiếng một: “Anh ơi, anh ơi…”
Đừng rời xa em, có được không?
Khi Kiều Mộng Mộng nhận được tin tức thì chạy vội tới bệnh viện, cô nhìn thấy Mộ Từ Tâm ngất đi vì khóc tới nỗi thiếu oxy, cô nhìn người đàn ông gần như xa lạ trước mắt, cứng đờ không biết nói gì mới được. Cô rất lạ lẫm với anh, tới hôm nay cũng mới chỉ là lần gặp thứ tư.
Anh yếu ớt nở nụ cười gọi cô: “Cô Kiều.”
Kiều Mộng Mộng đi tới cạnh giường, hốc mắt bất giác đỏ ửng.
“Ngồi đi.”
Anh không hề di chuyển, chỉ chớp mắt một cái để tỏ ý. Dù rằng chạy về từ Quỷ Môn Quan nhưng cơ thể đã không thể động đậy được nữa rồi.
Kiều Mộng Mộng kéo ghế ngồi xuống.
“Anh Mộ có gì nói với tôi ư?”
Mộ Từ An “ừm” một tiếng: “Tôi biết em xem Tâm Tâm là em gái, khụ khụ! Tôi sợ… Ngày tháng không còn nhiều nữa. Dù rằng bây giờ Tâm Tâm ngày nào cũng tươi cười nhưng tôi biết nó đang giả vờ. Tôi, tôi đi rồi, có lẽ phải rất lâu nó mới thoát ra được, cô có thể giúp tôi chăm sóc nó nhiều hơn một chút không?”
Kiều Mộng Mộng gật đầu: “Anh Mộ này, anh không cần nói thì tôi cũng sẽ chăm sóc Tâm Tâm.”
Không biết anh nghĩ tới cái gì mà mắt lấp lánh ý cười: “Lần đó cô nói trả tiền lại cho tôi, tôi nghĩ lâu lắm mới biết hóa ra cô nói tới tấm thẻ đó.”
“Ừm.” Kiều Mộng Mộng cúi đầu: “Thật sự rất xin lỗi vì đã ở chung cư của anh, cầm thẻ của anh còn đe dọa anh giúp đỡ nữa.”
Thấy phản ứng này của cô, Mộ Từ An cười càng tươi: “Mấy chuyện này tôi đã ngầm đồng ý rồi, cô không cần phải có trách nhiệm trong lòng.”
“Hả? Không phải hệ… Đe dọa sao?”
Cô tự dưng ngẩng đầu lên, cặp mắt đẹp đẽ lấp lánh.
“Chẳng có ai đe dọa được tôi cả, trừ khi tôi đồng ý.”
Vì thế…
Anh cam tâm tình nguyện…
“Tại sao?”
“Chắc là duyên đấy.”
Anh khẽ than thở: “Tôi biết chuyện này là nút thắt trong lòng cô Kiều, mong rằng sau này cô sẽ vươn tới càng xa hơn.”
**
Sau khi Kiều Mộng Mộng thăm Mộ Từ Tâm xong thì quay về nhà mình. Nghĩ lại lời của Mộ Từ An, đầu cô hơi hỗn loạn.
“Hệ thống.”
[Sao thế?]
“Tại sao Mộ Từ An lại đối xử với tôi tốt như thế?”
[Đầu anh ta thiếu dây thần kinh đấy.] Hệ thống khịa.
“Sao anh lại nói anh ấy như thế?”
[Thế cô muốn đáp án gì nữa? Anh ta thích cô? Là kiểu si tình à?]
“…”
[Do anh ta sắp chết rồi, tiền tiêu không hết, phát hiện ra cô lấy số tiền này thực hiện ước mơ nên thấy đây cũng là đầu tư, sau này còn chăm sóc được em gái anh ta, lời biết bao!”
“Thế à?”
Kiều Mộng Mộng nhìn bầu trời xanh thẫm ngoài cửa sổ, đôi mắt lấp lánh hơi ửng đỏ: “Người như anh Mộ không đáng chết sớm.”
Cô từng điều tra Mộ Từ An, anh đúng là một nhà kinh doanh giỏi. Đừng thấy trang viên Mộ Từ hào nhoáng như thế, đó là bố mẹ anh để lại, anh kế thừa gia nghiệp làm Mộ thị ngày càng lớn mạnh hơn. Đãi ngộ nhân viên trong công ty rất tốt, năm nào cũng làm vô số việc công ích, chỉ trên báo cáo thôi đã là vô số kể, nghe hệ thống nói rằng đấy là còn rất nhiều thứ chưa lộ ra.
Kiều Mộng Mộng vô cùng nể phục anh nhưng hệ thống lại nói mọi thứ anh là để tích đức.
Quân tử thể hiện bằng lời nói hành động chứ không bằng chủ đích.
Cho dù là anh có vì danh vì lợi hay vì cái gọi là phúc báo thì chuyện anh làm vẫn là việc thiện.
“Nếu trên đời có thần linh, mong thần linh hãy chở che.”
Cô chắp hai tay lại, thành tâm cầu nguyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...