Cố Ôn Nghiên chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của bọn họ, khóe miệng hơi cong lên, lại ấn mở một đoạn video khác, dòng thời gian tiếp tục lùi về phía trước.
"Anh rể anh đưa chị đi bằng con đường phía trước kìa, đường quay lại bị chặn rồi.
"
"Nghiên Nghiên hai người mau qua đó, nếu không sẽ không kịp đến hôn lễ!"
"Bạc tiên sinh, anh nhanh đưa cô ấy về đi, đi con đường phía trước này! "
Một câu lại một câu, sốt ruột thúc giục Cố Ôn Nghiên đi qua phía trước, là vì cái gì?
Diệp Dĩ Văn phản ứng lại trước, kinh ngạc nhìn Cố Miên Miên: "Miên Miên, con đang làm gì vậy?"
Cố Tước cũng nhíu mày, hiển nhiên không hiểu tại sao Cố Miên Miên và Phương Tề Hành lại làm như vậy.
Cố Ôn Nghiên ung dung nhìn một màn này, khí lạnh của người đàn ông ôm cô cũng dần dần tản ra.
"Không phải, mẹ đừng hiểu lầm!" Cố Miên Miên có chút bản lĩnh, sau khi kinh hoảng thì lập tức tỉnh táo lại.
Cô ta đảo mắt, vẻ mặt kiều nhược lại muốn khóc nữa.
Cố Miên Miên dùng vẻ mặt bị thương nói: "Chị, chúng em làm như vậy không phải đều là vì! Vì chị sao?"
Cố Ôn Nghiên đặc biệt phối hợp: "Vì chị?"
Đại khái là trong khoảng thời gian này Cố Miên Miên đã phân tích rõ ràng tình huống hiện tại, cô ta ý thức được rằng Cố Ôn Nghiên không dễ lừa gạt như vậy nên mới nghẹn ngào nói xin lỗi: "Nhưng cho dù như thế nào em cũng phải nói xin lỗi, Tề Hành cho rằng làm như vậy có thể ngăn cản chị đào hôn, chị bảo em hỗ trợ, em không cự tuyệt, nhưng em vẫn cảm thấy có lỗi.
”
"Em sợ chị thật sự đào hôn, thanh danh nhà họ Cố chúng ta sẽ bị hủy hết nên chỉ có thể cố gắng để chị dừng lại!"
"Ồ! " Cố Ôn Nghiên cười, kéo dài nói: "Nếu chị đi với tốc độ một trăm km/h lái xe lên đường núi này, gặp trở ngại phía trước, trực tiếp đâm xe, nói không chừng ngã xuống vách núi! "
Ánh mắt cô bén nhọn: "Em gái à, em dùng cách này để ngăn cản chị đào hôn hả?"
Bạc Tư Hàn Thích cười lạnh: "Anh thấy hành vi này nên gọi là mưu tài hại mệnh.
"
"Không phải! Em không có! Tề Hành từng nói anh ấy sẽ gọi điện thoại cho chị khi chị sắp đến gần đó, bảo chị giảm tốc độ xuống, nhất định sẽ không xảy ra chuyện!"
Lý do này cũng không tệ, Cố Ôn Nghiên ý thức được, kiếp trước mình thua không oan.
"Cô nên cảm thấy may mắn vì không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nếu như Cố Ôn Nghiên xảy ra chuyện! " Bạc Tư Hàn lộ ra vẻ mặt khiến người khác sợ hãi, "Tôi khiến cho Nhà họ Cố các người chôn cùng em ấy.
"
Cố Miên Miên sợ tới mức phát run, khóc lóc xin lỗi: "Chị, em sai rồi, em không nên nghe lời Tề Hành, dùng biện pháp ngu xuẩn như vậy là em không tốt, chị mắng em đi!"
Cố Tước trầm mặc sắc mặt không tốt lắm: "Con, con cũng quá hồ đồ rồi!"
"Ba ba, thật xin lỗi! "
Sau khi xoắn xuýt một lúc Diệp Vĩ Văn nói: "Nhưng mà cũng không xảy ra chuyện gì, chắc chắn Miên Miên không cố ý, nó đã xin lỗi con rồi nên bỏ qua đi.
"
"Bỏ qua?"
Lực đạo đầu ngón tay của Bạc Tư Hàn tăng lên, vẻ âm trầm: "Người Nhà họ Cố các người viết hai chữ thiên vị lên mặt luôn đi, thật đúng là không biết xấu hô.
"
Diệp Dĩ Văn là phu nhân phú quý đã lâu không bị giễu cợt, bà không vui nói: "Đây cũng là chuyện nhà họ Cố chúng tôi, hai đứa nó là chị em, chẳng lẽ còn muốn chúng nó tự giết lẫn nhau?"
"Được rồi, Tư Hàn.
" Cố Ôn Nghiên nhẹ nhàng kéo vạt áo của người đàn ông, trong giọng nói cất giấu tiếc nuối vô tình: "Không sao, cha mẹ nói cũng đúng, dù sao bọn họ! cho tới bây giờ cũng không để ý đến việc em có bị bắt nạt hay không.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...