Sáng sớm ngày hôm sau Khương Ái làm theo lời quản gia, thức dậy sớm hơn giờ làm khoảng nửa tiếng.
Khi cô đang nhẹ bước trên những viên đá nhỏ, bỗng nghe thấy tiếng quản gia gọi:
"Cô Khương mau lên xe."
Khương Ái ngẩng đầu lên thì phát hiện ông ấy đang đứng cạnh chiếc ford màu bạc, mặc dù có đôi chút nghi ngờ nhưng cô vẫn nhanh chân chạy lại.
Ngay khi chuẩn bị khom người lên xe, phát hiện gương mặt như ma vương của Úc Lễ, cơ thể Khương Ái liền đóng băng bất động tại chỗ.
Sao anh ta lại có mặt ở đây? Loại xe rẻ tiền này khiến cô không chút nghĩ ngợi về việc anh ta cũng đang ở trên xe.
"Chẳng phải nói róc xương róc thịt vì tôi cũng không từ, ngồi cùng xe thôi đã khiến cô sợ thế rồi à?"
Tức khắc hơi thở buốt lạnh bắn tới, xen kẽ đâu đó là ý tứ giễu cợt. Gương mặt Úc Lễ không cảm xúc nhìn chằm chằm vào Khương Ái, dường như muốn biểu thị cô còn chậm trễ sẽ tống cổ cô ra ngoài đường.
Đúng là cô rất sợ, đừng nói ngồi xe thôi đâu, kể cả khi cách anh ta chục mét cô vẫn thấy sợ.
Sợ nói lăng lung tung sẽ làm anh ta mất lòng, sợ cái ánh mắt buốt lạnh nhìn thấu tâm can đó, cho nên trừ những lúc cần thiết ra cô thật sự không muốn tiếp xúc với người đàn ông này.
Nhưng mà cô đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta, dựa vào người ta để sinh tồn, làm sao có thể nói thật lòng đây? Vì thế cố gắng nặn ra nụ cười xu nịnh:
"Tôi có thể thề với trời, mỗi lời tôi nói ra đều là thật lòng."
Úc Lễ nhếch môi rời mắt khỏi người Khương Ái, lưng ngả ra sau tựa vào thành ghế, đoạn kế tiếp mặc kệ ai đó làm trò hề nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khương Ái khẽ cắn môi, thầm nghĩ cái thái độ gì đây? Trước kia nói cô là vị hôn thê của anh ta, nhưng số lần hai người gặp nhau không quá năm lần.
Anh ta có sở thích gì? Tính cách ra sao hoàn toàn là con số không với Khương Ái.
Có ai ngờ một người từng chán ghét, lại trở thành nơi lương tựa, ngày ngày tiếp xúc.
Thấy anh ta không để ý tới mình nữa, Khương Ái nhấc chân còn lại lên xe, sau khi đóng cửa ngồi nép chặt qua một bên, để lại khoảng trống rộng rãi ngăn cách hai người.
Chiếc xe từ từ lăn bánh đi ra khỏi cổng lớn Úc gia, xuyên qua một cánh rừng tiến vào đường quốc lộ.
Khương Ái không rõ Úc Lễ muốn đưa mình đi đâu, cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ có âm thầm quan sát cảnh vật trên đường, xác nhận vị trí đang ở.
"Lo lắng tôi bán cô?" Đôi mắt diều hâu của Úc Lễ hé mở, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai Khương Ái.
Khương Ái cắn môi nhỏ giọng: "Ông chủ đâu cần chút tiền lẻ đấy."
Úc Lễ cười nhạt: "Không còn là thiên kim nữa nên thiếu tự tin?"
"Không phải, tôi tin tưởng vào nhân phẩm của ông chủ..." Khương Ái quay mặt sang nhìn Úc Lễ, đôi mắt nhẹ chớp, soạn sẵn một trang dài những câu tâng bốc anh ta lên tận chín tầng mây.
Úc Lễ đột nhiên nổi giận, trừng mắt cảnh cáo: "Bớt học mấy trò giả dối đấy đi, đừng nghĩ ai cũng giống mình thích nghe mấy lời xàm xí không thật lòng."
Đúng lúc này chiếc xe đi vào đoạn đường đang sửa, xóc mạnh một cái khiến người đang ngồi cạnh cửa như Khương Ái siêu vẹo, hết bị đập đầu rồi lại bổ nhào.
Khương Ái đau đớn nhăn nhó mặt mày, khuỷu tay chống xuống nơi mềm mại nào đó để lấy đà ngồi dậy.
Cơ thể nâng lên được một nửa bất chợt khựng lại, trong đầu Khương Ái đặt ra câu hỏi ngờ vực.
Cô phát giác ra ở nơi tiếp xúc truyền đến nhiệt độ ấm áp mà đệm ghế không thể có được, như thể ngộ ra điều gì đó cô cúi đầu nhìn xuống.
Cặp đùi dưới tầm mắt làm cô hoảng hốt, liên tục nói lời xin lỗi:
"Xin lỗi ông chủ."
"Nói xong chưa?" Úc Lễ lạnh lùng mở miệng.
Đầu Khương Ái gật như gà mổ thóc, Úc Lễ nắm chặt tay trầm giọng:
"Vậy còn chưa ngồi dậy?"
Khương Ái nghe được hai má đỏ ửng, xấu hổ vội vàng rời khỏi, rồi xoay người ngồi nghiêng nhìn ra đường, cảm thán bổ vào đâu không bổ, sao nhất định phải là trên người Úc Lễ?
Thời gian về sau Khương Ái mang dáng vẻ của người chết, ngồi yên bất động, đến hơi thở còn kiềm chế nhè nhẹ thở ra.
Cảnh vật trước mắt Khương Ái thay đổi liên tục, từ đường lớn rẽ sang nhánh nhỏ sau đó dừng lại ở một nghĩa trang vùng ngoại ô.
"Cô Khương ông chủ xuống xe rồi."
Khương Ái phải tới khi nghe được lời thúc giục từ bác tài xế, mới nhận ra Úc Lễ đã xuống xe.
Cô ngó đầu nhìn ra ngoài, người đàn ông kia cứ như vậy ung dung cất bước, mặc cho cô có đuổi được kịp hay không.
Khương Ái giật mình vội mở cửa xe, dùng hết sức bình sinh chạy thật nhanh, bởi cô biết chỉ có ở bên cạnh anh ta mình mới được an toàn.
Sau một hồi cố gắng cô cũng bắt kịp, thở không ra hơi nói:
"Ông chủ chân anh dài quá."
Úc Lễ quay người ban tặng cho cô một ánh mắt giễu cợt, tiếp đến khoanh tay hất cầm chỉ về phía ngôi mộ mới dựng: "Tới đó đi, tôi cho cô nửa tiếng."
Khương Ái nhìn nhìn Úc Lễ rồi nghe lời làm theo anh ta, ngay khi thấy được tên người được viết trên bia bộ, dáng vẻ bình tĩnh của cô triệt để bị phá bỏ.
Cơ thể cô run rẩy, nấc lên từng tiếng nghẹn ngào: "Ông chủ."
Úc Lễ nhìn đôi mắt đỏ hoe của Khương Ái, bình bình nói:
"Không cần cảm ơn, nhớ kỹ lời cô đã hứa được rồi."
Khương Ái khịt mũi gật đầu, người đàn ông này thật là... Anh ta cái gì cũng không nói nhưng lại làm cho cô cảm động không thôi.
Cô ngồi xổm xuống đưa tay vuốt ve dòng chữ ngay ngắn trên bia mộ:
"Mẹ con tới rồi đây, con sống rất tốt mẹ yên tâm nhé."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...