Từ khi Khương Ái bị phát hiện mang thai, liền mất đi cơ hội rời khỏi Úc gia, một ngày hai mươi tư tiếng đều có người canh chừng.
Đứng bên cửa sổ sát đất nhìn quang cảnh rộng ngoài kia, Khương Ái mặt đầy ai oán lườm nguýt Úc Lễ.
“Úc lão đại anh không thể giam cầm người khác thế này được.”
Úc Lễ rời mắt khỏi văn kiện trên tay, nhướng mày: “Trước kia em đâu có ra ngoài, chẳng phản vẫn tốt đấy sao?”
“Trước kia khác bây giờ khác, tôi là người mang thai cần được hít thở không khí trong lành.”
Thấy Khương Ái cuối cùng cũng thừa nhận bản thân đang mang thai, Úc Lễ vui vẻ gác lại công việc đi tới bên cạnh cô.
Anh từ phía sau vòng tay ra trước đặt lên bụng cô dịu giọng: “Không sợ Bắc Minh Cảnh nữa?”
Khương Ái thở dài, lúc đầu đúng là cô sợ Bắc Minh Cảnh thật, nhưng hiện tại nỗi sợ đó đã chuyển thành chán ghét không muốn đụng mặt rồi, dù vậy cũng đâu thể trốn tránh trong nhà mãi được, trước sau gì chẳng phải đối diện.
“Biết tôi ở chỗ anh còn động vào, vậy thì quá không nể mặt anh rồi.” Khương Ái kéo tay Úc Lễ ra, xoay người lại khiêu khích.
Úc Lễ chẳng để tâm mấy cái chuyện phân vị cao thấp làm gì, chẳng qua muốn chiều theo ý Khương Ái nên chấp thuận:
“Lát nữa anh phải ra ngoài rồi, để Ngô Hưng đưa em đi.”
Khương Ái nhận được sự cho phép, nhoẻn miệng cười tươi: “Tôi đi chuẩn bị một chút.”
Người đã đi rồi, vòng tay Úc Lễ liền trở nên trống trải. Anh hít vào thở ra đầy thê lương, người ở trước mặt rồi nhưng vẫn có khoảng cách rất lớn, trái tim Khương Ái chưa thực sự hướng về anh.
Nút thắt trong lòng cô mất bao lâu mới tháo bỏ được?
Khương Ái lâu rồi chưa được ra ngoài, chỗ nào cũng muốn đi muốn ngắm khiến Ngô Hưng chạy theo đến vã cả mồ hôi.
“Cô đi gì mà nhanh vậy? Nhỡ rơi tiểu thiếu gia nhà tôi thì sao?”
Cái gì mà rơi? Anh ta làm như con cô là quả bòng quả bưởi không bằng. Khương Ái không nghe lọt tai, vòng trở lại mặt nặng mày nhẹ nói:
“Ngô Hưng tôi vẫn chưa hỏi tội chuyện anh đánh tôi đâu đấy?”
Ngô Hưng lập tức ngậm miệng, lòng thầm oán thán Khương Ái là loại đàn bà thù dai, thế nhưng đoạn đường tiếp theo anh ta chỉ lặng lẽ đi sau bảo vệ cô, không nói kêu ca gì nữa.
Khương Ái đi vào cửa hàng bán đồ cho phụ nữ có thai, dùng thẻ đen Úc Lễ đưa điên cuồng mua sắm không cần nhìn giá.
Lúc Khương Ái cùng Ngô Hưng bỏ đồ vào cốp xe, cứ có cảm giác ở đâu đó có cặp mắt dõi theo mình.
“Ngô Hưng anh có cảm thấy ai đó đang nhìn chúng ta không?”
Cô quay sang nói với Ngô Hưng, xem anh ta có phát giác điều gì không?
Ngô Hưng đề phòng nhìn ngang nhìn dọc một hồi, sau đó lắc đầu.
Dẫu vậy linh cảm mách bảo chuyện chẳng lành, Khương Ái không dám ở ngoài lâu nữa, nói Ngô Hưng quay về Úc gia.
Rất nhanh điều mà Khương Ái lo lắng đã ập tới, chiếc xe lăn bánh được khoảng mười phút thì bất ngờ bị phục kích.
Ngô Hưng một lòng bảo vệ Khương Ái, không quản nguy hiểm cùng bọn chúng đối đầu.
Nhưng địch ỷ đông hiếp yếu, Ngô Hưng cầm cự không được bao lâu đã phải đổ máu.
Chân anh ta bị đạn bắn quỵ xuống, Khương Ái lo sợ cứ như vậy anh ta chết mất, mở cửa xe đi xuống chắn trước người Ngô Hưng:
“Gọi ông chủ của các người ra đây.”
Ngô Hưng kéo tay Khương Ái mắng vài câu:
“Ngốc nghếch, tôi đã báo cho lão đại rồi ngài ấy rất nhanh sẽ tới đây.”
Khương Ái nào có gan mang tính mạng người khác ra đánh cược, chờ Úc Lễ tới có lẽ cô sẽ được cứu, nhưng còn Ngô Hưng thì sao? Súng đạn có chờ anh ta không?
“Ái Ái lâu rồi không gặp.”
Bắc Minh Cảnh từ trên xe bước xuống, đối diện với Khương Ái nhếch miệng cười nhạt.
Cặp mắt kính đen che đi đôi mắt hèn mọi của Bắc Minh Cảnh, nhưng không thể nào che được bản chất thối nát trong con người anh ta.
Khương Ái khinh bỉ nói: “Tôi còn tưởng thành phố Nam Thành này xuất hiện thêm một kẻ khốn cơ, hóa ra vẫn là Bắc lão đại.”
“Con khốn ai cho mày lá gan ăn nói với anh Cảnh thế hả?” Tên chó săn thay chủ xông lên trước, hầm hổ chỉ tay vào mặt Khương Ái thị uy.
“Kiệm.” Bắc Minh Cảnh xoay xoay cây súng trên ngón tay, mở miệng gọi một tiếng.
Thấy thế gã Kiệm cun cút chạy về vị trí ban đầu, đứng bên cạnh Bắc Minh Cảnh thay hắn ta dọa nạt: “Anh Cảnh nhà tao không chấp phụ nữ, đừng có mà không biết điều.”
Khương Ái cười khẩy, thực sự là không chấp phụ nữ sao? Làm như chủ nhân nhà các người đạo mạo lắm đấy, rắn rết còn phải kính nể mà gọi Bắc Minh Cảnh một tiếng cụ đấy.
“Bắc Minh Cảnh tôi không có hứng cùng anh tâm sự, có gì thì mau nói.”
“Mời em đi một chuyến được không?”
Miệng hắn nói ra thì đúng là mời đấy, nhưng hành động lại đi ngược lại. Hắn ta đưa mắt ra hiệu cho tên đàn em kề họng súng vào thái dương Ngô Hưng, chỉ cần Khương Ái có ý trốn chạy là xử lý.
“Có giỏi thì bắn đi, hôm nay ông đây có chết thì ngày mai chúng mày cũng sẽ bồi táng theo.” Ngô Hưng không chịu được cảnh vũ nhục này cao giọng thách thức.
Bắc Minh Cảnh giật giật khóe miệng, hắn ta ghét nhất là người khác coi mình không ra gì, sắc mặt đanh lại: “Được để tao xem Úc Lễ tài giỏi tới đâu.”
Khương Ái đẩy họng súng trên trán Ngô Hưng ra: “Bắc Minh Cảnh anh mà động vào Ngô Hưng tôi chết cho anh xem.”
“Ôi lại sợ quá chết thì chết đi.” Gã chó săn ngửa cổ cười lớn.
Ngược lại với gã chó săn, Bắc Minh Cảnh lại trở nên nhượng bộ:
“Ái Ái đi thôi.”
Khương Ái ngoái đầu lại nhìn Ngô Hưng rồi cất bước lên xe Bắc Minh Cảnh.
Hắn ta đưa cô về lại ngôi nhà trên núi, nơi mà cô sinh ra và lớn lên.
Từng vách tường, nước sơn hay cây anh đào trước nhà đều mang dáng hình của bố mẹ cô. Khương Ái không kìm được mà rơi lệ, cảnh còn người mất tang thương biết bao.
“Bắc Minh Cảnh anh vui lắm phải không? Đạt được ý nguyện chắc đêm nằm ngon giấc lắm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...