Trước mắt Khương Ái mọi thứ đều trở nên mù mịt, những gì Úc Lễ đã nói chưa đủ làm cô yên lòng.
Cô chậm rãi dịch người ra mép giường, nghiêng đầu sang nhìn Úc Lễ:
“Giờ anh nói cái gì mà chẳng được, Úc Lễ tôi không ghét anh cũng không hận anh, nhưng nếu anh cứ bức ép tôi.”
Đến đoạn này tự dưng lồng ngực cô quặn thắt, phải mất một thời gian mới mở miệng nói ra câu còn lại:
“Tôi không chắc đâu.”
Úc Lễ hoảng hốt nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lẽo của Khương Ái, chẳng lẽ bọn họ cứ thế phải dừng tại đây?
Không… anh không muốn, khi có được rồi trái tim càng trở nên tham lam hơn, mỗi khi nhắm mắt lại ánh mắt nụ cười của cô không ngừng hiện lên.
Anh không phải là kiểu người biết nịnh phụ nữ, cũng không biết nói mấy lời đường mật lấy lòng, dùng cách thức riêng của mình giành lấy cảm tình từ cô.
Úc Lễ muốn đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Khương Ái, nhưng lại sợ cô ghét bỏ mà thu về.
“Khương Ái một chút thích tôi ngày đó giờ còn không?”
Đáy mắt Khương Ái lay động, bàn tay vô thức nắm chặt vạt áo.
Trong vô vàn câu hỏi, tại sao anh nhất định phải hỏi câu này? Mặc dù Khương Ái đã có đáp án nhưng không thể nói cho Úc Lễ nghe được.
“Anh nghĩ xem còn không?”
Úc Lễ nghe xong liền hít sâu một hơi: “Tôi không giữ em nữa, cũng không làm phiền em đâu, không cần phải đến nơi khác.”
Khương Ái mím chặt môi, che giấu đi cảm xúc trực trào nơi khóe mắt đứng lên.
Tạm biệt anh…Úc Lễ
Úc Lễ bi thương nhìn theo sau lưng Khương Ái, tới khi cô khuất bóng vẫn chưa thôi lưu luyến.
Anh vùi mặt vào giữa hai tay mình, gương mặt mất đi sức sống cô đơn đến đau lòng.
||||| Truyện đề cử: Danh Môn Kiều Thê |||||
“Cô Khương Ái…”
Dưới nhà bỗng truyền tới tiếng gọi đầy lo lắng, Úc Lễ như bị điện giật lao nhanh ra khỏi phòng.
Ngay dưới chân cầu thang cơ thể mong manh nằm đó, Úc Lễ hoảng sợ ôm cô vào lòng hét lên: “Mau gọi xe cấp cứu.”
Từ ngày bố Úc Lễ ngã bệnh, tuổi thơ anh hầu như đều gắn liền với bệnh viện. Sau khi ông mất đi anh dù có đau tới chết đi sống lại cũng nhất quyết không đặt chân vào nơi đó nửa bước, nhưng hiện tại vì Khương Ái anh chấp nhận vượt qua bóng tối.
Thời điểm Khương Ái được đưa vào phòng cấp cứu, mặt Úc Lễ không có đến một tia hài hòa, bao phủ toàn bộ cơ thể anh là sắc trầm căng thẳng.
Lúc cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Úc Lễ ngồi bất động tại chỗ. Quản gia biết anh đang lo sợ Khương Ái cũng giống như bố mình vào đó rồi không thể nào trở ra được nữa, chủ động thay anh đi tới:
“Bác sĩ cô ấy sao rồi.”
“Suy nhược cơ thể, lại thêm lao lực quá độ dẫn đến lượng máu cung cấp cho não bộ bị giảm đột ngột, cô ấy đang mang thai người nhà phải chăm sóc cẩn thận chứ.”
Nghe đến đấy quản gia đưa mắt nhìn về phía Úc Lễ: “Cảm ơn bác sĩ.”
Nói chuyện xong với bác sĩ, quản gia bước lại chỗ Úc Lễ, đặt tay lên vai anh:
“Ông chủ cô Khương Ái không sao.”
Còn vế sau ông ta không biết phải nói thế nào? Ông ta không đoán được đứa trẻ trong bụng Khương Ái là của ai, cho nên ngập ngừng mãi.
“Vậy tại sao cô ấy?” Úc Lễ nhỏ giọng.
Quản gia một bên quan sát phản ứng của ông chủ, một bên dè dặt nói: “Bác sĩ nói cô ấy mang thai được bốn tuần rồi.”
Có những lời này gương mặt Úc Lễ như được phủ lên sắc màu tươi mới, tràn trề sức sống một cách đáng ngờ.
Quản gia thấy ông chủ của mình đứng thững dậy liền hoảng hốt, đương lúc chuẩn bị đưa ra lời khuyên ai đó đã chạy mất tăm rồi.
Đoạn Úc Lễ đi vào phòng bệnh Khương Ái đã tỉnh lại, anh kiềm chế nụ cười trên môi lên tiếng: “Thấy trong người thế nào? Không thỏa mái ở đâu?”
Cánh môi Khương Ái khô tới mức bong tróc, đối với câu hỏi cùng người đặt câu hỏi từ chối trả lời.
Úc Lễ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, lần này không do dự nữa nắm lấy bàn tay cô áp lên môi mình.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi tới bệnh viện, giờ anh có thể đi được rồi.” Khương Ái dùng sức kéo tay ra khỏi tay Úc Lễ, nhưng cử động rồi mới nhận ra bản thân đã chẳng còn cái sức lực đấy.
Úc Lễ má miệng cắn vào mu bàn tay cô một cái, oán trách:
“Em mang thai con của tôi rồi còn muốn rời đi?”
Mang thai? Khương Ái há hốc miệng kinh ngạc.
Sao lại thế được? Nếu anh ta muốn lừa gạt cô thì cũng đừng mang chuyện này ra để lừa chứ.
“Khương Ái cho anh cơ hội đi, xem như vì con thôi cũng được.” Úc Lễ chớp thời cơ bắt lấy sợi dây này, dùng đứa con để níu kéo.
Khương Ái vẫn chưa tiêu hóa được chuyện này hai mắt mở lớn nhìn trần nhà, một lần sai lầm kéo theo hệ lụy quá lớn rồi.
“Nếu anh cần đứa nhỏ chờ tôi sinh xong gửi lại cho anh.” Khương Ái khẽ chạm tay vào bụng, trái lòng nói.
“Khương Ái em đang chọc tức anh đấy à? Đây là lời người mẹ nên nói sao? Hay em ghét anh ghét cả con của anh?”
Úc Lễ tức tới mức nghiến răng, anh muốn cả cô cả con, chuyện lấy con bỏ mẹ không có trong từ điển của anh.
Cô có mơ cũng nên tỉnh mộng đi là vừa, cả đời này cô chỉ có thể ở bên anh mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...