Trì Vũ cũng chẳng muốn ngồi đây đối mặt với một thằng giặc và đám quỷ nhỏ làm gì, bèn gật đầu đồng ý.
Mẹ Trì dẫn Trì Vũ lên tầng ba, vừa đi vừa nói: “Phòng của con được trang trí khá vội, bố mẹ cũng không biết con thích phong cách nào, nên nếu không thích thứ gì trong phòng thì cứ việc nói thẳng với mẹ.
Hoặc là… Con chờ Hân Hân quay lại, giờ nó đang đi làm học sinh trao đổi ở nước ngoài, tầm tháng sau sẽ về nước.
Chờ con bé trở lại, hai chị em cùng ra ngoài mua sắm những thứ mà hai đứa thích nhé? Người trẻ thường có tiếng nói chung, có gì trò chuyện với nhau nhiều một chút để bồi dưỡng tình cảm cũng tốt.
”
Dứt lời, mẹ Trì rút điện thoại ra, chuyển tiền cho Trì Vũ.
Trì Vũ hiểu ý mẹ Trì, trò chuyện nhiều thì sẽ có tình cảm với nhau, và một khi quan hệ giữa cô và thiên kim giả trở nên khăng khít, vậy bà có thể giữ cả hai cô con gái bên cạnh mình rồi.
Một tiếng “ting” vang lên, điện thoại của Trì Vũ khẽ rung, cô liếc nhìn, sau khi đếm xong mấy số không trên tin nhắn ngân hàng gửi, lập tức trả lời một cách chân thành: “Mẹ yên tâm, nhất định con sẽ sống hòa thuận với Hân Hân.
”
Không phải cô ham tiền đâu nha, chủ yếu là muốn trải nghiệm thử tình chị em ấm áp chút thôi mà ($)v($).
Mặt khác, dưới lầu.
Bố Trì trừng Trì Nhạc, nghiêm giọng răn dạy: “Thái độ ban nãy của con là sao? Có ai nói chuyện kiểu đó với em gái như con không?”
“Con có nói gì đâu ạ.
” Trì Nhạc gân cổ cãi lại: “Con chỉ đang cảnh báo thôi mà, chứ lỡ con bé đó bắt nạt Hân Hân thì phải làm sao?”
“Đó là chuyện của hai chị em chúng nó, là anh trai, chẳng lẽ con không nghĩ đến trách nhiệm của mình là người đứng giữa hòa giải hả? Hay con muốn đánh em gái ruột của mình thật?”
“Tiểu Vũ lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, sức khỏe ốm yếu, lắm bệnh vặt, cơ thể lại mảnh mai, không tự chăm lo cho bản thân được, trước giờ con bé luôn sống ở nông thôn, chẳng biết đã phải trải qua bao nhiêu đắng cay nữa, là anh trai ruột, con không cảm thấy xót con bé chút nào hết sao?”
Trì Nhạc làu bàu: “Nhưng con thấy thương cho Hân Hân hơn, với cả, ở nông thôn nghĩa là chịu khổ hả? Dưới đó không khí mát mẻ, có nhiều cây xanh, không bị ô nhiễm, chẳng phải hai ngày trước anh cả vừa mới mua một miếng đất ở nông thôn, dự định sẽ xây làng du lịch sao?”
Bố Trì ngồi nghe cậu ta nói xằng nói bậy mà tức nổ phổi, suýt vung tay đánh người: “Còn dám cãi nữa hả?”
Thấy thái độ này của bố, lòng bàn chân Trì Nhạc như được lau dầu, vèo cái đã chạy biến, ai mà có dè, mới đi được hai bước, chẳng hiểu sao chân cẳng lại nhũn hết cả ra, kết cục là ngã lăn quay ra đất.
“Ai u! Đau quá!”
Thấy vậy, bố Trì thu tay về, cười trên nỗi đau của người khác mà rằng: “Đáng đời!
Trì Nhạc: …
Đây mà là bố ruột hả? Hay kỳ thật cậu ta mới là cậu chủ giả?
Mẹ Trì đưa Trì Vũ về phòng rồi tức khắc rời đi.
Trì Vũ rất là hài lòng với các bày trí của căn phòng mà nhà họ Trì chuẩn bị, tuy về mặt tình cảm, cô không sánh được với thiên kim giả nhưng cô vẫn nhìn ra được trước mắt nhà họ Trì khá là xem trọng cô thiên kim thật này.
Chỉ cần cô không làm mình làm mẩy như thiên kim thật trong nguyên tác, vậy chuyện ở lại đây dưỡng lão tuyệt đối không thành vấn đề.
Cô nhìn chiếc giường công chúa to đùng kia, bật người nhào tới, sung sướng cọ mặt vào gối đầu mềm mại.
A a a, đừng ai mơ tưởng đến chuyện tách cô ra khỏi giường nhé!
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...