Vào đại sảnh, người Đường gia trừ Đường Tĩnh còn đang lên lớp thì toàn bộ đều ở đây cả.
Cha Đường Chấn Anh, mẹ Dương Văn Thu, còn có hai anh trai nguyên chủ, anh cả Đường Trạm tốt nghiệp đại học đã vào công ty Đường Gia, anh hai Đường Chiêu là sinh viên năm hai đại học Giang Nam.
Mặt khác, bên cạnh còn có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc tây trang đeo giày da.
Đường Hi nghĩ, căn cứ từ trong sách ra thì người này hẳn là trợ lý tư nhân Trương Tử Tu của Đường Chấn Anh.
Nhìn một vòng trong đại sảnh, Đường Hi hơi nhíu mi, theo bản năng không thích cái nơi này lắm.
Sàn đá cẩm thạch thuần trắng soi rõ bóng người, đèn thủy tinh hoa lệ rực rỡ lấp lánh xoay quanh hai bên cầu thang đi lên tầng hai, liên kết chống đỡ bốn cây cột đều Bàn Long họa phượng.
Đây chính là phú hào xa xỉ cao nhất, chỉ là.....Xem tới cũng quá lạnh, không giống nhà ở.
"Đây chính là Hi Hi? Nhanh, mau tới đây!" Dương Văn Thu vừa nhìn thấy cô, kích động đứng lên.
Đường Hi đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Thời điểm đọc sách nhanh như gió, chỉ nhìn nội dung cốt truyện, đối với nhiều chi tiết đều không để ý, nhưng chính mình gặp phải, lại cảm thấy có chút cảm giác không thích hợp.
Muốn nói đến tình cảm ruột thịt của Dương Văn Thu đối với con gái mất tích bây giờ tìm được, thì bà trang điểm cùng tạo kiểu tóc, ít nhất là hai giờ đã có thể hoàn thành tốt nhưng lại bảo tài xế với bảo mẫu đi đón người? Đường Chấn Anh bên cạnh cứ nửa phút lại xem đồng hồ một lần, Trương trợ lý cũng là bộ dạng vội vàng nhưng không dám thúc dục, Đường Hi càng không biết nói gì.
Có chuyện thì đi đi, dù sao tâm cũng không để ở đây, cứ phải cưỡng ép chính mình người trang nghiêm giả dáng cha con tình thâm.
Đường Trạm cùng Đường Chiêu cũng chả cần nói, một người mở laptop ra gõ chữ, một người lại cúi đầu chơi di động, ai cũng không để tâm đến em gái vất vả trở về dù chỉ một chút.
Đường Hi cảm thấy đáy lòng mình hiện lên một tia ủy khuất cùng phẫn nộ, nhưng đó không phải tâm trạng của cô mà là nguyên chủ.
Cô thở dài, vì nguyên chủ mà cảm thấy không đáng giá thay.
Đường Hi trong sách mất ăn mất ngủ mà học tập kiến thức nhân sinh cùng cô mười sáu năm hoàn toàn bất đồng, cẩn thận từng li từng tí lấy lòng mỗi người, chỉ mong có một ngày có thể dung nhập vào cái nhà này.
Nhưng mặc kệ có cố gắng thế nào, bọn họ vẫn như cũ ghét bỏ nguyên chủ làm Đường gia mất mặt.
Trong lòng bọn họ chẳng phải Đường Tĩnh mới là đại tiểu thư Đường gia chân chính làm bọn họ kiêu ngạo, nhận sự giáo dục tốt nhất, ưu tú trong cuộc sống mà lớn lên sao?
Có thể mặc bộ váy Milan mới nhất tại tuần lễ thời trang, cầm đàn dương cầm ưu nhã, ai lại nguyện ý chạy sô đi làm việc để kiếm phí sinh hoạt tháng sau.
"Tốt, Hi Hi đã về nhà, về gia đình sau những ngày dài xa cách" Đường Chấn Anh đứng dậy vỗ bả vai vợ, nói thêm :"Công ty hiện tại có việc, phải lập tức đến, A Chiêu con buổi chiều nhớ về, buổi tốt cùng cả nhà ăn một bữa cơm."
"Đã biết" Đường Chiêu cũng không ngẩng đầu lên.
" Đến đây, Hi Hi mẹ mang con đi xem phòng mình." Dương Văn Thu thân thiết lôi kéo tay Đường Hi lên tầng hai.
Thân thể Đường Hi cứng ngắc, cũng từ từ thả lỏng, một bên lên lầu, một bên quay đầu nhìn.
Đường Chấn Anh mang theo Trương Tử Tu vội vàng đi ra ngoài, có thể thấy mơ hồ sau lưng hắn là một đoàn đồ vật màu đen tuyền.
Là quỷ xui xẻo, tám phần là công ty đã xảy ra chuyện đi, bất quá quỷ xui xẻo kia hẳn là vừa hình thành, không tạo được bao nhiêu tổn hại, sẽ không tổn thương gân cốt, không cần xử lý.
"Hi Hi, con nhìn, phòng đều là mẹ bố trí, con có thích hay không?" Dương Văn Thu mở môt căn phòng lầu hai ra.
Đường Hi đau mắt nhìn .
Tốt lắm......là màu hồng phấn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...