Thiên Kim Thật Là Một Đại Lão


Bọn họ ở trong giới giải trí sớm đã thành thói quen diễn viên đóng phim có thù lao cao, đối với bọn họ mấy vạn tệ không tính là số tiền lớn.Bọn họ cho rằng đối với một đại sư như Hứa Chiêu, mấy vạn tệ cũng sẽ không để ở trong mắt.

Nhưng nhìn biểu tình Hứa Chiêu, rõ ràng không phải như vậy.Hai người nghẹn lời, cảm thấy đại sư tựa hồ có chút…… Bần cùng?Hứa Chiêu hai mắt sáng lấp lánh, hâm mộ trong mắt đều tràn ra, người trong giới giải trí thật sự có tiền a.Lư Vọng Giang nhanh chóng phản ứng lại đây, ý thức được đây là một cái giao hảo Hứa Chiêu cơ hội.


Tuy rằng không biết Hứa Chiêu loại này đại sư như thế nào sẽ thiếu tiền, nhưng thiếu tiền hảo a.Lư Vọng Giang không hổ là một lão bánh quẩy, nhanh chóng nói tiếp: “Đại sư nếu ngươi có ý tưởng đóng phim, có thể tham gia bộ phim chúng ta diễn một nhân vật phụ, tiền lương chiếu theo tiêu chuẩn của diễn viên bình thường.”Lư Vọng Giang muốn giao hảo với Hứa Chiêu, cũng không biểu hiện quá mức vội vàng, vừa thân cận lại bảo trì khoảng cách, vẫn luôn là quy tắc sinh tồn của ông ta.Ông trừ bỏ không cho Hứa Chiêu thử kính, hết thảy dựa theo tiêu chuẩn diễn viên bình thường.Không nghĩ tới ở giữa trải qua nhiều chuyện như vậy, Hứa Chiêu dưới kiến nghị của Lư đạo diễn, bước chân vào giới giải trí.Lục Thiếu Nham biểu tình hoảng hốt, cuối cùng chỉ có một ý tưởng, có Hứa Chiêu, về sau đoàn phim không bao giờ sợ nháo quỷ, đoàn phim sẽ tuyệt đối an toàn.Lư Vọng Giang đã cùng Hứa Chiêu nói lên vấn đề nhân vật: “Vừa lúc diễn viên đóng vai phụ đâm tường mới vừa rời đi, Hứa đại sư sẽ diễn nhân vật này.”Vai phụ này là nữ diễn viên bị quỷ thắt cổ bám vào người, bởi vì sợ hãi nên rời đi.Lư Vọng Giang không ngừng cảm khái, quả nhiên một lần uống, một miếng ăn đều có định số, đại sư tóm được quỷ thắt cổ cuối cùng lại là người diễn nhân vật này.Cốt truyện của phim truyền hình ông ta cũng không dám quay chụp như vậy.Hứa Chiêu cảm thấy mỹ mãn, không nghĩ tới thuận tay bắt quỷ treo cổ còn gặp chuyện tốt.Hứa Chiêu nghĩ đến chuyện bát quái đám người Mâu Tĩnh Nguyệt nói ở trên đường đi, cô có chút nghi hoặc hỏi: “Làm diễn viên có phải muốn dưỡng một con tiểu quỷ? Ta không có tiểu quỷ, dưỡng một con quỷ thành niên được chứ?”Hứa Chiêu nhìn về phía quỷ thành niên duy nhất ở đây—— quỷ thắt cổ.Lư Vọng Giang: “???”Lục Thiếu Nham: “???”Đại sư nói như vậy là ý gì ? Người trong giới giải trí bọn họ không có như vậy, cũng không dám như vậy.Rốt cuộc Lư Vọng Giang sống lâu năm, đoán được tiểu quỷ mà Hứa Chiêu nói là có ý tứ gì, giúp Hứa Chiêu giải thích một phen hàm nghĩa của tiểu quỷ.Tuy rằng lúc Lư Vọng Giang nói có chút mơ hồ không rõ, nhưng Hứa Chiêu cũng nhanh chóng biết rõ hàm nghĩa chân thật của việc dưỡng tiểu quỷ, cô nhíu nhíu mày: “Vì tư lợi của bản thân mà giam cầm linh hồn trẻ mới sinh, đây là tà thuật, ắt gặp phản phệ.”Hứa Chiêu nghĩ đến đoạn thời gian trước gặp được linh hồn của trẻ mới sinh trở thành quỷ anh.Lư Vọng Giang cũng rất cảm khái: “Xác thật không phải chính đạo.”Chuyện giới giải trí dưỡng tiểu quỷ bị phản phệ cũng rất nhiều, tuy rằng người ngoài không biết, nhưng bọn họ là người trong nghề lại biết sự thật rõ ràng.Quỷ thắt cổ sau khi chết vẫn luôn bay tới bay lui, hiện giờ muốn giả trang một lần nữa trở thành con người dùng hai chân đi đường, phải tốn rất nhiều thời, rốt cuộc cũng thích ứng.Quỷ thắt cổ trùng hợp nghe được chuyện Hứa Chiêu nói muốn dưỡng quỷ, trên mặt nó vui vẻ, tiến đến tự tiến cử: “Đại nhân, ta nguyện ý bị ngươi dưỡng.”“Chủ nhân có ta, làm gì đến phiên quỷ lớn lên có bộ mặt xấu như ngươi.”Thời điểm quỷ thắt cổ bay đến bên người Hứa Chiêu, một con rắn vươn đuôi tới, đem nó chụp bay ra đi.Đúng là Bạch Xà.Có một con chồn cùng nó tranh đoạt Hứa Chiêu cũng liền thôi, hiện tại loại tiểu quỷ này cũng muốn đến phân một chén canh, thật là nhận không rõ địa vị chính mình.Nhìn vòng tay trên cổ tay Hứa Chiêu biến thành một con Bạch Xà, những người khác đều an tĩnh.Cuối cùng chỉ ở trong lòng cảm khái: Không hổ là đại sư.Trần Thu Miểu đã chết lặng, không nghĩ tới Hứa Chiêu dưỡng yêu không chỉ có chồn, còn có Bạch Xà.Quỷ thắt cổ bị nện ở trên tường động tĩnh có chút lớn, trùng hợp bị nam chính Vệ Trạch đang ở ngoài cửa nghe được.Vệ Trạch nhìn thấy trong phòng đạo cụ có ánh đèn, lại không có phát ra âm thanh cổ quái, anh ta suy đoán chuyện nháo quỷ đã được giải quyết, nên đến trước phòng đạo cụ xem xét tình huống.Vừa đến cửa, liền nghe được bên trong có động tĩnh.Anh gõ gõ cửa: “Lư đạo diễn, ngươi không sao chứ?” Nói xong đẩy cửa mà vào, muốn nhìn cụ thể tình huống bên trong.Đoàn phim nháo quỷ, hắn cũng không rảnh lo riêng tư lễ phép, nếu là Lư đạo ở bên trong xảy ra chuyện liền không hảo.Quỷ thắt cổ bị một cái tát của Bạch Xà vỗ vào trên tường, nỗ lực dùng đầu lưỡi dài đem nó từ trên tường rút xuống dưới.Vệ Trạch vừa vào cửa liền nhìn thấy vật dài màu đỏ chợt lóe mà qua.Vệ Trạch nơm nớp lo sợ mà mở miệng: “Đó là cái gì?”Lư Vọng Giang khẳng định sẽ không đem chuyện đoàn phim mời quỷ chỉ đạo diễn xuất truyền ra ngoài, ông ho khan một tiếng, nỗ lực giải thích: “Đó là người chỉ đạo hí kịch mới tới của đoàn phim chúng ta, ngươi vừa mới nhìn thấy hẳn là ống tay áo của anh ta.”Quỷ thắt cổ trước kia không sợ bị con người phát hiện, thậm chí còn muốn ở trước mặt con người cất cao giọng hát tuồng, nhưng hiện tại nó cũng có chức vị đứng đắn, không thể tùy tiện dọa người.Quỷ thắt cổ lắc lắc ống tay áo, để Vệ Trạch nhìn một chút ống tay áo màu đỏ.Sau khi Bạch Xà đánh xong quỷ thắt cổ lại một lần nữa biến thành vòng tay của Hứa Chiêu, Hoàng đại nương tử cũng biến thành hamster đứng ở trên vai Hứa Chiêu, bởi vậy hiện trường trừ bỏ quỷ thắt cổ, không có đồ vật không khoa học.Trong lòng vẫn cảm thấy nơi nào kỳ quái, Vệ Trạch nhìn về phía Hứa Chiêu: “Đây là?”Lư Vọng Giang bình tĩnh giới thiệu: “Đây là Hứa Chiêu, là học sinh Kinh Đại, tới đây đóng vai Bạch Thu Thủy.”Bạch Thu Thủy chính là trên nữ ca sĩ sẽ đâm tường.Vệ Trạch hoảng hốt gật gật đầu, cảm khái Lư đạo diễn rất chuyên nghiệp, đoàn phim đang nháo quỷ, hơn phân nửa đêm còn tìm người mới đến thử kính.Nhưng anh ta phản ứng rất nhanh, chỉ vào quỷ thắt cổ: “…… Anh ta là một người chỉ đạo hí kịch lại mặc váy Bạch Thu Thủy làm gì?” Không phải để cho Hứa Chiêu mặc sao?Váy này anh ta nhìn thấy quen quen, chẳng phải là cái váy nháo quỷ kia sao? Còn màu đỏ, một người đàn ông mặc váy áo màu đỏ đang nháo quỷ, nhìn qua giống như là quỷ đang kể chuyện xưa.Lư Vọng Giang làm như không có việc gì: “Anh ta mệnh cách cứng, không sợ quỷ, vừa lúc mặc váy giúp chúng ta trấn tà, về sau đoàn phim chúng ta sẽ không còn nháo quỷ.”Chuyện nháo quỷ cùng đại sư không thích hợp thông báo khắp nơi, ảnh hưởng không tốt đối với đoàn phim cùng phim truyền hình.

Nếu nháo lớn, cục quảng điện sẽ cấm ông ta quay chụp phim truyền hình, Lư Vọng Giang sẽ hối hận đến chết.Cho nên dù đối mặt nam chính phim truyền hình, ông ta cũng nghiêm trang mà nói hươu nói vượn.Vệ Trạch nửa tin nửa ngờ, nhưng Lư đạo diễn đã nói như vậy, bọn họ nhiều người ở trong phòng đạo cụ đều không nghe được thanh âm hát tuồng, chuyện nháo quỷ thật sự đã được giải quyết.Vệ Trạch rốt cuộc không cần lo lắng bộ phim truyền hình này quay chụp không được, cũng không cần lo lắng về sau không nhận được kịch bản khác.Mặc kệ quá trình thế nào, kết quả đều là tốt, cả nhà đều vui mừng.Cũng đến thời gian ký túc xá đóng cửa, Hứa Chiêu cùng Trần Thu Miểu vội vàng trở về ký túc xá, cũng không có ở chỗ này lâu.Nhìn bóng dáng Hứa Chiêu vội vàng rời đi, Lục Thiếu Nham cảm khái: Cuộc sống của đại sư thật không dễ dàng, không chỉ mỗi ngày muốn đi học, còn muốn bớt thời giờ bắt quỷ, vì sinh kế, thậm chí còn muốn tiến vào giới giải trí đóng phim.Quả nhiên chuyện nào cũng không dễ làm, Lục Thiếu Nham nghĩ đến nội dung kịch bản muốn sửa, nhịn không được phát ra tiếng thở dài.


Mâu Tĩnh Nguyệt đang nói chuyện về bát quái của Trang Thanh Mộng, đột nhiên phát hiện trên đường chỉ còn lại có tiếng bước chân hai người.

Cô cùng Chu Tuệ Tuệ cô độc mà đi trên đường đến Văn Học Viện, Hứa Chiêu cùng Trần Thu Miểu không thấy bóng dáng.Nếu Trần Thu Miểu không thấy, Mâu Tĩnh Nguyệt khả năng sẽ hoài nghi Trần Thu Miểu sợ hãi, nửa đường bỏ chạy, nhưng hai người đều không ở, vậy có vấn đề.Mâu Tĩnh Nguyệt cùng Chu Tuệ Tuệ lớn tiếng kêu gọi Hứa Chiêu cùng Trần Thu Miểu, nhưng không có lời đáp lại.Rõ ràng là vườn trường quen thuộc, Mâu Tĩnh Nguyệt cùng Chu Tuệ Tuệ lại có chút sợ, ở thời điểm các cô đang suy xét muốn trở về tìm thầy cô, Hứa Chiêu cùng Trần Thu Miểu đã trở lại.Mâu Tĩnh Nguyệt mở to hai mắt nhìn, lộ ra biểu tình khoa trương như gặp quỷ.Chu Tuệ Tuệ trên mặt cũng tràn đầy kinh ngạc, không thể tin được chuyện cô đang nhìn thấy.Hai người họ thậm chí hoài nghi chính mình có phải nhìn thấy ảo giác.Không trách được hai cô có vẻ mặt này, thật sự là Trần Thu Miểu quá khác thường.Trần Thu Miểu hưng phấn kéo tay Hứa Chiêu, hứng thú bừng bừng nói: “Chiêu Chiêu, ngày mai ta có thể cùng ngươi ăn cơm hay không?”Mâu Tĩnh Nguyệt vừa giật mình vừa chua lòm, cô cũng chưa kêu Hứa Chiêu thân mật như vậy.Hơn nữa đây sẽ là lời nói của đại tiểu thư Trần Thu Miểu nói với Hứa Chiêu sao? Không phải cô ấy từ sau chuyện đổi giường kia, không chủ động cùng Hứa Chiêu nói chuyện sao?Chẳng lẽ sau khi các cô vừa mới đi lạc, trên người Trần Thu Miểu đã xảy ra chuyện gì?Mâu Tĩnh Nguyệt là người không nín được: “Các ngươi đi đâu?”Nhìn thấy Mâu Tĩnh Nguyệt cùng Chu Tuệ Tuệ vẻ mặt kinh ngạc, Trần Thu Miểu trong lòng có một loại cảm giác tự hào.Thân phận đặc thù của Hứa Chiêu, trong ký túc xá chỉ có một người biết là cô.Trần Thu Miểu đắc ý mà nhìn Mâu Tĩnh Nguyệt, ngữ khí kiêu ngạo nói không nên lời: “Chỉ tùy tiện đi dạo.”Mâu Tĩnh Nguyệt: “…… Hai người các ngươi là mối quan hệ sẽ kết bạn tùy tiện đi dạo sao?”Trần Thu Miểu: “Chúng ta sao không thể kết bạn tùy tiện đi dạo, ta hiện tại phát hiện Hứa Chiêu lớn lên đẹp tính tình lại tốt, lúc trước cùng ta đổi giường chính là nhường ta, ta muốn cùng cô ấy làm bạn bè không được sao?”Hứa Chiêu trong lòng cảm thán, cũng không cần thổi phồng như vậy, cô chỉ vì một ngàn tệ.Nhìn Trần Thu Miểu đắc ý như vậy, Mâu Tĩnh Nguyệt nhịn không nổi, cũng mặc kệ cô ta có phải trúng tà, kéo lại cánh tay bên kia của Hứa Chiêu: “Ta mới là bạn tốt của Hứa Chiêu.”Bị một trái một phải kéo tới lui Hứa Chiêu không biết phản ứng như thế nào.


Trước khi tới Kinh Đại, đa số thời gian cô đều tự học ở nhà, thật sự không có kinh nghiệm ở chung với bạn cùng lứa tuổi.Bị hai cô gái một trái một phải lôi kéo, tuy rằng có chút kỳ quái, Hứa Chiêu chỉ có thể yên lặng tiếp nhận.

Ở thời điểm bọn họ đối chọi gay gắt, cũng không biết ứng đối như thế nào, chỉ quay đầu nhìn về phía Chu Tuệ Tuệ đang nhìn ngây người: “Chúng ta về ký túc xá đi.”Chu Tuệ Tuệ có chút chua xót, gia cảnh cô không tốt, ba năm cao trung liều mạng đọc sách mới thi đậu Kinh Đại.Trần Thu Miểu là đại tiểu thư, Mâu Tĩnh Nguyệt gia cảnh cũng không tồi, Hứa Chiêu vừa tới đã bị bầu thành hoa khôi Kinh Đại.


Chỉ có cô là bình thường, Chu Tuệ Tuệ muốn bảo trì quan hệ tốt đẹp cùng bọn họ.Ở thời điểm Trần Thu Miểu cùng Mâu Tĩnh Nguyệt nháo mâu thuẫn, Chu Tuệ Tuệ vẫn luôn thuận lợi mọi bề, không có trực tiếp đứng thành hàng.

Nhưng hiện giờ nhìn ba người bọn họ tay kéo tay bộ dáng thân mật, cảm thấy mình có chút không hợp.Lại không nghĩ tới Hứa Chiêu chủ động kêu cô.Hứa Chiêu mặt ngoài nhìn qua cao lãnh, nhưng Chu Tuệ Tuệ từ trong hai mắt cô thấy được quan tâm.Tất cả ủy khuất trong lòng Chu Tuệ Tuệ đều tản ra, lần đầu tiên trên mặt cô lộ ra tươi cười, tiến lên ôm lấy eo Hứa Chiêu: “Ta cũng là bạn tốt của Hứa Chiêu, chúng ta cùng nhau trở về.”Trần Thu Miểu ríu rít: “Chu Tuệ Tuệ, ngươi sao có thể ôm eo Chiêu Chiêu, ngươi buông ra.”Chu Tuệ Tuệ lần đầu tiên thể hiện sự tùy hứng thuộc về thiếu nữ tuổi này: “Ta không buông.”Mâu Tĩnh Nguyệt dỗi Trần Thu Miểu: “Đại tiểu thư ngươi quá bá đạo.”…….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận