Thiên Kim Thật Là Một Đại Lão


Hứa Chiêu không nghĩ tới sẽ có một ngày cô sẽ chủ động thừa nhận danh hiệu Ngọc Diện Bá Vương, đúng là thế sự vô thường.Dân Quốc Quỷ bị đạp trên mặt đất cũng đã nghe qua lời đồn về Ngọc Diện Bá Vương, nó cũng không để ở trong lòng, bởi vì vậy sau khi Hứa Chiêu xuất hiện, nó mới không nhận ra Hứa Chiêu.Vẻ mặt của nó uể oải, vừa gấp vừa tức.

Nhưng trong lòng lại dâng lên một tia hy vọng, cho dù Hứa Chiêu tới cũng không làm gì được, nhóm quỷ trước mặt đã bị nó kích thích lửa giận, trừ phi Hứa Chiêu giết hết nhóm quỷ, bọn nó mới sẽ không làm ầm ĩ.Nếu Hứa Chiêu chém giết hết nhóm quỷ, ngược lại sẽ có ích đối với kế hoạch của bọn họ.Đây là một cái chết tuần hoàn.Nhóm quỷ cũng bị hoảng sợ, chúng nó cho rằng Hứa Chiêu lấy ra thân phận, là muốn đánh bọn nó một trận.Thời điểm bọn nó đang sợ hãi, Hứa Chiêu lại nói tiếp: “Nếu các ngươi đã biết ta là Ngọc Diện Bá Vương, vậy thì ta sẽ dẫn các ngươi đi kêu oan.”Hứa Chiêu cảm thấy ý tưởng này không tồi.Cô dẫn theo nhóm quỷ đi kêu oan, hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề bọn nó bị người hoặc quỷ có dụng tâm kín đáo lợi dụng.Nhóm quỷ trợn mắt há hốc mồm: “???”Bọn nó có phải đã nghe lầm, tại sao lại có thiên sư chủ động nói muốn dẫn bọn nó đi kêu oan? Việc này tương đương với việc nhân viên công vụ mang theo quần chúng tìm tới lãnh đạo để kêu oan, sẽ ảnh hưởng đến việc làm của nhân viên công vụ bình thường.Hứa Chiêu chỉ là nhân viên đặc cách của Nguy Quản cục, cũng không phải là nhân viên chính thức, cũng không cần lo lắng công việc của cô bị ảnh hưởng.Ngay cả Thư Sinh Quỷ dẫn Hứa Chiêu lại đây cũng lắp bắp kinh hãi, nhưng tinh tế suy nghĩ kỹ, xác thật việc này có thể làm.Đây là biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề của nhóm quỷ.Nhóm quỷ thấy vẻ mặt của Hứa Chiêu chính khí lẫm nhiên, bọn nó cũng biết lời nói của Hứa Chiêu là xuất phát từ lòng tốt, không phải đang lừa bọn nó.


Nhóm quỷ lại bắt đầu chờ mong, trong mắt mang theo ánh sáng hi vọng.“Có đại nhân dẫn theo chúng ta đi kêu oan, chuyện này nhất định có thể giải quyết.”……Bước đầu đã định ra lí do kêu oan, hiện tại chúng quỷ đang thương lượng cụ thể nên đến nơi nào để kêu oan, Hứa Chiêu vừa nhấc đầu đã nhìn thấy bình minh phía chân trời, trực tiếp ngây dại.Bất tri bất giác, trời đã sáng.Thừa dịp nhóm quỷ đang nói chuyện với Hứa Chiêu, Thư Sinh Quỷ cũng thật cẩn thận tiến đến bên người Hứa Chiêu, làm bộ như lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Chiêu, nhỏ giọng quan tâm nói: “Đại nhân, làm sao vậy?”Hứa Chiêu cảm thấy cuộc sống không còn gì luyến tiếc: “Thiên sư tập hội hẳn là đã bắt đầu rồi.”Cô vì thiên sư tập hội mà chịu bỏ tiền, mua chu sa cùng lá bùa có chất lượng tốt nhất, chẳng lẽ để lãng phí như vậy sao?Hứa Chiêu suy nghĩ, hiện giờ thiên sư tập hội là nơi có nhiều đạo sĩ nhất, chẳng phải đó là nơi kêu oan tốt nhất sao?Hứa Chiêu nắm tay: “Ta dẫn các ngươi đi tham gia thiên sư tập hội.”Chúng quỷ: “……” Lần đầu tiên đi kêu oan đã đi đến loại địa phương này, thực sự có chút kích thích.Tuy rằng Hứa Chiêu đã làm ra quyết định muốn đi thiên sư tập hội, nhưng đi như thế nào lại là một vấn đề.Địa điểm tổ chức thiên sư tập hội là ở trung tâm thành phố, cách Dương Sơn Khu hai mươi mấy km, đi bộ đến đó khẳng định là không thể.Đêm qua gọi xe đã xài không ít tiền, hôm nay Hứa Chiêu không muốn tiếp tục gọi xe, chủ yếu là túi tiền của cô cũng không rộng rãi.Hứa Chiêu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định ngồi xe buýt đi tới nơi tổ chức thiên sư tập hội.


Nhóm quỷ tuy rằng có thể bay, nhưng vẫn luôn bảo trì tốc độ bay theo xe buýt tới địa điểm tổ chức thiên sư tập hội cũng sẽ có chút mệt.Sau khi Hứa Chiêu lên xe buýt, bọn nó lựa chọn ngồi xổm phía trên đầu xe buýt.Ban ngày ban mặt ở trên đường lớn, một chiếc xe buýt bên trong tràn đầy người đi làm người đi đường, trên nóc xe thì tràn đầy quỷ.

Nhóm quỷ có số lượng rất nhiều, tầng tầng lớp lớp nhồi nhét ở bên nhau, thậm chí có quỷ lấy tay bỏ vào trong bụng của quỷ bên cạnh.Bị nhòi nhét đến khó chịu, có quỷ cảm khái nói: “Trên đường đi kêu oan thật gian khổ a.”Xe buýt không chỉ có người đi làm, còn có vài phụ nữ mang theo con mình đi bệnh viện.Sau khi đến đường Lục Hà, đứa bé trong lòng ngực cô vẫn luôn khóc, cô dùng đủ mọi cách để hống cũng không ngừng khóc.


Người trên xe buýt tuy rằng không nói gì, nhưng đều như có như không hướng tới bên này nhìn lại đây.Người mẹ trẻ tuổi có chút sốt ruột, không biết vì sao bảo bảo lại khóc lớn tiếng như vậy, rõ ràng bảo bảo lúc ở nhà còn thực ngoan.Hứa Chiêu có chút hổ thẹn, bởi vì đứa bé tuổi còn quá nhỏ, Thiên Nhãn còn chưa đóng lại, đứa bé đã nhìn thấy những cánh tay đang rũ xuống của nhóm quỷ bên ngoài cửa sổ.Hứa Chiêu đang tự hỏi có nên đi xuống xe buýt, kêu taxi đi đến địa thời tổ chức thiên sư tập hội hay không, thì một chiếc xe buýt quỷ rất quen thuộc đã lái qua đây.Thanh âm hưng phấn của Vương Cương từ xe buýt truyền ra ngoài: “Các anh em, các ngươi vì cái gì lại muốn nhồi nhét ở trên xe buýt? Làm như vậy tương đối vui sướng sao? Ta cũng muốn tham gia náo nhiệt.”Đầu của Vương Cương từ trong xe buýt quỷ duỗi ra ngoài, trực tiếp đáp ở trên cửa sổ xe buýt Hứa Chiêu đang ngồi, nó tò mò mà nhìn một đám quỷ nhồi nhét trong xe buýt.Khoảng cách giữa hai chiếc xe buýt chỉ chừng 1 mét, bởi vì Vương Cương là quỷ, nếu không thì đã tạo thành sự cố giao thông.Nhưng không đợi Vương Cương nhìn thấy náo nhiệt, nó đã thấy được Hứa Chiêu bên trong xe buýt.Ánh mắt của Hứa Chiêu sáng quắc mà nhìn nó.Không nghĩ tới ở chỗ này nó lại nhìn thấy Hứa Chiêu, còn bị Hứa Chiêu dùng ánh mắt chờ mong mà nhìn nó, Vương Cương sợ tới mức bắt đầu lái xe cách xa ra một chút.Nó hận không thể lập tức lái xe rời đi nơi này, nhưng dưới ý tứ của Hứa Chiêu, nó vẫn là thành thành thật thật mà lái xe dừng ở một bên.Hứa Chiêu không hề do dự, trực tiếp đi xuống xe buýt, nhóm quỷ phía trên xe buýt cũng đi theo cô xuống xe buýt.

Ở một khắc nhóm quỷ rời đi, bảo bảo trong lòng ngực của người mẹ trẻ rốt cuộc cũng ngừng khóc.Người mẹ trẻ thở ra một hơi nhẹ nhõm, sờ sờ gương mặt tươi cười của bảo bảo sau khi nín khóc, người mẹ trẻ cũng không biết vừa rồi bảo bảo đã thấy được một màn kinh tâm động phách.Hứa Chiêu cùng nhóm quỷ đều ngồi lên xe buýt của Vương Cương, xe buýt của Vương Cương đã trải qua xử lý đặc thù, người bình thường ngồi ở trên xe buýt giống như đã tiến vào một lĩnh vực đặc thù, bên ngoài, người thường sẽ không nhìn thấy thân ảnh của Hứa Chiêu.Vương Cương dùng sức dẫm mạnh chân ga, lái xe buýt quỷ đi tới nơi tổ chức thiên sư tập hội.Tuy rằng nhìn thấy Hứa Chiêu đã làm nó thực khẩn trương, nhưng khẩn trương cũng áp không được sự tò mò trong lòng nó.Vương Cương câu lấy đầu nhìn Hứa Chiêu ở phía sau: “Đại nhân, ngươi dẫn theo nhóm quỷ đi thiên sư tập hội để làm gì? Nhóm quỷ này đều bị ngươi bắt qua đó đi lao động cải tạo sao?”Vương Cương một bên nói chuyện, một bên lái xe, nó nhớ lại kí ức lúc trước nó bị Hứa Chiêu bắt đi lao động cải tạo.Hứa Chiêu: “……” Cô có chút vô ngữ, nếu Vương Cương đã sợ hãi cô như vậy, thì đừng hỏi nữa a.Bởi vì Hứa Chiêu đáp ứng dẫn bọn nó đi kêu oan, nhóm quỷ có ấn tượng rất tốt với Hứa Chiêu, nghe được câu hỏi của Vương Cương, chúng nó không muốn Hứa Chiêu bị hiểu lầm, lập tức mồm năm miệng mười mà trả lời: “Không phải đại nhân dẫn theo chúng ta đi lao động cải tạo, mà là đại nhân dẫn theo chúng ta đi kêu oan.”Nghe nhóm quỷ mồm năm miệng mười nói, Vương Cương cũng đã biết những chuyện đã trải qua.Nó vừa lái xe vừa nói chuyện: “Nghe nói một đoạn thời gian trước ngài đã cứu một nhóm tiểu quỷ bị Quỷ Vương bắt đi, hiện tại ngài lại giúp nhóm tiểu quỷ này kêu oan, đại nhân thật là thiện tâm.”Thời điểm Vương Cương nói lời này có chút chua lòm, lúc nó cùng Hứa Chiêu gặp mặt, đầu tiên là bị Hứa Chiêu đánh, sau đó lại bị Hứa Chiêu đưa đi lao động cải tạo, chưa từng hưởng thụ qua đãi ngộ tốt như vậy.Phương Minh Tễ cùng Đường Thiên Ngọc mới sáng sớm đã tới nơi tổ chức thiên sư tập hội, lần này thiên sư tập hội được cử hành ở quảng trường Giang Sơn nổi tiếng khắp Kinh Thị.


Quảng trường Giang Sơn không dành cho tư nhân, nơi này chỉ dành riêng cho các cơ quan thuộc chính phủ dùng làm nơi tổ chức các hoạt động lớn.Phí thuê quảng trường Giang Sơn cũng không tiện nghi, nhưng thiên sư tập hội có phú hào tài trợ, không thiếu tiền trả phí thuê quảng trường.Sau khi Phương Minh Tễ cùng Đường Thiên Ngọc tiến vào quảng trường Giang Sơn, đều nhìn đến choáng váng.Quảng trường có diện tích rất lớn, bên trong có phòng họp, phòng nghỉ, còn có trung tâm bơi lội tập thể hình.Đường Thiên Ngọc không có kiến thức phát ra cảm khái: “Sư huynh, vẫn là thành phố lớn tốt a.”Phương Minh Tễ cũng sinh ra ý tưởng muốn đem môn phái dọn đến Kinh Thị, nhưng ngay sau đó bọn họ nghĩ đến giá hàng ở Kinh Thị, lại yên lặng mà đem ý tưởng này rụt trở về.Thành phố lớn tuy rằng rất tốt, nhưng đồ vật quá quý..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận