Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!


"Là em đây.

" Bên ngoài vang lên giọng nói trong trẻo hoạt bát của một cô gái : "Chị ơi, mẹ bảo em đưa hoa quả cho chị!"

Diệp Không không khỏi có chút kinh ngạc, vẻ mặt tội nghiệp như bị người khác cướp mất mẹ vừa rồi sao chớp mắt một cái lại gọi cô là "chị" rồi?

Cô mở cửa với vẻ ngờ vực thì bắt gặp một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.


Diệp Bảo Châu bưng dĩa trái cây bước vào, nhưng cửa vừa được đóng lại, nụ cười đó liền biến mất một cách kỳ diệu, có thể gọi là kỹ năng trở mặt độc nhất vô nhị.


Diệp Không:! !

"Thế nào?" Cô gái đặt đĩa trái cây lên bàn, đi đi lại lại trong căn phòng rộng rãi và trang nhã, mang theo vẻ cao ngạo và thoải mái của một người chủ nhân, "Chưa bao giờ được sống trong một căn phòng đẹp như vậy phải không?"


Diệp Không suy nghĩ vài giây, cuối cùng do dự gật đầu.


Cô gái cười khẩy: "Nhưng chỉ được bấy nhiêu thôi.

"

Cô ta bước lại gần, càng đến gần, vẻ mặt càng u ám, cuối cùng méo mó đến mức đáng sợ.


"Tôi nói cho cô biết, trong ngôi nhà này mọi thứ đều thuộc về tôi.

"

"Ông nội, bà nội là của tôi, cha mẹ là của tôi, anh trai, chị gái là của tôi.

Những thứ mà tôi đã sở hữu suốt 20 năm qua, cô đừng hòng cướp đi chỉ vì có một chút máu mủ!"

Diệp Không nghe thấy cô ta nghiến răng phát ra tiếng kít kít, có thể nhận ra là rất căm ghét và phẫn nộ: "Diệp Không phải không?"

"Cô có biết tại sao cô được đưa về đây không? Không phải vì cha mẹ thật sự yêu thương hay nhớ nhung cô đâu, mà là vì cuộc hôn nhân với nhà họ Ôn cần dùng đến cô, vì tôi thà chết cũng không đồng ý gả cho một tên tàn phế! Cha mẹ đã tiếc thương cho tôi, không muốn ép buộc tôi nên đành phải đưa cô về!"

"Vậy nên cô đã hiểu rồi chứ? Cô có thể trở về nhà họ Diệp, có thể từ một đứa trẻ mồ côi nghèo khó trở thành một cô thiên kim hào môn chỉ trong một đêm là nhờ tôi, tôi chính là ân nhân lớn nhất của cô!"

"Nhưng cô yên tâm," cô ta ghé sát vào tai Diệp Không thì thầm, "Tôi không cần cô cảm ơn tôi.

"

"Bởi vì, hôm nay cô nghênh ngang bước vào nhà họ Diệp như thế nào thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến cô phải tè ra quần cút khỏi nơi này!!!"


"Tất cả mọi thứ trong nhà họ Diệp này, ngay cả một hạt bụi cô cũng đừng hòng có được!"

!

Ánh nắng giữa hè chiếu thẳng vào từ cửa sổ.


Diệp Không đứng thẳng, ánh mắt cô hơi ngó xuống cô gái trước mặt có chiều cao thấp hơn mình.


Cô khẽ hé môi, đang định nói thì lời nói của ông nội viện trưởng chợt hiện lên trong đầu.


[Diệp Không, cháu hãy nhớ kỹ! Nếu cháu thực sự muốn có được tình thân và một gia đình như một người bình thường, thì điều quan trọng nhất khi cháu đến nhà họ Diệp là phải bớt nói chuyện lại!]

[Hứa với ông, nếu không muốn bị đuổi ra khỏi nhà vào ngày đầu tiên thì cháu tuyệt đối! Tuyệt đối! Tuyệt đối phải ít nói! Tốt nhất là không nói lời nào, cho dù bị xem là người câm hay tự kỷ cũng không sao!]

—— "Tại sao lại không nói chuyện? Cô không tin sao?"

Diệp Bảo Châu tiến lại gần một bước, mặt mày nhăn nhó nghiến răng nghiến lợi, mỉm cười nói: "Không tin thì thôi, chẳng bao lâu nữa cô sẽ biết cái gì gọi là sự khác nhau về đẳng cấp, sự khác nhau giữa kẻ sang người hèn, cái gì gọi là quạ đen bay lên cành cao cũng không thể hóa thành phượng hoàng!"


"Tôi sẽ chờ xem cô gây ấn tượng như thế nào trong bữa tiệc tối nay!"

Cánh cửa bị đóng sầm lại.


Diệp Không đứng đó, ánh mắt trống rỗng, nghiêng đầu.


Một lúc sau, cô lấy từ trong túi xách ra một cuốn sổ tay nhỏ cỡ lòng bàn tay.


Cây bút chì nhanh chóng phác họa lên tờ giấy, một lúc sau trên mặt giấy xuất hiện hai mụ phù thủy với dáng vẻ xấu xí và buồn cười.


Sau khi hoàn thành bức vẽ, cô đã quét nó bằng điện thoại rồi đăng lên mạng bằng một tài khoản của mình ——


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận