Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!


"Cháu là Diệp Không à?"

Trong nhà họ Diệp, trên chiếc ghế sô pha màu sắc trang trọng, có một bà cụ nghiêm nghị nhìn Diệp Không hỏi.


Trái ngược với vẻ mặt nghiêm nghị đó, bàn tay của bà cụ đang trìu mến vuốt ve mái tóc của một cô gái.

Cô gái đang ngồi ôm gối bà cụ, chỉ là vừa nhìn Diệp Không một cái, cô gái đã quay đầu đi với đôi mắt đỏ hoe.


"Trông rất giống với cha cháu, tay dài chân dài.

" Bà cụ nói xong, nhàn nhã gật đầu về phía bên cạnh: "Đây là mẹ của cháu.

"

Diệp Không đã nhìn thấy từ trước.



Ngồi kế bên bà cụ là một người phụ nữ đoan trang, dịu dàng.


Lúc này cô mới nhìn sang đó với đôi mắt hơi sáng lên, cô đang định gọi "Mẹ" thì đột nhiên bị cắt ngang bởi một tiếng gọi nghe khá buồn bã.


"Mẹ!"

Cô gái đang ngồi ôm gối bà cụ bỗng quay đầu đi, hoảng sợ nhào vào lòng người phụ nữ.


Người phụ nữ liền đưa tay ra ôm lấy cô gái, bà cụ đã lo lắng hỏi: "Châu Châu sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc? Đâu có ai giành mẹ với cháu đâu, đúng không Diệp Không?"

Diệp Không nuốt lại lời nói vào trong cổ họng, cô đứng giữa phòng khách, bắt gặp ánh mắt mang vẻ áp bức của bà cụ, lại thấy ánh mắt phức tạp mang vẻ áy náy và trốn tránh của người phụ nữ.


Cả phòng khách chật kín khách, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.


Trong phút chốc, Diệp Không đã nghi ngờ liệu mình có nhầm lẫn gì không.


Một tuần trước, một người tự xưng là trợ lý sinh hoạt của nhà họ Diệp đã tìm thấy cô ở một thị trấn nhỏ phía Nam, đưa cô đi xét nghiệm quan hệ huyết thống mà không có bất kỳ lời giải thích nào.

Chờ khi có kết quả, cô được thông báo mình là Tam tiểu thư của nhà họ Diệp bị đánh tráo.


Tiếp theo đó, người trợ lý sinh hoạt đã mất cả một tuần để phổ cập cho cô biết về quy củ và các chi họ hàng của nhà họ Diệp, mãi đến hôm nay "khóa học" mới kết thúc, cô mới được đưa vào cửa nhà họ Diệp.


Cô vốn nghĩ đây sẽ là một cuộc đoàn tụ có hơi xa cách nhưng vẫn rất hạnh phúc.


Nhưng cảnh tượng trước mắt này ——

Diệp Không từ từ chuyển sự chú ý sang cô gái đang nằm im lặng trong lòng Diệp phu nhân, nhìn thế nào thì trông cô giống như tiểu thư giả hơn.



"Sao cháu không nói chuyện? Có phải do mệt quá không?"

Bà cụ cau mày, nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm nghị và không hài lòng, bà cụ liền nói mà không cần nghe giải thích: "Vậy lên lầu nghỉ ngơi trước đi, phòng của cháu đã được chuẩn bị sẵn, buổi tối khi yến tiệc bắt đầu cháu còn phải từ từ làm quen với mọi người, cũng khá mệt đấy!"

Thế là Diệp Không lại được dắt đi.


Trước khi rời đi, bà nội Diệp nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cháu mới về, có rất nhiều quy tắc vẫn không biết, sau này phải học hỏi theo em gái cháu.

Phải rồi, tối nay sẽ giới thiệu với cháu kỹ hơn, Diệp Bảo Châu là em gái của cháu, trước khi cháu trở về đều do Châu Châu thay mặt cháu hiếu thảo với các trưởng bối.

"

Bà cụ chậm rãi vuốt ve lưng cô gái đang ở trong vòng tay Diệp phu nhân, đôi mắt già nua của bà cụ nhìn chằm chằm Diệp Không:

"Cháu nhớ cảm ơn em gái cho đàng hoàng đấy.

"

Diệp Không cụp mắt xuống, ánh mặt trời chiếu vào nốt ruồi nhỏ trên má trái của cô, trông nhợt nhạt và mong manh, có vẻ trong trẻo và lạnh lùng.



Cô không nhìn mặt ai nữa, cùng người quản gia rời khỏi.


!

Nghe nói đây là căn phòng có ánh sáng đẹp nhất và diện tích lớn nhất trong nhà họ Diệp, được chính tay Diệp phu nhân sắp xếp.


Nhưng Diệp Không nhìn ánh nắng chói chang trong phòng thì lại nghi ngờ đây thực ra là căn phòng không ai muốn ở.

Ánh sáng thì rất tốt đấy, nhất là vào giữa mùa hè, cho dù bật điều hòa đủ mạnh cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng.


Cô kéo hết rèm cửa lại, lấy lại hành lý rồi ngủ thiếp đi.


Mười phút sau, cô tỉnh dậy vì có tiếng gõ cửa vang dội và đều đặn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận