Xổ số gen? Đột biến gen à? Có một đứa là con nuôi hả?
Minh Lí không hiểu lắm
Khi xe đến cổng khu dân cư, cô lên tiếng hỏi: “Tin tức em xuất viện là anh đồn ra à? Còn chương trình kia là sao nữa?”
Giọng Minh Cường rất đương nhiên: “Tin tức em xuất viện là chuyện tốt thế đương nhiên phải tận dụng để tạo nhiệt rồi gái.
Chương trình này là chương trình hot của năm ngoái đấy, không ít người cầu xin muốn lên mà không được, anh đặc biệt đến tìm đạo diễn La năn nỉ thì người ta mới đồng ý đấy.
”
Minh Lí cạn lời đến nỗi mắt không thể chịu nổi nữa, trong mắt trong hốc mắt tức giận mà xoay ba vòng.
Việc lợi dụng người thân rõ ràng thế không nói, còn ngấm ngầm nâng cao bản thân mới bực.
Đạo diễn La đồng ý, không cần nghĩ cũng biết là vì “Minh Lí xuất viện lần đầu” và “Mối thù không rõ lý do giữa Minh Lí và Nam Chúc” có thể đem lại độ hot cho chương trình.
Minh Cường vốn chỉ là trợ lý của nguyên chủ, lãnh lương chứ không làm việc, chỉ biết hút máu em gái, lại thật sự xem mình là người tài năng à?
Chào ông, hàng lớn gửi đến rồi—
Xin vui lòng chọn: Thùng rác | Lò thiêu
“Em đã xuất viện rồi, thì phải tham gia chương trình để kiếm tiền chứ.
Em khỏi lo, đến lúc đó anh cũng sẽ cùng em lên chương trình, có anh ở đây thì không ai giành được hào quang của chúng ta đâu.
”
Nói xong, anh ta liếc mắt Minh Lí với vẻ ghét bỏ: “Em nên giảm cân đi, em là sao mà, phải quản lý cơ thể tốt vào chứ.
Nhìn xem nửa năm nay em mập thành gì rồi kìa? Chân đã to thêm một vòng! Con gái mập lên thì không ai thèm ngó đâu.
”
Cơ thể Minh Lí toàn là cơ bắp trơn tru, thon gọn, không có mỡ thừa: ?
“Sao, thấy to là ghen tị à?”
Ánh mắt cô dừng lại ở phần dưới của người đàn ông một giây, nụ cười mang chút ý vị không rõ,
“May mà anh không mặc quần xẻ đáy, không thì đến lượt em ghen tị anh thon thả quá đấy.
”
Người đàn ông kẹp chặt hai chân: “Mày!”
“Em mập cũng không sao, dù sao cũng có thể giảm cân, nhưng hàng ngắn như anh thì… Haizz, không sao, nhỏ nhỏ cũng dễ thương mà.
”
Minh Cường vừa định chửi thề, Minh Lí nhanh chóng đóng cửa xe, vẫy tay với con vẹt đậu trên cây bên đường: “Mày thấy tao nói đúng không?”
Giọng nói the thé của con vẹt liên tục lặp lại: “Nhỏ nhỏ cũng dễ thương! Nhỏ nhỏ cũng dễ thương! Nhỏ nhỏ cũng dễ thương!”
Mặt người đàn ông đỏ bừng, mạnh mẽ đá vào xe, nhưng bị đá vào sắt thép dập chân nên mặt nhăn như đít khỉ.
(Cái đồ ngốc hai chân này hahahaha)
Giọng nói the thé vang lên bên tai Minh Lí, cô ngơ ngác đứng đó, nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên con vẹt trong lồng.
Là nó nói hả?
Minh Lí nhìn chằm chằm con vẹt: “Chào mày?”
Con vẹt: “Chào mày, chào mày, chào mày.
”
(Mẹ kiếp, con người hai chân chết tiệt, treo ông ở đây phơi nắng, phơi đến đen thui rồi)
Minh Lí: “! ”
Cô hơi không chắc lắm: “1+1 bằng mấy?”
Con vẹt: “2.
”
(Lúc nào cũng thích hỏi ông đây mấy câu ngu xuẩn này, phục rồi, ông đây thông minh quá trời quá đất thì làm sao có thể không biết dăm ba cái phép tính mẫu giáo đấy chứ?)
“Vậy 56x34 bằng mấy?”
Con vẹt: “! ”
(Mẹ kiếp, câu hỏi khó quá, ai biết mà trả lời? Cô biết không?)
“Tao biết nhé mày, bằng 1904 đó cưng~” Minh Lí nhướng mày với nó.
Con vẹt: “! ”
(Đợi đã, chẳng lẽ con người hai chân này biết mình đang nghĩ gì sao?)
Nghi vấn của con vẹt không được giải đáp.
Minh Lí vừa đi vừa tìm kiếm ký ức, phát hiện thời thơ ấu của nguyên chủ đã gặp tai nạn xe hơi hôn mê nửa năm, sau khi tỉnh lại đột nhiên phát hiện mình có thể hiểu được tiếng lòng của động vật, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng kể chuyện này cho ba mẹ, nhưng ba mẹ hoàn toàn không tin, còn cho rằng cô ấy bị di chứng sau tai nạn nên xuất hiện ảo giác nữa.
Dần dần, không được tin tưởng lại còn bị ba mẹ trách mắng, nên nguyên chủ cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...