Từ sau khi rời khỏi chỗ dì Trương, Giản Ánh An vẫn luôn nghĩ đến chuyện của bảo mẫu.
Không phải cô không nghĩ đến chuyện truy cứu trách nhiệm pháp lý, chỉ là có một số chuyện...
Ở kiếp trước, sau khi Giản Ánh An quay về Tần gia thì bảo mẫu không bao giờ xuất hiện nữa.
Cô muốn bắt người đàn bà này, đưa bà ta ra tòa cũng không được.
Giờ đây bảo mẫu đã tự mình xuất hiện, thoạt nhìn có thể trả thù được.
Nhưng thời gian khởi tố đã qua...
Thời gian khởi kiện tốt nhất là khi Tần gia tìm lại được Giản Ánh An, nhưng vì muốn che đậy sự mục nát của mình mà Tần gia đã thả bảo mẫu đi!
Vì danh tiếng của nhà họ Tần, họ đã thay cô "tha thứ" cho bảo mẫu!
Tần gia, bảo mẫu!
Giản Ánh An siết chặt vô lăng, không khỏi nghĩ, nếu là Miên Miên thì em ấy sẽ làm gì?
Cô dừng xe ở dưới lầu.
Giản Ánh An không xuống xe, nhìn Tần Hành đứng sừng sững trong gió lạnh.
Cô muốn giận cá chém thớt, nhưng lửa giận vốn đang hừng hực đột nhiên bị dập tắt.
Hà tất phải giam cầm chính mình vì chuyện quá khứ, cô sống lại một đời này chỉ là vì Miên Miên thôi.
Cô muốn ở bên Miên Miên, muốn đưa Miên Miên rời khỏi Tần gia.
Giản Ánh An không còn sức để tức giận nữa, xúc động đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Cô đưa Tần Miên Miên về nơi ở trước kia cốt là để tạm biệt quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới.
Sự xuất hiện của bảo mẫu suýt nữa đã làm hủy đi ý nguyện của cô.
Đáng lẽ cô nên tức giận, cảm thấy không đáng thay cho bản thân trước đây, bởi vì những người này đã phạm tội không thể tha thứ, họ không xứng có một cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng cô có Tần Miên Miên, cô có một cuộc sống tốt đẹp.
Ngay lập tức, không còn tức giận chút nào nữa.
Giản Ánh An ngồi trong xe có điều hòa, so với đợi bên ngoài thoải mái hơn nhiều.
Cô nhìn lên lầu, tự hỏi không biết bây giờ Miên Miên đã thức chưa.
Sau đó bước xuống xe.
Tần Hành đã phát hiện ra chiếc xe này từ lâu.
Dừng xe xong rồi nhưng lại không chịu xuống, cậu ta cảm thấy mình cứ đứng như vậy có chút ngốc, nói không chừng người trong xe đang xem trò vui, có lẽ bên ghế phụ còn có người khác, hai người họ cùng nhau chỉ chỉ trỏ trỏ mình.
Nhìn người đó kìa, cậu ta trông như con cún vậy.
Tần Hành cũng không muốn như vậy.
Nhưng mà cậu ta không nhịn được, biết Tần Miên Miên ở đây bèn muốn đến thăm chị ấy.
Ngày hôm đó, cậu ta ở công ty bán đứng Giản Ánh An, nói rằng có thể chị ta có sản nghiệp khác ở bên ngoài.
Đối mặt với ánh mắt có phần lạnh lùng của Tần phu nhân, cậu ta vẫn cố gắng lấy lòng, chứng tỏ bản thân như khi còn nhỏ.
Cuối cùng bọn họ đều nói, đừng đùa nữa.
Không có khả năng, Giản Ánh An còn phải dựa vào Tần gia, làm sao có thể có sản nghiệp khác.
Tần Hành còn bị Tần tiên sinh mắng một trận, sau đó nhìn thấy Tần tiên sinh và Thẩm Cẩn Vu đang cùng nhau nói chuyện trong công ty.
Cậu ta giống như một người thừa.
Tần Hành phát hiện, Tần gia có gì đó không ổn.
Chỗ nào cũng cực kỳ không ổn.
Tần gia lại có thể nói con gái ruột thành con nuôi, với con trai ruột cũng muốn bỏ là bỏ.
Sở dĩ bọn họ đối xử tốt với Tần Miên Miên như vậy là vì chị ấy có thể gả vào Thẩm gia, ở bên Thẩm Cẩn Vu.
Chẳng trách cậu ta lại ghét Thẩm Cẩn Vu đến thế.
Không đúng, ngay cả Tần gia cũng khiến Tần Hành nhìn không vừa mắt.
Một gia đình bình thường không nên như thế này.
Tần gia sẽ không nói cho cậu biết đúng sai, chỉ biết nói con làm như vậy là chưa đủ.
Tần Hành cảm thấy máu chảy trong cơ thể mình còn lạnh hơn cả gió thổi bên ngoài.
Người xuống xe hóa ra là Giản Ánh An.
Là chị gái ruột của cậu.
Hai người có chung một dòng máu, cùng quyến luyến hơi ấm của Tần Miên Miên, Tần Hành đột nhiên mở miệng: "Chị hai..."
Giản Ánh An xuống xe chỉ để lên lầu, không có ý định để ý đến Tần Hành.
Nghe được một tiếng "chị hai", cô cảm thấy ớn lạnh: "Tôi là Giản Ánh An, không phải Tần Miên Miên, cậu lạnh đến choáng váng à?"
Tần Hành có lẽ bị lạnh đến choáng váng thật: "Chị hai ở trên lầu sao?"
Giản Ánh An: "Không có ở đây."
Cô quay người, đi lên lầu.
Tần Hành đi theo phía sau, lẩm bẩm nói: "Tôi nói cho chị biết, Tần gia đang định liên thủ với Thẩm Cẩn Vu để bắt chị đấy."
Giản Ánh An dừng lại, không cho Tần Hành tiếp tục đi theo, cô cười lạnh nói: "Đến nỗi như vậy sao."
Tần Hành: "Đến nỗi như vậy đó."
Tần Hành dừng lại, nói: "Mặc dù trong mắt bọn họ chúng ta chẳng là gì cả, nhưng nếu chúng ta ra tay quấy nhiễu một chút thì vẫn đả động được họ."
Giản Ánh An phát hiện có gì đó kỳ lạ: "Chúng ta?"
Tần Hành gật đầu như thể rất hợp tình hợp lý.
"Tôi cũng muốn trốn nhà đi, tôi không phải chị hai, Tần gia sẽ không quan tâm tới tôi đâu!"
"Chị đã đưa chị hai tôi đi cùng rồi, thêm tôi nữa cũng không thành vấn đề phải không?"
"Tôi còn có tiền, đến lúc đó tôi sẽ chuyển hết tiền cho chị, chị muốn tiêu bao nhiêu tùy thích, dù sao tôi cũng sẽ không về!"
Cậu đã chịu đủ rồi.
Cậu ta nghe cha mẹ nói muốn khóa thẻ của Giản Ánh An và Tần Miên Miên, cho nên cậu ta đã chuẩn bị xong rồi, trước khi bị khóa thẻ sẽ tiêu hết sạch tiền trong đó! Tần Hành không biết tiêu như thế nào nên định sẽ chuyển hết cho Giản Ánh An.
Đến đầu cầu thang, Tần Hành cười ngốc: "Tiếp theo, tôi gọi chị là chị dâu nhé?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...