Tần Miên Miên chỉ lễ phép mỉm cười.
Nàng lén lút liếc sang Giản Ánh An, phát hiện Giản Ánh An đang xem điện thoại, dù cô chỉ nhìn thoáng một cái rồi cất điện thoại ngay nhưng Tần Miên Miên vẫn cau mày, không vui.
Chu Xử Trạch ở đối diện tựa hồ không chú ý tới, hoặc là có thấy nhưng không quá để ý.
Giản Ánh An khuấy cà phê, hỏi Tần Miên Miên: "Em có muốn quay không?"
Tần Miên Miên cúi đầu, hơi do dự.
Trước đó nàng đặt điện thoại ở chế độ không làm phiền nên nhà họ Tần không liên lạc được với nàng, sau này họ lại đến trường tìm người, nhưng lúc ấy nàng đã ở câu lạc bộ suối nước nóng.
Tưởng chừng đã thành công thoát khỏi Tần gia, vậy mà vừa quay lại trường thì đã có người đến hỏi.
Có vẻ như Tần gia sớm muộn gì cùng sẽ lại đến tìm nàng.
Tần Miên Miên nghĩ, bản thân ở nhà họ Tần từ trước đến giờ vẫn luôn nghe lời, hiện tại cãi vã lớn như vậy, sau này nhất định sẽ khó mà giải quyết.
Vợ chồng nhà họ Tần chắc chắn sẽ tức giận, thậm chí có thể sẽ phái người bắt về, giam lỏng nàng.
Sau đó sẽ ngăn cản nàng gặp chị.
Tần Miên Miên suy nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đẹp của Giản Ánh An, mà Giản Ánh An cũng đang chăm chú nhìn nàng, vì vậy trong khoảnh khắc Tần Miên Miên ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người mới có thể chạm vào nhau.
Giản Ánh An cũng biết rất rõ Tần Miên Miên đang nghĩ gì.
Cô nắm lấy tay nàng, tay của hai người đặt ở bên dưới bàn đang siết chặt lấy nhau.
Chu Xử Trạch không phát hiện chuyện lạ thường này, ông đang đợi Tần Miên Miên trả lời, chuyện như vậy phải thận trọng suy nghĩ cũng bình thường thôi.
Ông nhấp một ngụm cà phê, cà phê đắng đến mức mặt nhăn mày nhó.
Giản Ánh An khẽ nói: "Có chị ở đây."
Có chị ở đây, em không cần phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần em muốn ở bên cạnh thì những chuyện đó cứ để chị thay em giải quyết.
Giản Ánh An cười đến cong mi mắt, ánh mắt dịu dàng như muốn nói với Tần Miên Miên rằng, em đừng lo lắng.
Tần Miên Miên nhìn về phía Chu Xử Trạch, bất luận là vì nguyên nhân gì thì tham gia chương trình, trở thành khách mời và bắt đầu quay hình, đều là chuyện tốt.
Nàng có thể trốn tránh Tần gia, có thể ở bên cạnh chị.
Cho dù trốn không được bao lâu, trọng điểm vẫn là được ở bên chị ấy.
Tần Miên Miên trả lời: "Vâng ạ."
Chu Xử Trạch đặt tách cà phê xuống, xem như kết thúc tra tấn thống khổ.
Nếu Tần Miên Miên lại tiếp tục suy nghĩ thì ông phải bảo người phục vụ thêm đường thôi, cũng không ngờ Giản Ánh An chịu được đắng, vậy mà có thể uống đến mặt không đổi sắc.
Tuy trong miệng vẫn còn đọng lại vị đắng, nhưng tâm trạng của ông vô cùng vui vẻ: "Cháu yên tâm, trong quá trình quay phim sẽ không có chuyện gì khác thường."
"Hiện tại cháu không phải người nổi tiếng, cũng không có công ty.
Chú kiến nghị cháu tìm công ty của Giản Ánh An cùng chịu trách nhiệm hợp đồng, họ có kinh nghiệm dày dặn trong những chuyện này."
Trong hợp đồng có rất nhiều điều cần lưu ý, cho dù Chu Xử Trạch không phải lừa đảo thì vẫn nên tìm người có chuyên môn để xử lý.
Tần Miên Miên gật đầu, vốn dĩ nàng cũng định giao việc này cho Giản Ánh An.
Đến lúc đó nàng chỉ cần quay hình là được.
Công ty quản lý của Giản Ánh An là phòng làm việc của Giang An Ngôn, lúc cô ký hợp đồng cũng đã cân nhắc rất kỹ lưỡng.
Hơn nữa, có cô ở đây, cô có thể giúp tranh thủ tối đa lợi ích cho Tần Miên Miên.
Chu Xử Trạch vui vẻ rời khỏi quán cà phê.
Lúc cửa được đẩy ra đã vang lên tiếng chuông gió, ông rời đi rất nhanh, Giản Ánh An cũng không khách sáo đi tiễn ông.
Hai người ngồi tại chỗ, gọi một ít đồ ăn nhẹ để tiện ở lại tiếp.
Tần Miên Miên gọi người phục vụ cho thêm đường vào cà phê, sau đó mới bắt đầu uống.
Giản Ánh An: "Tần gia còn đang tìm em sao?"
Tần Miên Miên "vâng" một tiếng.
Xem ra Tần gia còn chưa cảm nhận được phiền toái, cũng không biết đây có phải chuyện tốt hay không.
Chuỗi vận chuyển của tập đoàn Ninh Thị đã bị Tô Nam giật mất, sợ ăn hết mắc nghẹn nên Tô Nam còn thành lập nhiều công ty nhỏ, chia ra cho dễ xử lý.
Chờ đến khi Tần Thị muộn màng phát hiện ra hàng không thể giao được, đó mới là khởi đầu thực sự.
Đến lúc đó, Tần gia chắc chắn sẽ không có thời gian tiếp tục đi tìm Tần Miên Miên.
Không biết Thẩm Cẩn Vu có ra tay hỗ trợ không đây.
Công tác chuẩn bị quay gameshow cũng không mất nhiều thời gian lắm.
Giản Ánh An đang ngồi trong xe, cô bịt mắt nghỉ ngơi, còn Tần Miên Miên thì tràn đầy năng lượng, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh.
Còn có Giang An Ngôn.
Ba người ngồi chật kín trên xe, gameshow lần này khách mời mà Giản Ánh An quen biết cũng chỉ có ba người họ, không biết ở trong đó còn có những ai nữa.
Một người là ảnh hậu kỳ cựu, Giang An Ngôn đã trở thành nhân vật cấp cao trong giới giải trí.
Một người là diễn viên mới có rất nhiều fans, cũng có thực lực.
Ngoài ra còn có một vị khách mời nghiệp dư đáng yêu, dễ thương.
Giang An Ngôn mặc kệ Giản Ánh An đang nghỉ ngơi, ngồi bên cạnh nói chuyện với cô: "Đạo diễn muốn làm một gameshow vô hạn lưu, nhất định sẽ có nhiều nam giới hơn."
Bọn họ chiếm một hơi hết ba chỉ tiêu của nữ rồi.
Giản Ánh An nói: "Quen biết nhau cũng là chuyện tốt."
Giản Ánh An và Tần Miên đều chỉ tham dự gameshow lúc còn nhỏ, kinh nghiệm không được phong phú như Giang An Ngôn.
Giang An Ngôn chia sẻ một đống kinh nghiệm, phát hiện hai người đều không cẩn thận lắng nghe.
Thua, chia sẻ vô ích.
Giang An Ngôn: "Mấy đứa đừng có đập nát bảng hiệu phòng làm việc của chị."
Nói xong, nàng lại cảm thấy lo lắng.
Chỉ cần hai người này ở cùng nhau thì chắc chắn sẽ đủ đề tài để hot, biết đâu có người tìm lại các đoạn clip từ gameshow thời thơ ấu của hai người họ rồi chỉnh sửa, cắt ghép thì sao.
Gameshow hồi còn nhỏ sao...
Giang An Ngôn nhớ lại ở kỳ đầu tiên, Giản Ánh An nói về thân phận của mình khiến cho khán giả lúc đó phản ứng kịch liệt, nhưng sau đó, không có sau đó nữa nên độ hot mới giảm xuống.
Giản Ánh An khi mới bắt đầu đóng phim cũng rất khiêm tốn, hiện tại hầu hết mọi người đều chỉ quan tâm đến kỹ năng diễn xuất và phim mới của cô thôi.
Nếu gameshow này có thể nhắc đến đề tài trước đó...
Hơn nữa Giản Ánh An từng nói Thẩm Cẩn Vu đang định cấm sóng em ấy, đây đủ để chứng minh giờ phút này em ấy đã cùng Tần gia xé rách mặt rồi.
Giang An Ngôn tỏ vẻ kinh ngạc, nàng thầm nghĩ, không thể nào.
Nếu lúc đó đã nghĩ xa như vậy thì có còn là con người nữa không, nung nấu kế hoạch hơn mười mấy năm.
Chắc là nàng nghĩ nhiều rồi.
Không hiểu sao nàng lại bắt đầu mong chờ điều đó, đoán xem Giản Ánh An sẽ làm gì tiếp theo.
Nếu Giản Ánh An biết Giang An Ngôn đang nghĩ gì, cô chắc chắn sẽ nói, chị nghĩ nhiều rồi.
Gameshow này là ngoài ý muốn thôi, sao cô có thể tính kế đến nước này được.
Kế hoạch dự phòng của Giản Ánh An nằm ở chỗ khác.
Đến nơi, ba người bước xuống xe.
Địa chỉ được chọn là một thư viện, cao bốn tầng, có diện tích gần ba trăm mét vuông, nhìn thoáng qua dày đặc mấy giá sách, sách trên giá nhiều không đếm xuể.
Nếu có một chặng phải giải mã, manh mối được giấu trong mấy quyển sách này thì đúng là tuyệt vọng, bó tay chịu chết.
Vẻ mặt của Giản Ánh An không có nhiều thay đổi, không hề nghi ngờ rằng nhất định sẽ có một bước như vậy.
Bọn họ bị nhân viên công tác tách ra, Chu Xử Trạch đã nói đây là chế độ đối kháng, bọn họ có thể sẽ bị chia thành hai, ba nhóm.
Một lúc sau, Tần Miên Miên được đưa lại đây, nàng được ghép đôi với Giản Ánh An.
Cô bé đã nói rằng sẽ chỉ đi cùng chị gái mình.
Chu Xử Trạch sẽ không ngu ngốc đến mức tách hai người ra, chờ họ tìm cách đoàn tụ.
Đến lúc đó, nói không chừng Tần Miên Miên sẽ đình công.
Tần Miên Miên nghịch ngợm nhảy tới chỗ Giản Ánh An, nháy mắt với cô.
Nàng phớt lờ camera trong phòng, tiến lại gần chị: "Chị ơi, chị nghĩ chúng ta là phe tốt hay phe xấu?"
Giản Ánh An không chút do dự trả lời: "Phe tốt."
"A? Tại sao ạ?"
Một nam sinh khác bước vào phòng, Giang An Ngôn nói đúng, trong số những người tham gia e rằng chỉ có ba người bọn họ là giới tính nữ.
Sau nam sinh đó thì có thêm hai người đàn ông bước vào.
Chỉ có một người ở độ tuổi hai mươi, mấy người còn lại đều từ ba mươi trở lên, đều là những người đã từng nổi tiếng nhưng bây giờ thì độ nổi không còn như xưa.
Tổng cộng có năm người, trong đó có hai nữ sinh.
Ba người đàn ông vừa tiến vào trông hết sức thoải mái, không hề cảm thấy căng thẳng mà còn cười đùa, Giản Ánh Án ra hiệu cho Tần Miên Miên tiến lại gần hơn nữa, vui vẻ trả lời: "Bởi vì chúng ta sẽ thắng."
"Chiến thắng sẽ thuộc về phe chính nghĩa."
Những gì cô nói là sự thật, lời này khiến cho mọi người có mặt ở đây đều bị Giản Ánh An chọc cười.
Năm người tụ tập lại với nhau, đối với lần quay này Giản Ánh An có biết đại khái.
Tổng số người hẳn là mười người, chia làm hai đội, nếu như có ba đội thì số người sẽ vượt quá dự tính.
Cũng không tồn tại trường hợp nào mà số người trong nhóm khác năm, vì như vậy sẽ không công bằng.
Mười người cũng là quá nhiều rồi.
Tần Miên Miên chỉ nhìn bọn họ một cái xem như chào hỏi, nàng không tiến vào giới giải trí nên không cần phải khách sáo làm gì.
Dù có bị khán giả nói là vô lễ cũng chẳng sao, nàng chỉ việc ngồi bên cạnh Giản Ánh An, lặng lẽ hạ thấp sự tồn tại của chính mình.
Nhưng nàng chỉ cần ngồi đó thôi cũng đã thu hút người khác mãnh liệt.
Lông mi thon dài, đôi mắt như biết nói, làn da tinh tế, váy trên người chỗ nào cũng vừa khít như đặt may riêng, khiến nàng thoạt nhìn mềm mại yếu ớt, tạo cho người đối diện cảm giác muốn được tỉ mỉ săn sóc cho nàng.
Hơn nữa Giản Ánh An bên cạnh nàng còn xinh đẹp kinh người.
Hai cô gái nương tựa vào nhau, đẹp như tranh vẽ.
Máy quay tập trung vào họ nhiều hơn, chỉ thỉnh thoảng mới quay đến ba vị khách mời còn lại.
Giản Ánh An không biết camera luôn hướng về phía cô, cho dù biết thì cũng không quan tâm.
Có tận mười người, tính bình quân thì hai người họ cũng chiếm sóng không được bao nhiêu.
Chỉ cần tiền tới tay là được.
Giản Ánh An và Tần Miên Miên đứng dậy, lắng nghe nhân viên giới thiệu quy tắc chơi.
Tần Miên Miên có chút sợ hãi, vô hạn lưu là gì? Nếu nghiêng về cốt truyện kinh dị thì đến lúc đó, có phải sẽ có mấy cảnh đáng sợ không?
Nàng nhát gan, càng phải dính lấy chị mới được.
Tần Miên Miên: "Chị ơi, em sợ."
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Giản Ánh An với đôi mắt ngấn nước, trong mắt lóe lên ánh sáng.
Giản Ánh An: "Đừng sợ, sẽ có chừng mực thôi."
Tần Miên Miên: "..."
Sao chị ấy nói câu nào cũng gây mất hứng quá vậy.
Giản Ánh An nói cũng không sai, sẽ có chừng mực, Chu Xử Trạch cũng không làm được chuyện gì quá mức, ông có lòng nhưng mà không đủ lực.
"Các bạn sẽ đóng vai chuột, sau đây các bạn cần phải cố gắng hết sức để tránh khỏi sự truy đuổi của mèo."
"Chúng tôi đã giấu rất nhiều thẻ bài trong thư viện.
Nếu các bạn thu thập được tất cả các thẻ bài thì sẽ có thể loại bỏ được đội mèo đang truy bắt mình."
"Mỗi người các bạn đều đã biết được thân phận của mình cả rồi, xin mời dùng thân phận của mình để truy tìm manh mối."
Đúng như dự đoán, thư viện có liên quan đến việc giải mã.
Giản Ánh An vốn biết rất rõ, bây giờ bắt phải giả bộ không biết thì hơi khó, chỉ là cô vừa mới ấp ủ ra được biểu cảm thích hợp thì Tần Miên Miên đã trực tiếp mở miệng.
"Khó quá đi à."
Giản Ánh An cạn lời: "..."
Tần Miên Miên dùng tay mình quấn lấy cánh tay của Giản Ánh An không chịu buông, nàng nói: "Nhỡ như trong lúc đuổi bắt, chúng ta bị tách ra thì làm sao bây giờ hả chị?"
Nhân viên công tác: "..."
Khó khăn không phải là làm sao tìm ra manh mối để loại bỏ mèo trong một thư viện lớn với nhiều sách như vậy ư?
Tần Miên Miên vẻ mặt nghiêm túc: "Nếu nói về thân phận thì có phải em với chị gái không cần phải tách nhau ra không ạ?"
Nhân viên: "...Đây không phải chương trình yêu đương đâu em."
Tần Miên Miên vô cùng hối hận khi tham gia chương trình này, đồng thời cũng rất quan tâm đến chương trình yêu đương mà nhân viên nhắc tới.
Dù sao thì trò chơi cũng chính thức bắt đầu.
Ba người còn lại lên tiếng: "Chúng ta cùng hành động trước đi."
Giản Ánh An đáp: "Thư viện này trông có vẻ rất lớn, nếu năm người cùng nhau di chuyển sẽ dễ bị phát hiện.
Tôi kiến nghị chúng ta nên tách ra thì hơn."
Người luôn miệng đề nghị tách nhau ra, vừa quay người đã ôm Tần Miên Miên đi lên tầng hai.
Nhân viên công tác không nói cho họ biết thân phận, yêu cầu khách mời phải tự tìm hiểu.
Sau khi nhân viên đưa ra quy định, Giản Ánh An đã đề cập rằng trước tiên nên tìm kiếm những nơi đặc biệt trong địa điểm tổ chức, đó là những manh mối mà ban tổ chức để lại.
Thế nên cô không ở lại đó nữa mà trực tiếp tách ra đi tìm.
Giản Ánh An nắm quyền chủ động, sau khi cô rời đi không lâu thì ba người còn lại cũng bắt đầu ra tay, nhưng ai nấy đều đi lên lầu.
Phỏng chừng là cảm thấy đợi lát nữa khi mèo được thả vào, ở lại trên lầu sẽ có thể sống sót được lâu thêm một lúc.
Tần Miên Miên hỏi: "Không biết là thân phận gì đây? Đến lúc đó chúng ta có cần phải trao đổi thôn tin với bọn họ không?"
Giản Ánh An: "Chị cũng không chắc lắm."
Cô đi một vòng tầng hai, ở giữa trống rỗng, chỉ có tủ sách ở sát tường, đi một vòng mới phát hiện không có chỗ nào đặc biệt.
Giản Ánh An nhìn xuống tầng dưới, thiết kế của thư viện này khiến "mèo" bước vào rất khó ẩn nấp.
Một cuộc chiến rượt đuổi cực kỳ khó chịu.
Mỗi tầng đều ẩn giấu một vài phòng nhỏ, hai người không có chìa khóa nên không vào được.
Tần Miên Miên liếc nhìn xung quanh rồi nhìn nhiếp ảnh gia.
Kỳ thật có chỗ trốn cũng vô dụng, nhiếp ảnh gia nhiều như vậy, sẽ bị lộ vị trí ngay lập tức.
Nàng không nhịn được lẩm bẩm trong lòng, thật sự không đáng sợ chút nào, cũng không cơ hội được chị ôm chặt, gameshow như vậy có ích lợi gì!
Còn không bằng chương trình yêu đương.
Tần Miên Miên không để lại dấu vết mà dời đến bên cạnh Giản Ánh An, nhìn qua rất tự nhiên, không ai có thể nhìn thấu tiếp theo nàng dự định làm gì.
Giản Ánh An đang suy nghĩ về thời lượng ghi hình.
Đại khái mất khoảng 5-8 tiếng, nghĩa là không phải rất khó, nếu không tìm ra được manh mối gì thì phải nghĩ lại xem mình đang mắc kẹt ở đâu.
Thư viện mặc dù có rất nhiều sách nhưng căn cứ vào thời lượng, nhất định không cần thiết phải đọc từng quyển một.
Nếu muốn sử dụng thân phận của mình để tìm ra manh mối thì phải tìm ra thân phận của mình trước đã.
Tần Miên Miên bất tri bất giác đến gần Giản Ánh An: "Chị ơi, chị có muốn ôm em không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...