Thiên Kim Thật Cùng Thiên Kim Giả Ở Bên Nhau


Bởi vì Tần Miên Miên được nghỉ hai ngày, cho nên hai người dứt khoát ở lại câu lạc bộ suối nước nóng suốt hai ngày nghỉ đó.
Trong khoảng thời gian này, Tần Miên Miên vẫn luôn cố gắng dỗ dành Giản Ánh An.
Hai người hoàn toàn đảo ngược vị trí cho nhau, Tần Miên Miên rót đồ uống cho Giản Ánh An, còn cẩn thận hỏi cô muốn ăn gì, chỉ cần Giản Ánh An vừa nhấc một ngón tay thì Tần Miên Miên đã mang đồ đến cho cô trước.
Giản Ánh An: "..."
Sáng hôm sau, Giản Ánh An vừa tỉnh dậy đã đối mặt với Tần Miên Miên ân cần hỏi han: "Chị, chị không cần xuống giường, em sẽ mang bữa sáng đến tận phòng chị."
Lúc bữa sáng được mang lên, Tần Miên Miên còn chủ động đút cho cô ăn: "A——"
Đây là coi cô như bệnh nhân đúng không?
Không chỉ như vậy, Tần Miên Miên còn hỏi cô có muốn mát xa không.
Giản Ánh An trầm ngâm: "Muốn."
Bệnh nhân thì bệnh nhân đi, bệnh nhân cũng cần được mát xa nha.
Giản Ánh An không thích người khác chạm vào mình, hôm qua khi Mạnh Nhã Nhiên hỏi cô có muốn mát xa không, cô đã kiên quyết từ chối, bây giờ được Tần Miên Miên hỏi như vậy.
Thì cô lại rất muốn.
Động tác xoa bóp của Tần Miên Miên rất vừa phải, chắc chắn là đã tham khảo ý kiến ​​​​của nhân viên chuyên nghiệp, còn bí mật học hỏi từ họ.
Nhưng nàng không có đủ sức, cứ ấn tới ấn lui trên lưng cô, các cơ và xương không hề được thả lỏng mà ngược lại còn cảm thấy toàn thân khó chịu, ngứa ngáy khó tả.
Giản Ánh An động đậy.
Tần Miên Miên liền nói: "Chị đừng nhúc nhích!"
Mấy phút sau, Tần Miên Miên nằm ở trên giường, Giản Ánh An đưa tay ấn nàng: "Phải như vậy mới được, như thế này này, em thoải mái không?"
Tần Miên Miên vùi đầu vào gối: "Thoải mái ạ."
Một lúc sau nàng lại hỏi.
"Thế chị đã vui chưa ạ?"
Giản Ánh An dùng sức ấn, Tần Miên Miên không kịp phòng bị, hét lên một tiếng, Giản Ánh An đã đè nàng xuống: "Vui không?"
Tần Miên Miên không tự tin: "Vui ạ?"
Hai người vui vẻ dành cả ngày trong phòng, sau đó đi ngâm suối nước nóng, thu dọn đồ đạc và rời đi.
Trước đó một ngày Mạnh Nhã Nhiên đã rời đi, lúc đi cô ấy đưa cho Giản Ánh An một tấm danh thiếp, nói nếu có chuyện gì có thể dùng danh thiếp đến công ty tìm cô ấy.
Lý Đông cũng bị cô ấy bắt đi rồi.
Hy vọng bố mẹ Lý Đông sẽ không trách cứ.
Giản Ánh An xoay người, cất danh thiếp vào trong túi, coi như không biết gì.
Nhưng mà Giản Ánh An sẽ không đến công ty tìm Mạnh Nhã Nhiên, chuyện tiếp theo cứ để Tô Nam phụ trách, cô còn có việc khác cần làm.
"Không phải nói cấm sóng sao?"
Cô nhận được cuộc gọi từ người đại diện.
Khi Giản Ánh An quyết định gia nhập làng giải trí, để tránh gặp rắc rối cô dứt khoát ký hợp đồng với Giang An Ngôn, trở thành nghệ sĩ thuộc phòng làm việc của Giang An Ngôn.
Thế nhưng Giang An Ngôn cái gì cũng không quan tâm, cho nên quản lý của Giang An Ngôn sẽ phụ trách những chuyện này.

Chuyện Thẩm Cẩn Vu cảnh cáo cô, cô đã nói với người đại diện của mình.

Sự việc này đã được lường trước nên phản ứng của mọi người rất bình tĩnh.
Vậy mà hôm nay người đại diện lại tìm cô nói rằng, có một gameshow muốn mời cô.
Bình thường thì cấm sóng sẽ cắt đứt mọi nguồn lực, tài nguyên của cô, ngăn cô xuất hiện trước ống kính, khiến cho công chúng dần dần lãng quên cô.
Sẽ không có ai muốn chống đối Thẩm gia.
Giản Ánh An: "Vậy tại sao lại có gameshow?"
Chẳng lẽ là do Thẩm Cẩn Vu do dự, dù sao cũng khó có chuyện gì lọt qua lưới Thẩm gia.
Người đại diện trả lời: "Các tài nguyên mà chúng ta thảo luận trước đó đều bị hủy bỏ.

Gameshow này là do họ chủ động tiếp cận.

Có lẽ vì là gameshow trực tuyến nên rất mạnh dạn."
Giản Ánh An chỉ từng quay một gameshow, thậm chí còn rất hiếm khi trả lời phỏng vấn.
Vì thế cô không có ý định đi.
Người đại diện: "Hay là em nghe thử thù lao trước đi?"
Giản Ánh An nghe xong liền rất muốn đi.
Gameshow trực tuyến này trả nhiều tiền thật.
"Cho dù đến lúc đó không thể phát sóng thì cũng không cần hoàn lại tiền."
"Đương nhiên, chuyện này phải nói rõ."
Sau khi cúp điện thoại, Tần Miên Miên ngồi ở ghế phụ hỏi: "Chị lại phải đi sao?"
Giản Ánh An: "...Không thể không đi mà."
Đen đủi thật đó.
Tần Miên Miên trách móc: "Chị chính là muốn bỏ rơi em, đi một mình!"
Giản Ánh An đang lái xe, cô nhìn chằm chằm con đường phía trước: "Hình như chị đang thiếu trợ lý."
Tần Miên Miên bĩu môi: "Sắp tới chị cũng đâu có quay phim nữa, còn cần trợ lý làm gì."
Giản Ánh An: "..."
"Em mau đi học đi, phải chăm chỉ học tập, mỗi ngày hướng về phía trước."
Tần Miên Miên không nghe ra hàm ý trong lời nói của cô, Giản Ánh An cũng không bận tâm nhiều, trực tiếp đưa nàng đi học.
Dẫn người đến đó cũng không thực tế.

Miên Miên vừa xinh đẹp, ngọt ngào lại ngoan ngoãn, bảo đảm sẽ không thiếu người theo dõi, nhìn chằm chằm nàng.


Cô cũng không thể thời thời khắc khắc bảo vệ em ấy, thôi thì đưa đến trường cho yên tâm.
Nhiều nhất cũng chỉ có Thẩm Cẩn Vu xuất hiện ở trong trường, nhưng cậu ta hẳn là không dám làm gì Miên Miên đâu.
Dù sao tên đó cũng hay ra vẻ đạo mạo, là ngụy quân tử điển hình.
Giản Ánh An đỗ xe bên đường.
Cô chợt nhớ tới gì đó, cầm điện thoại lên tìm diễn đàn Đại học S, sau đó tìm được đường link rồi nhấn vào.
Trước đây cô từng nhận phỏng vấn bên câu lạc bộ Báo chí, nghe nói kế hoạch ban đầu là phỏng vấn Thẩm Cẩn Vu, hình như sắp xuất bản một số báo mới, có lẽ vẫn là Thẩm Cẩn Vu.
Giản Ánh An xem một lúc.
Cho dù có cũng không sao, bởi vì dưới sự cố ý công khai của cô, câu lạc bộ Báo chí đã mô tả rất phô trương về tình bạn giữa cô và Tần Miên Miên.
Thẩm Cẩn Vu có nói gì đi nữa thì cậu ta cũng vẫn là kẻ đến sau.
Giản Ánh An lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Thẩm Cẩn Vu không hề có ưu thế, không ai quan tâm người của số báo mới là ai, đều là tên của cô.
Nổi tiếng cũng tốt.
Thẩm Cẩn Vu có giỏi thì tịch thu báo của mọi người trong trường, sau đó bịt miệng họ, không cho phép bàn luận đi!
Nếu không thì lúc Giản Ánh An quay gameshow về rồi, mọi người vẫn chỉ nhìn thấy cô và Miên Miên.
Tần Miên Miên thò tới, vừa lúc Giản Ánh An thoát ra, hiện trên màn hình điện thoại là lịch trình của Giản Ánh An.
Bởi vì cô đã chuẩn bị cho chuyện bị cấm sóng, cho nên ghi chú của cả tuần đều là ở bên Miên Miên.
Tần Miên Miên mím môi: "Lịch trình của chị lại phải thay đổi nữa rồi."
Giản Ánh An trượt ngón tay trên màn hình, đặt lịch trình mới làm hình nền.
Ngày nào cũng có Miên Miên.
Tần Miên Miên có chút xấu hổ, giả mù sa mưa nói: "Như vậy không tốt lắm thì phải?"
Nàng cười đến cong mi mắt, trông không có vẻ gì là không vui.
Ánh mắt Giản Ánh An nặng trĩu: "Em nói đúng."
Nói xong cô lại đặt hình nền là lịch trình bình thường, thời gian làm việc tiếp theo, việc gì phải làm, sắp xếp rất trật tự.
Tần Miên Miên: "..."
Nàng chỉ có thể nói: "Trước đây chị đâu có như thế này."
Giản Ánh An mỉm cười, có thể giống nhau được sao, trước kia là nuôi em gái, còn bây giờ là nuôi vợ yêu nha.
Tán tỉnh vợ mình là sai sao? Không hề!
Cô làm ngơ ánh mắt của Tần Miên Miên, đưa nàng đến trường, sau khi nhìn nàng vào lớp rồi thì cô lại thay đổi lịch trình, đến gặp cố vấn xin nghỉ phép.
Nếu là người bình thường, mới vừa xin nghỉ phép hai ngày rồi lại xin nghỉ phép nữa, chắc chắn sẽ không được chấp nhận.

Nhưng người này là Giản Ánh An, thân phận đặc thù.
Không trượt môn là được.
Giản Ánh An lái xe đến công ty, trong văn phòng, Giang An Ngôn và người đại diện đều ở đó.
Cô hơi kinh ngạc.
Giang An Ngôn lên tiếng trước: "Chị cũng muốn tham gia gameshow này."
Giang An Ngôn bây giờ đã gần bốn mươi tuổi, không còn là thành viên nhóm nhạc nữ như trước kia nữa, nhưng thời gian vẫn không để lại quá nhiều dấu vết trên gương mặt cô, tâm lý rất tốt.
Đơn giản mà nói thì cô cũng rất hợp tham gia gameshow.
Nhưng Giang An Ngôn đã kiếm đủ tiền rồi, không cần phải quá vất vả nữa.
Đây cũng chỉ là một gameshow trực tuyến mà thôi.
Người đại diện: "Em đừng nghĩ nhiều, tổ chương trình có tiền, quy mô lớn, ngay cả ảnh hậu cũng mời được."
Giang An Ngôn không chút do dự mà trợn mắt.
Giản Anh An cười, nói thì nói như vậy, sở dĩ tổ tiết mục mời cô, một phần cũng là vì Giang An Ngôn nhỉ.
Giang An Ngôn: "Còn một chuyện nữa, chị có thể giúp em quảng bá blind box mà em nhắc tới trước đó."
Giản Ánh An cũng khách khí: "Vậy thì cảm ơn chị nhiều."
Duyên người qua đường của Giang An Ngôn tốt hơn cô, Giản Ánh An hiếm khi chủ động đến gần người khác, cho dù có người tỏ ra tử tế thì cô cũng sẽ lịch sự từ chối.
Nếu Giang An Ngôn có thể quảng bá, doanh số bán blind box ít nhất sẽ tăng gấp đôi.
Có tiền mà không kiếm thì là đồ đầu đất.
Giang An Ngôn phất tay: "Đừng khách khí, Giản muội muội."
Đạo diễn của chương trình tên là Chu Xử Trạch, ông đặc biệt mang hợp đồng đến trường quay của Giang An Ngôn để ký hợp đồng.
Gameshow lấy chủ đề là một hệ thống chiến đấu, cụ thể thế nào thì phải chờ đến lúc quay mới biết.

Đạo diễn cho biết, ông lấy cảm hứng từ tiểu thuyết vô hạn lưu nên sẽ bám sát vào phương diện đó.
Khó trách là gameshow trực tuyến, Giản Ánh An gật đầu, Giang An Nhan cũng không phản đối.
Sau khi ký hợp đồng, Chu Xử Trạch vẫn chưa rời đi ngay.
Giản Ánh An nhìn qua, thấy hợp đồng đã được ký kết, không thể đổi ý.
Chu Xử Trạch: "Chúng tôi còn thiếu một vị khách mời."
Nói xong, ông nhìn Giang An Ngôn, nhìn người đại diện, cuối cùng là nhìn Giản Ánh An.
"Mọi người có muốn giới thiệu ai không?"
Người đại diện lịch sự hỏi: "Ngài có yêu cầu gì không?"
Chu Xử Trạch rất hào phóng chuyện tiền bạc, nếu nghệ sĩ nhà mình phù hợp thì nhất định sẽ tiến cử nghệ sĩ nhà mình trước, Chu Xử Trạch cũng xem như cho phòng làm việc của Giang An Ngôn một cơ hội, người đại diện đương nhiên biết điều.
Chu Xử Trạch khách khí: "Chúng tôi đang thiếu một cô bé."
Ông nói: "Cần phải là người khiến cho người ta có ý muốn bảo vệ, nhưng không được kéo chân người khác."
Giản Ánh An nghĩ ngay đến Tần Miên Miên.
Cô thực sự muốn bảo vệ cô bé này, để không ai có thể chạm vào nàng.
Người đại diện gật đầu: "Loại hình này quả thực khó tìm."
Người bước vào làng giải trí thiếu điều viết hai chữ "khôn khéo" lên trên mặt, cố tình giả vờ cũng vô dụng, khán giả đâu có bị mù.
Trong phòng làm việc không có người như vậy nên người quản lý hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn lịch sự nói: "Nếu gặp được ai như vậy, tôi sẽ giới thiệu cho ngài ngay."

Giang An Ngôn đột nhiên nói: "Có một người."
Chu Xử Trạch vui mừng khôn xiết.
Giang An Ngôn trêu chọc nhìn Giản Ánh An.
"Năm đó người này bảo vệ cô bé kia vô cùng tốt, mười năm như một ngày, hiện tại cô bé vẫn là tâm can bảo bối của em ấy đấy."
Giản Ánh An cam chịu trước mấy chữ "tâm can bảo bối" kia, chị ta nói cũng không sai.
Chu Xử Trạch sửng sốt một lát, cân nhắc những lời này: "Có thể giới thiệu cô gái kia được không?"
Giang An Ngôn: "Vậy anh phải hỏi em ấy đã."
Chu Xử Trạch nhìn qua.
Giản Ánh An không có ý định giới thiệu, cô còn chưa giải quyết xong nhà họ Tần mà đã nghênh ngang dẫn người đi tham gia gameshow, sợ sẽ chọc Tần gia tức chết.
Nghĩ tới đây, Giản Ánh An bỗng nhiên nảy sinh một ý định.
Chỉ là, cô có thể bảo vệ tốt Miên Miên không?
Đây cũng không phải như lúc còn nhỏ, tình hình không giống nhau.
Nhưng nếu họ có thể cùng nhau quay, Giản Ánh An liền đồng ý.
Cô thực sự không muốn rời khỏi Tần Miên Miên, chỉ cần Miên Miên đồng ý, cô sẽ nghe theo ý kiến ​​của Miên Miên.
Chu Xử Trạch cảm động đến rơi nước mắt.
***
Trong quán cà phê.
Tần Miên Miên ngồi bên cạnh Giản Ánh An, đối diện với Chu Xử Trạch, Chu Xử Trạch vừa nhìn thấy Tần Miên Miên đã cảm thấy cô bé này đáp ứng được yêu cầu của mình.
Ông ân cần hỏi: "Không biết cháu có nguyện ý không?"
Tần Miên Miên không phải người nổi tiếng, nhưng nhìn khí chất của nàng liền biết nàng không giống người bình thường khác.
Gia cảnh của nàng chắc hẳn rất giàu có, từ nhỏ đã được chăm sóc chu đáo mới có thể trông tự nhiên như vậy.
Chu Xử Trạch có hài lòng đến đâu cũng không thể ép buộc, ông hỏi ý kiến của ​​Tần Miên Miên trước.
Tần Miên Miên nhìn chằm chằm vào ly nước trước mặt, nàng thu hồi tầm mắt, ngước lên cười nói: "Nhưng cháu chỉ ở cùng với chị gái thôi, có được không ạ?"
Yêu cầu này rất kỳ quái, Chu Xử Trạch nhìn Giản Ánh An.
Nhìn thái độ của Giản Ánh An đối với Tần Miên Miên, chu đáo chăm sóc mọi phương diện, khiến ông nhớ lại những lời Giang An Ngôn đã nói.
Chu Xử Trạch ho khan vài tiếng, quả thực ngoài dự liệu.
Ông chỉ muốn quay một hệ thống đối kháng tàn khốc, mà Tần Miên Miên chính là tia sáng ở bên trong đó.
Chứ không phải chuyện tình cảm thuần khiết lãng mạn giữa hai cô gái...
Chu Xử Trạch suy tư.
Tần Miên Miên cũng không làm ngắt mạch suy nghĩ của ông, yên tĩnh chờ đợi câu trả lời.
Chu Xử Trạch gật đầu: "Được thôi, dù sao đây cũng là gameshow.

Cho dù bây giờ cháu không nói mà đến lúc quay hai đứa đi cùng nhau, chú cũng không làm gì được."
Tần Miên Miên có thể hỏi trước đã tốt lắm rồi.

Cô bé để lại cho Chu Xử Trạch một ấn tượng rất không tồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui