Tần Miên Miên chết rồi.
Nàng nằm trên giường bệnh, hai mắt vĩnh viễn nhắm lại.
Đôi mắt của Miên Miên xinh đẹp và tràn đầy ánh sáng, thời điểm nhìn người khác như đang nói lời âu yếm, rốt cuộc lại không thể mở ra được nữa.
Tay chân của Giản Ánh An rét run, cô giơ tay sờ lên mặt Tần Miên Miên.
Gầy quá, sờ lên chỉ thấy da bọc xương, cô vén mái tóc dài của Tần Miên Miên, để lộ khuôn mặt tái nhợt của nàng.
Trước đây Tần Miên Miên có da có thịt, cười rộ lên còn lộ lúm đồng tiền, cả người đều toát ra vẻ ngọt ngào đến phát ngấy, như thể chẳng bao giờ phải ưu sầu phiền não.
Còn nàng bây giờ, đơn bạc như giấy mỏng.
Nhưng mà trước kia Giản Ánh An lại nhìn không vừa mắt Tần Miên Miên, cảm thấy nàng chỉ biết cười, dựa vào nụ cười ngốc nghếch đơn thuần đó mà cướp mọi thứ của cô dễ như trở bàn tay.
Hiện tại Giản Ánh An chỉ muốn nàng mở mắt cười với cô thôi.
Tần Miên Miên và Giản Ánh An chính là nghiệt duyên.
Hai mươi mấy năm trước, bảo mẫu đã thay đổi thân phận của hai người, để Tần Miên Miên trở thành đại tiểu thư nhà họ Tần, còn thiên kim chân chính lại bị bảo mẫu mang theo bên người, ăn bữa nay lo bữa mai.
Vất vả lắm mới được nhận về, cha mẹ Tần thậm chí còn không muốn đổi lại họ Tần cho Giản Ánh An.
Cha mẹ Tần nói với cô: "Chúng ta không thể để người ngoài hiểu lầm Miên Miên là con riêng, cho nên thân phận của con sẽ không được tiết lộ."
Họ chỉ suy xét đến Tần Miên Miên mà hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của cô.
Giản Ánh An hồi tưởng lại thời điểm đó, những lời ấy tựa như gai nhọn, đâm vào trái tim cô không tài nào nhổ ra được.
Ngày hôm đó Tần Miên Miên mặc một chiếc váy nhỏ đường viền hoa tinh xảo, tròn tròn mềm mại trắng nõn, trong tay cầm viên kẹo mà Giản Ánh An chưa từng ăn qua, nàng đưa cho cô và bảo cô ăn.
Bị Giản Ánh An đưa tay đẩy ra.
Cô cố chấp cho rằng, váy nhỏ, kẹo, đều là của mình, vì cái gì người này không những chiếm đoạt tất cả mà còn dùng thái độ bố thí tặng cho mình chứ?
Bây giờ Giản Ánh An lại cực kỳ hối hận, đáng lẽ cô nên ăn viên kẹo kia mới đúng.
Đến tận lúc này cô còn không biết viên kẹo đó có vị gì.
Sau đó Tần Miên Miên cũng không động vào kẹo nữa.
Nàng bắt đầu uống thuốc ngủ, nếu không uống thì không ngủ được, cũng vì vậy mà tóc nàng rụng thành từng bó, thuốc ngủ thường khiến con người lệ thuộc vào nó, khiến cho Tần Miên Miên mỗi lần dùng thuốc không thể không dùng một lượng lớn thuốc.
Những chuyện này đều do một tay Giản Ánh An tạo thành, nhưng cô cảm thấy như vậy còn chưa đủ.
Cô còn quạt gió thêm củi, cho đến khi Tần Miên Miên thân bại danh liệt.
Cuối cùng Tần gia cũng thừa nhận thân phận của cô trước mọi người, cô mới là đại tiểu thư nhà họ Tần, còn Tần Miên Miên chỉ là một kẻ ti tiện "sẵn tổ mà đẻ" [1].
[1]: Câu đầy đủ là "Tu hú sẵn tổ mà đẻ", nghĩa là ngồi không hưởng lộc, chiếm đoạt thành quả của người khác.
Rõ ràng đây là những gì cô muốn thấy, rốt cuộc cô đã đoạt lại thứ nên thuộc về mình.
Nhưng cô lại bị bắt cóc.
Bọn bắt cóc ra giá không cao, chỉ vài triệu, đối với nhà họ Tần mà nói cũng chỉ là "chín trâu mất một sợi lông" [2], nhưng căn bản không ai để ý đến cô, cô bị nhốt ở một nhà xưởng bỏ hoang, sau đó không thể không uống nước mưa vị rỉ sắt cho đỡ khát.
[2]: Câu gốc "Cửu ngưu nhất mao" ý chỉ nhỏ bé không đáng kể, tương tự như câu "muối bỏ bể" hay "hạt cát trong sa mạc".
Lúc ấy trong lòng cô có những suy nghĩ vô cùng tàn nhẫn, cô chán ghét Tần gia đến chết, thề nếu được cứu ra nhất định sẽ khiến nhà họ Tần phải hối hận!
Cho dù vậy cũng chẳng ai đến cứu cô, cô bị vứt bỏ.
Trong phòng bệnh, màu sơn trắng trên tường hòa với ánh đèn sắc lạnh, một người con gái cao gầy ngồi bên giường bệnh, che chở cho người nằm trên giường.
Cô mặc quần áo bệnh nhân màu xanh sọc trắng, lộ ra cần cổ thon dài cùng xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp.
Không có lớp trang điểm, vẻ cường thế thường ngày cũng biến mất lộ rõ sự suy sụp, cô nắm lấy tay Tần Miên Miên trong bất lực.
Từng giọt nước mắt lăn ra từ trong hốc mắt của Giản Ánh An, rơi xuống khuôn mặt của Tần Miên Miên, phảng phất Tần Miên Miên đang khóc vì cô.
Giản Ánh An thay nàng lau khô nước mắt.
Trên thế giới này, tất cả mọi người đều có thể cứu cô, chỉ có Tần Miên Miên là không thể!
Nhưng không có ai đến cứu cô, chỉ có Tần Miên Miên.
Vì sao chứ, người đã hủy hoại Tần Miên Miên, khiến nàng hai bàn tay trắng, làm cho nàng từ nở rộ biến thành khô héo, cuối cùng phải kề cận cái chết chính là cô.
Dù vậy nàng vẫn kéo thân thể rách nát bất kham của mình, chạy đến cứu cô.
Ngốc muốn chết, muốn cứu người từ tay bọn cướp thì ít nhất cũng phải có tiền chứ!
Nhưng tiền của nàng đều bị Giản Ánh An lừa hết rồi, Giản Ánh An còn làm trò trước mặt nàng nói: "Đây là tiền của nhà họ Tần, không liên quan gì đến cô."
Nghĩ đến đây, Giản Ánh An cười tự giễu, thân thể của cô có hơi suy yếu, cả người đều loạng choạng nhưng đã bị cô đè ép lại.
Mấy ngày nay bị giam giữ, cả thể xác lẫn tinh thần đều uể oải tột độ.
Nhưng cô vẫn muốn bảo hộ Tần Miên Miên, sau đó Giản Ánh An lại tiếp tục hồi tưởng.
Sức khỏe không tốt, trên tay lại không có tiền, chạy tới thì làm được cái gì đây?
Tưởng rằng có thể dọa bọn bắt cóc sợ đến nhảy dựng, cho rằng đã hết đường chạy thoát nhưng chẳng ngờ bọn chúng lại dứt khoát giết con tin.
Sau đó Tần Miên Miên đã phấn đấu quên mình, đứng chắn trước mặt cô.
Đồ ngốc này, thật sự là dại dột không chịu nổi!
Khi đó cô ôm lấy Tần Miên Miên đang không ngừng chảy máu, không tài nào lý giải nổi hành động của nàng, lại nghe được Tần Miên Miên nói rất rõ ràng: "Vốn dĩ em cũng muốn rời khỏi nhà họ Tần, em chưa bao giờ muốn chiếm lấy những gì thuộc về chị."
Thanh âm càng ngày càng khàn, càng nhỏ, Tần Miên Miên mỉm cười nằm trong lồng ngực cô: "Nhưng mà, em thích chị."
Cho nên mới luyến tiếc rời đi, là em tham lam muốn ở lại bên cạnh chị...
Cả người Giản Ánh An đều choáng váng, cô phát điên đưa Tần Miên Miên đến bệnh viện, cuối cùng vẫn chậm một bước.
Đã quá trễ...
Giản Ánh An nắm lấy tay Tần Miên Miên, cọ mặt lên tay nàng, nhẹ nhàng gọi: "Miên Miên."
Một tiếng này nói không quá trôi chảy, xưa nay cô chưa từng gọi Tần Miên Miên thân mật đến vậy.
Từ lúc bắt đầu cả hai chính là kẻ thù, sau này mới phát hiện, chỉ có cô tự cho là như vậy.
Cô tự cho mình là đúng kéo hai người xuống dưới địa ngục, chính Tần Miên Miên đã vươn tay đỡ cô, nhưng mọi chuyện đều đã muộn.
Tần Miên Miên đã chết.
Người duy nhất đối xử tốt với cô, đã không còn nữa.
Bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng bước chân, có người nhanh chóng đi vào phòng.
Một cậu thiếu niên đẩy cửa ra, bước lên định giáng cho Giản Ánh An một cái tát, cuối cùng chỉ dám đứng đó rống lên vì giận dữ: "Đều tại chị! Chính chị đã hại chết chị gái tôi!"
Cậu là Tần Hành, em trai Tần Miên Miên, cũng là em trai trên huyết thống của Giản Ánh Anh.
Giản Ánh An lạnh lùng nhìn về phía Tần Hành, tỏ vẻ không vui vì bị quấy rầy.
Cô nhấc mí mắt, lông mi khẽ run như thể bị quấy nhiễu, cả người đều phát run: "Trách tôi sao?"
Giản Ánh An giận đến bật cười: "Nếu không phải các người không màng đến sống chết của tôi thì tới lượt Miên Miên đến cứu tôi sao? Nếu không phải như vậy, Miên Miên sẽ chết à?"
Chỉ cần Miên Miên còn sống, cô sẽ dành phần đời còn lại để bù đắp cho nàng!
Nhưng mà Tần Miên Miên chết rồi! Giờ phút này Giản Ánh An còn đau lòng hơn bất cứ ai!
Cô chỉ vào Tần Hành: "Rốt cuộc các người cũng đã lòi đuôi tiểu nhân! Còn có tư cách gì đến đây trách móc tôi!"
"Người như cậu, cũng xứng gọi Miên Miên là chị gái sao?"
Miên Miên sạch sẽ, thuần khiết như vậy, còn Tần gia thì sao?
Giản Ánh An cười lạnh một tiếng, bọn họ mới đúng là người một nhà, đều máu lạnh từ trong xương, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, quả thực đều là kẻ điên!
Có tư cách gì trở thành người nhà của Tần Miên Miên?
Cả người Tần Hành cứng đờ, hắn nắm chặt nắm tay, hai mắt toát ra lửa giận, mặt đỏ lên.
Giản Ánh An thấy hắn trầm mặc, lạnh như băng nói tiếp: "Cũng may là đã thấy rõ bộ mặt thật của các người, nếu không tôi cũng thấy thiệt thòi thay cho Miên Miên."
Tần Hành hô to: "Chị không xứng được nhắc đến chị gái tôi."
Thật ngại quá...Không ai trong số họ xứng nhắc đến Miên Miên.
Giản Ánh An cũng trầm mặc, không muốn nói thêm gì nữa.
Lại thêm nhiều tiếng bước chân, lần này cha mẹ nhà họ Tần đã tới rồi, bọn họ đã thay Tần Hành làm chuyện hắn không dám làm – hung hăng tát Giản Ánh An một cái.
Tần phu nhân nói: "Cô trả Miên Miên lại cho tôi."
Giản Ánh An không nói lời nào, tựa như một con búp bê vải không có sinh khí.
Cô nhìn cha mẹ Tần, xuyên qua thân ảnh của họ thấy được cuộc đời quanh co vặn vẹo của mình.
Hai mắt cô khép hờ, chỉ cảm thấy cả người đều mệt mỏi.
Rốt cuộc là vì cái gì.
Hóa ra cô lại vì tình yêu của một đôi cha mẹ như vậy mà tra tấn Miên Miên lâu đến thế! Nội tâm của Giản Ánh An đã hoàn toàn chết lặng.
Hiện tại cô chỉ muốn Miên Miên mở mắt ra thôi.
Trên mặt Giản Ánh An vẫn còn hiện rõ năm dấu tay đỏ bừng, dưới lầu đã có phóng viên tới, chụp ảnh cha mẹ Tần ôm Tần Miên Miên khóc rống thảm thiết, trong phòng bệnh ồn ào nhốn nháo, bác sĩ nhanh chóng đến đuổi người.
Hào môn à, thật buồn cười, Giản Ánh An câu môi cười lạnh.
Đủ rồi, đừng khóc nữa.
Đây là lần cuối được thấy Miên Miên rồi, hãy để Tần Miên Miên yên tĩnh được không?
***
Lễ tang đã bắt đầu.
Người đến tham dự không nhiều, ngoài Tần gia thì cũng không thấy ai khác, lúc này Giản Ánh An mới phát hiện, bên cạnh Tần Miên Miên chẳng có lấy một người bạn.
Người đến tham dự lễ tang lại chỉ có đám người dơ bẩn nhà họ Tần.
Giản Ánh An mặc trên người một thân màu xám, dưới ánh mặt trời cũng không thấy rõ sự tồn tại của cô, cả người cô bẩn thỉu, không dám chớp mắt.
Ngược lại, ảnh của Tần Miên Miên trên tấm bia lại tươi cười vô cùng xán lạn.
Thời gian của cô vĩnh viễn dừng lại ở một khắc này.
Giản Ánh An giương mắt nhìn Tần phu nhân còn đang khóc, nhấp môi, không nói một tiếng đã xoay người rời đi.
Cô gặp được một người, nhìn thoáng qua thì thấy chính là Thẩm Cẩn Vu, vị hôn phu của Miên Miên.
Hốc mắt hắn hồng hồng, hiển nhiên là vì Miên Miên đã qua đời khiến hắn thương tâm đến giờ vẫn chưa nguôi ngoai.
***
Tại Tần gia.
Phòng của Tần Miên Miên đã sớm được quét dọn sạch sẽ, trước đó Giản Ánh An vẫn luôn tìm mọi cách đuổi Tần Miên Miên đi, nay cô đã "được như ý nguyện".
Trong phòng trống rỗng, cửa sổ bị mở ra, gió thổi nhẹ vào cuốn theo bức màn.
Thời tiết thật tốt, chỉ là không có Tần Miên Miên.
Giản Ánh An ngồi cạnh cửa sổ, nhắm mắt lại nhớ về chuyện trước đây, cô nghĩ chắc hẳn trước khi bản thân quay về Tần gia luôn tràn ngập tiếng cười, bởi vì ở đó có Tần Miên Miên được mọi người yêu thương chứ không phải Giản Ánh An ai cũng đều chán ghét.
Cô trở về đã khiến mọi thứ không còn như xưa nữa, khó trách nhà họ Tần không vừa mắt cô.
Giản Ánh An cười một tiếng đầy châm chọc.
"Khụ khụ." Giản Ánh An ho khan.
Sức khỏe của cô vẫn chưa phục hồi, lại vì cái chết của Miên Miên mà càng đi xuống, đôi lúc lại thấy căng thẳng, hoảng loạn.
Tất cả, đều khiến cô cảm thấy mệt mỏi.
Trước mắt Giản Ánh An là một mảnh sương mù mờ mịt, mơ mơ màng màng, cô ngủ rồi.
Thân thể mất cân bằng, từ cửa sổ trực tiếp rơi xuống.
Gió vẫn tiếp tục thổi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...