Yên Chi đứng dậy định rời đi.
Nhưng gã nào dễ dàng cho cô đi như vậy.
Mộc Nan chỉ cần vươn tay kéo cô lại, Yên Chi đã liền ngã nhào vào lòng tên nam nhân to xác này.
Khoảng cách bây giờ giữa hai người cũng quá gần rồi.
Gã lộ ra nụ cười nham hiểm, buông lời trêu chọc cô:
- Quận chúa đang định trốn sao? Chúng ta còn chưa động phòng mà?
- Ngươi? Bỏ ta ra! - Yên Chi hoảng loạn.
- Ta không bỏ.
- Gã càng ôm cô chặt hơn.
Yên Chi đang ngồi lên đùi của gã, hai tay thì đang chạm vào ngực của người ta.
Mộc Nan cũng không hề thua kém, tận dụng bàn tay to lớn của mình mà ôm trộn lấy cô vào lòng.
Quận chúa có hơi sốc.
Vì nhìn dáng vẻ lúc nãy của gã trông rất điềm tĩnh và nghiêm nghị, nhưng sao giờ lại lật mặt bày ra cái bộ dạng biến thái đó rồi.
Chả phải gã lớn hơn cô tận bảy tuổi sao, phải ra dáng người lớn chững chạc chứ.
- Ta cứ tưởng ngươi sẽ ghét ta.
Sao ngươi lại...!
- Sao ta phải ghét nàng? Lúc ở yến tiệc không để ý kĩ, giờ mới thấy nàng xinh đẹp tuyệt trần thế này.
Chỉ là, dáng dấp nhỏ bé mỏng manh quá.
Nhưng như vậy càng khiến nam nhân khác muốn bảo vệ, nâng niu nàng hơn.
Mộc Nan nói xong, liền di chuyển bế cô nằm lên giường.
Gã không cần làm gì nhiều, cũng có thể khống chế Yên Chi nằm dưới thân mình rồi.
Vừa nhìn là biết cô không tài nào chống cự nổi đâu.
- Ngươi tính làm gì vậy? - Yên Chi sợ hãi.
- Không phải nàng có rất nhiều phu thiếp sao? Thế phải hiểu rõ ta đang tính làm gì chứ?
- Không được chạm vào ta!
- Chúng ta là phu thê, ta không chạm vào nàng thì chạm vào ai?
- Ta và ngươi chỉ mới gặp nhau có hai ba ngày.
Không có bất kì tình cảm nào dành cho nhau cả! Sao ngươi có thể động phòng với người mình không yêu chứ?
- Quận chúa, hôn sự của chúng ta là do bệ hạ sắp xếp.
Dù bây giờ ta không động vào nàng, nhưng sau này, nhất định vẫn phải động vào thôi.
Huống hồ, nàng còn xinh đẹp như vậy, thử hỏi có nam nhân nào mà không yêu thích chứ?
Mộc Nan cười tươi, rồi cứ vậy mà bắt đầu hôn lên môi cô.
Gã chỉ chạm nhẹ môi cô thôi, sau đó liền chuyển sang hôn cổ.
Yên Chi sợ đến mức nhắm chặt mắt lại, cố gắng hết sức đẩy gã ra nhưng chẳng thành.
Cô uất ức hét lên:
- Mau bỏ ta ra! Hỗn xược!
Cả cơ thể bắt đầu run rẩy lên.
Yên Chi vùng vẫy la hét thất thanh nhưng gã thì vẫn cứ giả điếc.
Tên này đúng là đang lấy thịt đè người mà.
Yên Chi bất lực khóc lóc đánh mạnh hết sức vào người gã.
- Buông ta ra! Ngươi là đồ đáng ghét!
Nghe thấy tiếng thút thít của cô, gã mới chịu dừng lại, tò mò nhìn người nữ nhân đang khóc lóc ngay trước mặt mình.
Hai mắt thì đẫm lệ, cả cơ thể thì đang run rẩy lên vì sợ hãi.
Gã tự hỏi, mình đã làm cô sợ đến vậy sao? Mộc Nan không nỡ nhìn thấy cô như vậy liền ngồi dậy chỉnh chu lại y phục.
Giọng nói dịu dàng vang lên:
- Ta xin lỗi.
Ta không biết nàng sẽ sợ đến vậy.
Ta chỉ định trêu nàng chút thôi.
Yên Chi thút thít vội vàng ngồi dậy, chạy ra khỏi phòng nhanh nhất có thể.
Lần này gã không cản cô lại nữa, chỉ ngồi đó nhìn quận chúa bỏ đi.
Khoảnh khắc cô gấp gáp rời khỏi đây trong bộ hỉ phục lộng lẫy, Mộc Nan có chút chạnh lòng xót xa.
Yên Chi nửa đêm nửa hôm, mặc kệ hết mặt mũi mà chạy đến phòng của Bình Ngọc.
Vừa nhìn thấy hắn liền bất giác ôm chầm lấy, không chút do dự hay nghĩ ngợi gì nhiều.
Sau đó, cô oà khóc lên như một đứa trẻ.
- Bình Ngọc.
Hắn ức hiếp ta! Hắn ức hiếp ta đó! Ta ghét hắn! Ta không muốn lấy hắn đâu! Bảo bệ hạ hủy hôn đi!
- Tiểu Điệp...!- Bình Ngọc ngạc nhiên.
- Nàng đừng khóc.
Có ta ở đây rồi.
Bình tĩnh lại nào.
Vương tử dù không rõ chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, nhưng cũng cố ôm lấy cô rồi vỗ về.
Phải đợi một lúc lâu sau, Yên Chi mới chịu buông hắn ra, khẽ lên tiếng:
- Tối nay ta về phòng ngủ được không? Ta không muốn ngủ chung với hắn.
- Chuyện này...!e là không ổn.
Vì người của bệ hạ vẫn đang ở đây canh chừng.
Hay là thế này, ta đưa nàng đến gặp trắc quận phu rồi hai người nói chuyện rõ ràng với nhau nhé? - Bình Ngọc nói nhẹ nhàng hết mức có thể.
- Không muốn.
Ta không muốn gặp hắn! Tên đáng ghét đó, hắn đáng sợ lắm! Tay hắn to hơn tay ta gấp mấy lần.
Hắn còn cao to hơn huynh nữa.
Hắn có thể đè chết ta đó!
- Trắc quận phu sẽ không thể nào đè chết nàng được đâu.
Nhưng lúc nãy hắn đã làm gì mà khiến nàng phải sợ đến vậy?
- Hắn...!hắn...!Nói chung là ta không muốn ngủ cùng hắn!
Quận chúa không thèm nghe, nhất quyết đòi về phòng mình ngủ.
Bình Ngọc nhìn cô như vậy cũng bất lực vô cùng.
Thấy hắn chỉ cúi đầu thở dài, Yên Chi bỗng cảm thấy thất vọng.
- Bệ hạ muốn ta ngủ cùng hắn đến vậy sao? Đến nổi còn phái người đến canh chừng.
Mà ngay cả huynh, cũng sợ bọn người đó à?
- Thật ra đêm tân hôn của chúng ta, bệ hạ cũng phái người canh chừng.
Chỉ là nàng không để ý thôi.
- Vậy nếu ta không làm theo thì sao?
- Ta nghĩ bệ hạ sẽ dùng nhiều cách khác nhau để buộc nàng phải sủng hạnh trắc quận phu.
Chu Mộc Nan quả thật nổi tiếng là người có thân hình vạm vỡ và gương mặt đáng sợ, nhưng hắn cũng nổi tiếng với tính cách lạc quan vui vẻ của mình.
Ta nghĩ chắc nàng chỉ là chưa quen với vẻ ngoài kia thôi, tiếp xúc lâu dần sẽ thấy hắn không hề xấu.
Cô cúi đầu xuống, hai tay đưa lên vội lau đi nước mắt đang giàn giụa trên gương mặt xinh đẹp của mình.
Bình Ngọc cũng không giúp được gì cho cô, vậy xem như Yên Chi đã uổng công vô ích rồi.
- Ta quay trở về phòng hắn là được rồi chứ gì.
- Nếu nàng vẫn còn sợ thì cứ ở lại chỗ ta một chút đi.
Hoặc giờ ta sẽ đi theo nàng đến gặp hắn.
- Không cần.
Đêm động phòng hoa chúc của ta và trắc quận phu, huynh đi theo làm gì?
Yên Chi mặt nặng mày nhẹ đi ra khỏi phòng của Bình Ngọc.
Vương tử đứng đó, trong lòng dấy lên bao nhiêu nỗi tâm sự khó nói.
Nhìn ra bên ngoài, thấy tên thái giám tổng quản chạy đến tận đây để xem quận chúa đang giở trò gì mà Bình Ngọc càng thêm chua xót thay cho cô.
Cô vẫn nên như cái đêm hôm đó, ngoan ngoãn ngủ lại trong phòng tân hôn là được rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...