- Dù cho bọn cướp có lòng, nhưng làm vậy là sai chứ chẳng đúng đắn gì.
Còn khiến cho an ninh trật tự trên đó bị xáo trộn, việc trao đổi buôn bán hay cứu trợ cũng gặp khó khăn hơn.
Bệ hạ định khi nào thì cử người? - Cô hỏi vương tử.
- Có vẻ như là con trai Quách tướng quân, Chu Mộc Nan.
- Theo họ mẹ sao?
- Phải.
Mẫu thân hắn là quan nhất phẩm, học trò cũ của phụ thân nàng.
- Ghê gớm đến vậy sao? Thế lúc lên thượng triều hắn là ai vậy?
- Nan tướng quân đang ở ngoài biên cương canh giữ cùng muội muội mình là Chu Mộc Tri.
Chừng bốn năm ngày nữa mới về đến kinh đô.
Quách tướng quân chắc cũng đã đến biên cương rồi.
- Hèn gì sau hôm hội trại ta không thấy ngài ấy đâu nữa.
Hoá ra là lên đường thay ca.
Thế Nan tướng quân và Tri tướng quân không được đi hội trại à? Tội nghiệp vậy.
Cô cười cười vì biết có người cũng không được đi hội trại như mình hồi đó.
Nhưng họ là bận lo việc nước việc nhà, còn cô thì là ấu trĩ, ham chơi.
Nhìn ra ngoài trời, trăng đã lên từ bao giờ.
Không gian tĩnh mịch, thêm ánh nến vàng cháy hừng hực ở trong phòng, làm Yên Chi không kìm được đứng dậy muốn đi ra ngoài.
- Cũng muộn rồi, huynh về nghỉ ngơi đi.
Việc đắp đê trị thủy để mai lên triều bàn tiếp.
Chuyện làm muối ở cảng biển huynh nói, ta sẽ suy nghĩ xem.
- Cô nhìn Bình Ngọc rồi cười nhẹ.
- Vậy nàng cũng nghỉ ngơi đi, ta về trước.
Hai người gật đầu chào nhau một cái rồi phòng ai nấy về.
Yên Chi tản dạo quanh sân lớn một vòng mới chịu ghé vào ngọa phòng của Hạ Cầm.
Vừa mở cửa bước vào đã nhìn thấy một nam nhân ăn mặc giản dị ngồi đợi ở trên giường.
Cậu đã mặc sẵn đồ ngủ, nên vải vóc trên người có chút mỏng manh.
Yên Chi liếc mắt nhìn cậu một cái rồi đóng cửa phòng lại.
Cô xoay mặt vào phòng, mới bước mấy bước về phía chiếc giường thì Hạ Cầm đã tự động cởi áo ra, để lộ phần trên quyến rũ.
Dù không có body sáu múi, nhưng vòng eo thon thả, chả phải kiểu bụng nước lèo.
Ánh mắt cún con nhìn cô đầy trông chờ.
- Quận chúa.
- Giọng nói dịu nhẹ êm tai vang lên.
Cô không nói gì, ánh mắt nhìn thẳng hướng về phía cậu.
Đôi chân bước dài đến, đôi tay thoăn thoắt mà kéo áo lên mặc vào lại cho cậu, miệng cười nói:
- Tối lạnh lắm, đừng cởi áo.
Cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi.
- Quận chúa, người...!
Cô đẩy Hạ Cầm xuống giường rồi từ tốn đắp chăn cho cậu.
- Ngủ đi.
Ta có đi đâu đâu mà sợ.
Hạ Cầm mè nheo nằm xuống giường, vẻ mặt như phải chịu uất ức nhìn cô.
Yên Chi cởi giày, cũng nằm xuống bên cạnh nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định với cậu.
Nến còn chưa tắt, Yên Chi đã nhắm mắt cố lảng tránh tất cả mọi âm thanh xung quanh.
Hạ Cầm không cam tâm liền xích lại gần ôm chầm lấy cô từ đằng sau.
Tiếng nói cậu cứ vang vảnh bên tai cô.
- Quận chúa, người mệt rồi sao ạ?
- Ta mệt rồi.
- Vâng.
Quận chúa nghỉ ngơi đi ạ.
- Giọng cậu buồn buồn.
Sau đó hai người không ai nói gì nữa, cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ.
Cứ sống thế này cũng không phải cách hay.
Cô cần đi ra ngoài nhiều hơn để nghe ngóng tình hình.
Cũng nên dẫn các thiếp thất đi chơi đây đó.
Nhỡ họ phải lòng ai bên ngoài thì càng tốt.
...
Sáng hôm sau, hai người dù đã dậy, nhưng Hạ Cầm cứ ôm cô mãi không chịu buông.
Nhờ vậy Yên Chi mới biết mình yếu đuối đến mức nào.
Ngay cả đẩy, cũng không đẩy ra nổi.
- Này! Hạ quý nhân còn không buông ta ra là ta sẽ bị trễ giờ đi thượng triều đấy!
- Phu tế thất lễ rồi ạ.
Nghe vậy Hạ Cầm mới chịu buông cô ra.
Sau khi cô leo xuống giường được rồi, Hạ Cầm vẫn nằm lỳ trên đó còn trùm kín chăn lại cứ như bị bệnh vậy.
- Quận chúa, có cần gọi Hạ quý nhân dậy để đi thỉnh an Đích quận phu không ạ? - A Manh lên tiếng hỏi.
- Không cần đâu.
Cứ nói Hạ quý nhân sức khoẻ không tốt, không cần đi thỉnh an.
Mà giờ này đích quận phu phải lo lên triều trước rồi.
Bảo mọi người cứ ngủ đi.
Hôm nay không cần thỉnh an ai cả.
- Vâng.
Cô tự chỉnh lại y phục rồi nhanh chân lên cỗ xe ngựa cùng vương tử.
Mấy ngày nay, cứ như phải đi học vậy.
Thức sớm đi sớm mà toàn về trễ.
Ngồi trên chiếc xe gập ghềnh này, cô không ngừng dùng tay xoa xoa hai vần thái dương.
Bình Ngọc thấy vậy liền lo lắng hỏi:
- Nàng sao vậy? Đau đầu à?
- Ta đói bụng.
- Cô ngừng xoa hai vần thái dương, lười nhác dựa vào vai Bình Ngọc.
- Ngày mai nên dậy sớm hơn để có thời gian dùng bữa sáng.
Nàng cố đợi đến hoàng cung, ta sẽ sai người hỏi thăm thiện phòng.
- Được.
Mà chuyện làm muối khó khăn của người dân, ta nghĩ mình phải đích thân đến đó xem họ làm thế nào mới có thể đưa ra giải pháp.
- Ta sẽ nói chuyện này lại cho bệ hạ.
Xe ngựa đi một hồi, cuối cùng cũng đến hoàng cung rộng lớn.
Hoàng cung thì vẫn vậy, chỉ khác là, sau nhiều lần đến đây, Yên Chi đã không còn bất ngờ trước những hoa văn đầy tinh xảo, không còn chăm chú nhìn mọi thứ xung quanh.
Cô thật sự không có thời gian làm việc đó nữa.
Dù không hiểu hết việc nước việc nhà cần phải lo là gì.
Nhưng cứ lên triều nghe chúng quan lại thưa tấu mãi cô bỗng giác ngộ ra rất nhiều chuyện.
Giả sử như việc vận chuyển lương thực phải thực hiện thế nào, làm sao để đắp đê ngăn lũ, làm sao để trữ nước lúc hạn hán.
Bước lên triều, sắc mặt cô lại bất ổn như mọi khi.
Nhưng khi nghe bệ hạ nhắc đến việc trị thủy, Yên Chi lại tiến lên phía trước thưa chuyện:
- Bệ hạ, thần nghĩ nên xây một con đập trữ nước, kết hợp với việc đắp đê sẽ mang lại hiệu quả cho mùa vụ hơn.
- Xây đập?
- Đập giống như một bức tường lớn chắn ngang cửa sông vậy.
Tuy nhiên, bức tường ấy có thể đóng mở bất cứ lúc nào.
Mọi người có biết hải ly không?
- Ta biết.
- Một vị quan lên tiếng.
- Hải ly mỗi ngày đều đốn gỗ để xây đập.
Con đập của nó rất chắc chắn, dù không có cửa để đóng mở, nhưng vẫn giữ được một lượng nước, lượng còn lại vẫn chảy qua con đập được.
- Ta hiểu ý của quận chúa rồi.
Bệ hạ, như vậy khi hạn hán hay gặp lũ lụt thiên tai sẽ dễ giải quyết hơn.
- Nữ quan tam phẩm, Trương Hạ Thủy.
- Thần có thể thiết kế công trình này và ước tính chi phí, nhân công xây dựng cho bệ hạ.
- Được.
Thế giao việc này lại cho Trương đại nhân đi.
- Thần tuân chỉ.
- Bệ hạ, còn việc làm muối, để thần đến cảng biển xem xét tình hình.
Thần sẽ cố gắng giúp dân cải thiện kỹ năng hơn.
- Quận chúa tiếp tục thưa.
- Không được.
- Tại sao ạ?
- Trẫm đã định chờ Nan tướng quân về sẽ cử quận chúa cùng đến núi Nhũ Miêu dẹp thổ phỉ.
Còn việc làm muối thì giao lại cho Lý vương tử và tam hoàng tử.
- Ơ...!Bệ hạ, thần và vương tử là phu thê, không phải nên ở cạnh nhau sao ạ?
- Vị trí trắc quận phu vẫn còn trống đúng không? Nan tướng quân đã hai lăm tuổi rồi.
Bảy năm nay hắn luôn tận trung với Phù Hoa Quốc, trẫm cũng nên ban thưởng cho hắn.
- Bệ hạ?! Thần...!
- Được rồi, chuyện đến đây thôi.
Bãi triều!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...