Lúc ăn tối, Mộ Dung Cẩm thấy trên bàn cơm xuất hiện một vị khách ngoài ý muốn, khẽ khuỵu gối: “Tham kiến Liên phi nương nương!”
“Được rồi, đứng lên đi!”
“Tạ Liên phi nương nương!” Mộ Dung Cẩm thật sự rất ngạc nhiên, tại sao nàng ta lại xuất hiện ở đây?
Mộ Dung Chinh phất tay cho người lên bày tiệc, rồi mới nói: “Lão thần kính Liên phi nương nương một chung, hàn xá đơn sơ, kính xin nương nương đừng chê cười!”
Liên phi mỉm cười, làm nhạt đi vẻ sầu bi giữa đôi mày: “Tướng quân khách sáo rồi, là Bổn cung quấy rầy mới phải!”
“Lão thần biết nương nương đau buồn vì chuyện của Bát công chúa, nhưng vẫn xin nương nương nén bi thương, bảo trọng thân thể mới phải!”
“Bổn cung biết, làm phiền Mộ Dung tướng quân rồi!”
Hai người ngươi một câu ta một câu, bữa cơm này Mộ Dung Cẩm ăn vào chẳng có mùi vị gì cả, cuối cùng cũng ăn xong chuẩn bị rời đi, Liên phi lại gọi nàng lại: “Cẩm Hoa quận chúa, Bổn cung có vài lời muốn nói với ngươi, có được không?”
Mộ Dung Cẩm nâng tay lên: “Mời nương nương!”
Đi tới đình nghỉ mát, Liên phi đứng lại, nhưng hồi lâu sau vẫn không mở miệng, Mộ Dung Cẩm cũng im lặng theo, cuối cùng, Liên phi nắm lấy tay của Mộ Dung Cẩm: “Quận chúa, ngươi hãy thành thật nói với Bổn cung, ngươi có thích Lục Ngâm không?”
Lục Ngâm? Tô Lục Ngâm? Mộ Dung Cẩm nghĩ rất lâu mới nhớ ra người này, mấy tháng nay nàng cũng sắp quên mất sự tồn tại của nàng ấy rồi: “Sao nương nương lại hỏi như vậy?”
Liên phi thở dài một hơi: “Vốn không nên đến đây tìm ngươi vào thời điểm quan trọng như thế này, ngươi biết đó Bổn cung vừa mới mất đi……”
Liên phi khẽ nghẹn ngào, rồi mới nói: “Lục Ngâm là muội muội duy nhất của ta, người trong nhà đều muốn ta tìm cho muội ấy một gia đình tốt để gả đi, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng tìm được Nhị công tử nhà Thừa tướng, Bổn cung biết Nhị công tử kia không tốt, nhưng cũng cảm thấy không sao cả, dù sao nữ nhân gả chồng theo chồng, nào có gì để oán trách, nhưng mà lần này Hiểu Nhi xảy ra chuyện…… Bổn cung mới ý thức được như vậy sợ rằng sẽ hại muội ấy mất thôi!”
“Nếu thực sự như thế, ta làm sao ăn nói với phụ thân của ta đây!”
“Nương nương chớ đau lòng, xin hãy nén bi thương!”
Liên Phi gật đầu, tiếp tục nói: “Mấy tháng nay tinh thần Lục Ngâm cứ ngơ ngẩn, người ngày một gầy hơn, hôm qua lại ngất xỉu, thân thể đã suy yếu chịu không nổi nữa rồi; trong lúc muội ấy hôn mê Bổn cung nghe muội ấy gọi tên Mộ Dung tướng quân, lúc đó mới biết người trong lòng muội ấy là Mộ Dung tướng quân!”
“Bổn cung biết Mộ Dung tướng quân mười năm nay vẫn không có ý định tái giá, nhưng Bổn cung cũng không nỡ để Lục Ngâm đau lòng, vậy nên Bổn cung muốn cầu xin ngươi, Lục Ngâm cũng rất thích ngươi, ngươi xem như giúp đỡ nàng ấy được không? Lục Ngâm tính tình yếu đuối, tuyệt đối sẽ không ức hiếp ngươi đâu, cứ coi như ngươi tội nghiệp muội ấy đi!”
Ánh mắt Mộ Dung Cẩm dần dần trở nên thâm trầm, nàng không biết mình nên làm thế nào, hồi lâu sau, dưới đáy lòng thở dài một hơi: “Ta không làm chủ được, nhưng ta sẽ trở về nói với phụ thân, để người tự lựa chọn!”
Trong mắt Liên phi ánh lên một chút vui mừng: “Đa tạ!”
Khóe môi Mộ Dung Cẩm giật nhẹ, cố hết sức làm cho vẻ mặt của mình bình thản một chút: “Sắc trời đã tối, nương nương vẫn nên về cung trước thôi!”
“Vậy cáo từ!”
Tiễn Liên phi đi rồi, Mộ Dung Cẩm đứng trước cửa lại không muốn đi vào, đi vào làm gì đây? Nói với Mộ Dung Chinh rằng có người muốn gả cho ông ấy? Hay là nói với ông ấy, có người đối với ông ấy thần hồn điên đảo?
Tô Lục Ngâm, một nữ tử đơn thuần, nàng không đành lòng tổn thương nàng ấy, nhưng mà, có nên thành toàn cho nàng ta không?
Một đêm này, Mộ Dung Cẩm vẫn không ngủ được, cho đến khi trời sáng, một bóng người đột nhiên lướt qua trước mắt nàng, nàng vội vàng đứng dậy, kêu Đường Trúc đi ra ngoài!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...