Mộc Hương có chút khó tin nhìn về phía cửa: “Tiểu thư, người mới vừa rồi thực sự là băng sơn mỹ nhân Hàn Tĩnh Ngọc ạ?”
“Có vấn đề à?!”
“Nàng ấy…… Sao cảm giác không giống nhỉ? Hơn nữa, tiểu thư quen nàng ấy khi nào vậy?”
Mộ Dung Cẩm không muốn nói với nàng ta, lười phải giải thích! Thấy dáng vẻ không để ý của nàng, Mộc Hương tủi thân, sao mà nàng cảm thấy tiểu thư càng ngày càng ghét bỏ nàng rồi?
Mộ Dung Cẩm không có đi khuyên Mộ Dung Chinh, nàng biết Mộ Dung Chinh nhất định hiểu được nên lựa chọn như thế nào, quả nhiên, Mộ Dung Chinh rất quyết đoán gi¬ao ra năm mươi vạn binh quyền, trừ ra mười lăm vạn đại quân để trấn giữ, còn lại tùy thời đợi lệnh!
Mộ Dung Cẩm mỉm cười, đặt cuốn sách xuống: “Đường Trúc, theo ta ra ngoài!”
Mộc Hương cuống quýt: “Tiểu thư, còn muội?”
Mộ Dung Cẩm không nói gì vỗ vỗ đầu nàng ta: “Đi thôi!”
Nghe thế, Mộc Hương mặt mày sáng rỡ ra: “Hì hì! Vẫn là tiểu thư tốt nhất!”
Ra khỏi cửa phủ, Mộ Dung Cẩm lập tức nghe thấy bốn phía đều đang đều đang bàn luận về Đông Phương Hiểu và chuyện xuất binh, Mộ Dung Cẩm nghe vậy, một đường đi thẳng, đợi đến lúc nàng hoàn hồn thì phát hiện chính mình đang đứng trước cửa của “Diệu Y Đường”, thế mới nhớ ra dược liệu mình tìm cho Lạc Anh Cách còn chưa có tin tức nữa!
Trực tiếp đi vào: “Ta muốn gặp chưởng quỹ!”
Bởi vì lúc này người chữa trị rất ít, cũng không ai để ý ba người đi vào, chưởng quỹ thấy Mộ Dung Cẩm, nhanh chóng đi qua: “Tiểu thư, xin hỏi có gì dặn dò ạ?”
Mộ Dung Cẩm đưa tờ đơn trong tay qua đó: “Đi tìm những thứ này, chỉ cần có một chút xíu tin tức cũng không được bỏ qua, ta chỉ cần manh mối mà thôi, về phần lấy, ta sẽ tự mình đi!”
Chưởng quỹ gật gật đầu, đồng ý, rồi mới nói: “Mấy ngày nay tiểu thư không có tới đây, lão phu đã cho một thầy thuốc có y thuật giỏi nhất ngồi sau cửa, do không nhìn thấy, nên cũng không có ai nghi ngờ cả!”
“Ừm!” Mộ Dung Cẩm gật đầu: “Sau này cứ để y ngồi đó giữ đi, ta e rằng thời gi¬an gần đây cũng không rãnh rỗi đâu, thế này ta cũng yên tâm một chút!”
“Tiểu thư còn gì dặn dò không ạ?”
“Ta chỉ đến xem một chút thôi, cáo từ!”
Ra khỏi “Diệu Y Đường” Mộ Dung Cẩm vừa liếc mắt đã thấy một chiếc xe ngựa rất to nhưng lại rất tao nhã, vách xe ngựa lấy màu trắng làm chủ đạo khá hiếm thấy, phía trên có vẽ hoa mai màu đen, bốn mặt treo đèn bát giác, trên đó có vẽ hoa mai, mà bên dưới điểm xuyến vài sợi tua rua, nhìn qua cũng rất đẹp mắt, nhưng đóa mai kia cũng đã cho thấy thân phận của người ngồi trong xe rồi, Mộ Dung Cẩm vờ như không thấy, xoay người muốn tránh ra.
“Lẽ nào Tử Hàn là sóng thần thú dữ? Mà khiến cho Mộ Dung tiểu thư tránh không kịp thế chứ?” Giọng nói tao nhã vang lên, Mộ Dung Cẩm rất muốn vờ như không nghe được, nhưng mà có thể sao?
“Mai công tử quý nhân nhiều việc, ta đây không tiện làm phiền!”
“Hôm nay Tử Hàn đặc biệt đến tìm Mộ Dung tiểu thư, không biết Mộ Dung tiểu thư có nể mặt cùng ăn bữa cơm không?”
“Mai công tử hẳn cũng biết nam nữ thụ thụ bất thân, nếu như ta đi theo công tử, khó tránh khỏi phá hủy danh dự khuê nữ, mong Mai công tử thứ lỗi!”
“Nhưng Tử Hàn lại nhớ, mới đây không lâu tiểu thư còn với Tử Hàn ……”
Mộ Dung Cẩm bực bội, xoay người vén màn xe ngựa leo lên, nhìn người trong xe đang mỉm cười nhàn nhạt, bỗng chốc càng thêm tức giận: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Mai Tử Hàn mỉm cười, cũng không nói gì với Mộ Dung Cẩm: “Đến Hạnh Hoa tửu lâu!”
Đường Trúc và Mộc Hương đi theo sau, Mộc Hương đẩy đẩy Đường Trúc: “Này, thế này là sao đây? Nam tử kia là ai thế? Dường như rất muốn gặp tiểu thư chúng ta, mà dường như tiểu thư lại cực kỳ không muốn thấy hắn, nhưng cuối cùng tiểu thư lại thua rồi phải đi theo, ngươi không thấy kì lạ hả?”
Đường Trúc liếc nàng một cái, trầm mặc không nói!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...