Ra khỏi “Hương Tuyết Hải” Mộ Dung Cẩm cố nhịn ghê tởm trong lòng, mũi chân điểm một cái phi thân rời đi, nhưng nơi nàng đi không phải là hoàng cung mà là thiên lao!
Trong thiên lao, Đông Phương Trạch đang ngồi đối diện với Mộ Dung Chinh, giữa bọn họ cách nhau một song sắt, hai người đem bày bàn cờ ra, lấy tất cả để làm một bàn cờ, một người cầm trong tay cờ trắng, một người cầm trong tay cờ đen, cách phòng giam đánh cờ. Trên bàn cờ của Đông Phương Trạch đều là cờ trắng, mà trên bàn cờ bên Mộ Dung Chinh đều là cờ đen, nếu ghép hai bên cờ lại, đó chính là một bộ cờ chân chính!
“Hình như thái tử không vội vàng chút nào!” Mộ Dung Chinh nói thì nói thế, nhưng trong mắt vẫn là nhịn không được có vẻ tán thưởng, dù sao rơi vào tình cảnh như thế còn có thể duy trì bình thản, hiển nhiên là không tầm thường.
Đông Phương Trạch mỉm cười đặt một quân cờ xuống: “Không phải Mộ Dung tướng quân cũng không vội hay sao?”
Bị hỏi ngược lại, Mộ Dung Chinh cũng không nhịn được nở nụ cười: “Mặc dù cảm thấy có chút hoang đường, nhưng trực giác nói cho cựu thần biết, cự thần rất nhanh sẽ ra khỏi nơi này!”
“Hả? Vậy bổn điện hạ đành mượn ánh sáng của Tướng quân, có thể thoát khỏi tai ương lao ngục này hay không!”
“Có thể trở thành thái tử, nhất định có chư thần che chở, nhất định thái tử có thể gặp dữ hóa lành!”
“Thì ra Mộ Dung Tướng quân cũng tin cái này, bổn điện hạ còn tưởng rằng Tướng quân giống Mộ Dung tiểu thư, tin tưởng người khác nhất định sẽ thăng thiên?”
Nghe vậy, Mộ Dung Chinh khẽ sững người, ngay sau đó lo lắng thở dài: “Nghe nói hoàng thượng đã phái Khâm sai đi lùng bắt đám người Cẩm nhi, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n không biết hiện tại bọn họ như thế nào rồi!”
Đông Phương Trạch cầm một quân cờ lên, cười khẽ: “Tướng quân yên tâm đi, tạm thời phụ hoàng sẽ không tổn thương nàng, chỉ là có thể phải để bọn họ chịu khổ một chút rồi!”
Mộ Dung Chinh lại thở dài, không nói thêm gì nữa, ngược lại Đông Phương Trạch dừng tay lại, ngước mắt nhìn vạt áo được che giấu nơi góc đường, nụ cười lại càng sâu hơn, giơ tay lên thả cờ!
Mộ Dung Cẩm không gặp Mộ Dung Chinh mà phi thân rời khỏi thiên lao, trực tiếp đến hoàng cung. Mộ Dung Cẩm biết một mình mình khó có thể tra được cái gì trong hoàng cung, cho nên nàng cần một đồng minh lớn mạnh, mà đương nhiên chính là Hoàng hậu rồi! Bà ngồi yên ổn ở ngôi vị Hoàng hậu đã nhiều năm, hiển nhiên là có thế lực trong cung, mà sau lưng bà là Tần Quốc công đứng hàng tam công, không phải dễ dàng để cho người ta khinh thường, chuyện triều đình cũng không ai rõ hơn so với bà.
Cơ Hoàng hậu tự vào trên giường êm, vẻ mặt có chút tiều tụy, dĩ nhiên vẻ mặt này chỉ vào lúc không người mới có thể lộ ra, vào thời điểm khác, bà vẫn là Hoàng hậu cao quý của một nước. Thái tử đã bị giam hơn một tháng, vây cánh của Thái tử cũng bị cắt bỏ gần hết, nếu không cứu Thái tử ra, sợ rằng tội danh làm phản này sẽ phải gánh thật, đến lúc đó bà thật sự phải giở thủ đoạn!
“Nương nương, đã một ngày người không ăn cái gì, như vậy thân thể sẽ không chịu nổi!” Ma Ma thân cận bưng một chén cháo tổ yến lo lắng khuyên nhủ.
Cơ Hoàng hậu vô lực phất tay một cái: “Ngươi cứ để đấy, để Bổn cung một mình yên lặng một chút!”
Ma ma bất đắc dĩ lắc đầu, một tháng này Hoàng hậu nương nương cũng không ăn cái gì, hiện tại ngày càng gầy gò hơn, cứ tiếp tục như thế, thân thể sao có thể chịu được! Nhưng bà khuyên cũng không được, sợ rằng chỉ có Thái tử ra ngoài, Hoàng hậu nương nương mới có thể tốt hơn được! Đặt cháo tổ yến xuống, kéo màn đi ra ngoài.
Thìa khẽ khuấy động cháo trong bát, Cơ Hoàng hậu cho là ma ma quay lại: “Bổn cung bảo ngươi đi ra ngoài!”
“Nếu như hiện tại nương nương mệt mỏi suy sụp thân thể của mình, làm sao có thể nghĩ ra đối sách để cứu Thái tử ra?”
Nghe vậy, Cơ Hoàng hậu sững người, ngay sau đó ngẩng đầu lên: “Ngươi là ai?”
Mộ Dung Cẩm không trả lời, đưa cháo tổ yến trong tay tới: “Thế lực Thái tử dựa vào ở trên triều có hạn, rất nhiều chuyện còn cần dựa vào Hoàng hậu nương nương đi lo liệu, mưu nghịch là tội lớn, hiện tại chính là thời khác sống còn của Thái tử, nếu như nương nương ngã xuống, ai còn có thể lo lắng cho Thái tử?”
Cơ Hoàng hậu chần chờ một chút rồi đỡ bát cháo, nhưng vẫn nghi ngờ Mộ Dung Cẩm như cũ: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Mộ Dung Cẩm thở dài, vẫn là lật mũ che mặt của mình ra: “Nhìn Hoàng hậu nương nương chính là do Cẩm Hoa mạo phạm!”
“Lại là ngươi?” Nhìn thấy là Mộ Dung Cẩm, đầu tiên Cơ Hoàng hậu kinh hãi, sau đó mới yên tâm, rồi lại nghi hoặc: “Bổn cung nhớ là Hoàng thượng đã phái Khâm sai đi lùng bắt ngươi, làm sao ngươi lại trở lại? Hôm nay ngươi một mình xuất hiện tại nơi này thì chính là đào phạm?’
“Điều này nương nương không cần phải lo lắng, nếu có thể giải quyết thế cục này, dĩ nhiên là không tồn tại đào phạm rồi!” Mộ Dung Cẩm tự tin nói.
“Chẳng lẽ ngươi còn có biện pháp hay sao?” Cơ Hoàng hậu hỏi xong cũng tự cười: “Bổn cung thật hồ đồ!”
Mộ Dung Cẩm ngồi xuống: “Cẩm Hoa biết hiện tại nương nương đang nóng vội chuyện Thái tử, nhưng nếu như Hoàng hậu đồng ý tin tưởng Cẩm Hoa, không quá nửa tháng Thái tử sẽ ra khỏi lao tù!”
Giọng nói chắc chắn như vậy, cuối cùng Cơ Hoàng hậu có chút tin tưởng, nhưng: “Vì sao ngươi lại về phe Thái tử đến trình độ như vậy?”
Mộ Dung Cẩm cười khẽ, giọng nói lại lộ ra lạnh bạc: “Chẳng lẽ nương nương đã quên, phụ thân ta cũng ở trong lao, nhà Mộ Dung ta từ trên xuống dưới nghìn vạn đầu người hiện tại đều bị treo dưới đao đấy!”
Nghe vậy, Cơ Hoàng hậu hoàn toàn tin tưởng, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n ngập ngừng: “Thật sự ngươi có thể cứu Thái tử?”
“Vậy còn phải xem nương nương và Tần Quốc công có đồng ý phối hợp hay không!”
Cơ Hoàng hậu do dự một chút, một nhát bắt được tay Mộ Dung Cẩm: “Ta tin, ngươi muốn ta làm gì?”
Ánh mắt Mộ Dung Cẩm lạnh lùng: “Nương nương chỉ cần phối hợp với ta là được rồi…”
Chờ khi Mộ Dung Cẩm nói xong, Cơ Hoàng hậu đã trợn to hai mắt, kinh hãi nói không ra lời, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Chuyện này… Chuyện này…”
Mộ Dung Cẩm nhìn nàng: “Hoàng hậu nương nương, ta cho Thái tử hai con đường để chọn, đã là nhượng bộ lớn nhất của ta rồi!”
“Nhưng… Nhưng đó là đại nghịch bất đạo?”
“Nhưng Cẩm Hoa cũng không bức bách nương nương? Cho nên cho người con đường thứ hai, hiện tại chuyện Thái tử mưu phản đã sắp thành đại cục, ngay cả sau này Hoàng thượng tra ra Thái tử oan uổng, nhưng phe cánh Thái tử đã bị trừ sạch. Thế lực đã mất, đến lúc đó cũng chỉ là một cái thùng rỗng, hiện tại đường sống duy nhất chính là tìm đường sống trong cõi chết! Chỉ xem nương nương có dám theo Cẩm Hoa đánh cuộc hay không mà thôi!”
“Mộ Dung Cẩm!” Lần đầu tiên Cơ Hoàng hậu kêu đầy đủ tên Mộ Dung Cẩm, không còn là từ ái và dịu dàng như trước, mà là một loại phòng bị kỹ càng: “Ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Ngươi có biết hiện tại ngươi đang nghị luận chuyện lớn của Hoàng thất đất nước Thiên Khải hay không? Ngươi có biết nếu bước này mà thua, không chỉ nàh Mộ Dung ngươi, cả gia tộc Cơ thị ta cũng đều xong không!”
Mộ Dung Cẩm lạnh lùng: “Nương nương động tâm với đề nghị thứ nhất, nhưng lại không muốn mạo hiểm, nương nương có biết cá và tay gấu không thể có cùng đạo lý hay không?”
“Ngươi…” Cơ Hoàng hậu không còn lời nào để nói, hiện tại bà đang bị giam lỏng trong hậu cung này, thực quyền Hoàng hậu cũng đã sa sút, nếu như Thái tử rơi đài, ngôi vị Hoàng hậu của nàng cũng chỉ có chịu tội theo. Về phần Đông Phương Khải, giữa hai người căn bản cũng không có tình phu thê, nàng không có một chút quyến luyến. Cho nên khi Mộ Dung Cẩm nói phụ giúp Thái tử bình định lặp lạo trật tự, đúng là bà có động lòng. Nhưng từ xưa Thái tử làm phản, có mấy ai có kết quả tốt? Đến lúc đó Cơ gia mới thật sự xong rồi!
“Nếu như nương nương do dự thêm một khắc, tình cảnh Thái tử sẽ nguy hiểm thêm một phần. Nếu Hoàng thượng thật sự định tội Thái tử, ngay cả Tần Quốc công và nương nương có năng lực lớn hơn nữa, chỉ sợ cũng không thể cứu vãn.
“Nhưng… Ngươi có thể đảm bảo cứu Thái tử không?” Cơ Hoàng hậu vẫn không vượt qua được vướng bận trong lòng, cuối cùng lựa chọn con đường thứ hai.
Mộ Dung Cẩm nghe vậy cười lạnh: “Tần Quốc công có quyền thế lớn như vậy đều có thể tồn tại chu toàn, nương nương lại muốn ta bảo đảm, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n có phải là quá để mắt đến ta?”
“Lớn mật, Mộ Dung Cẩm, ngươi biết là ngươi đang nói chuyện với ai không?” Cuối cùng Cơ Hoàng hậu phục hồi tinh thần lại, vừa rồi bà lại bị Mộ Dung Cẩm áp chế, hơn nữa vẫn bị nàng dắt đi, đây chính là chuyện chưa từng có.
“Nếu nương nương cố ý muốn nói chuyện với Cẩm Hoa như vậy, như vậy Cẩm Hoa sẽ rời đi, nương nương hãy coi như Cẩm Hoa chưa từng tới bao giờ!” Dứt lời, nàng trực tiếp xoay người rời đi, không chút lưu luyến.
“Ngươi đứng lại!” Cuối cùng Cơ Hoàng hậu vẫn không thể giả bộ nữa: “Ngươi muốn Bổn cung làm gì?”
“Hơn một tháng qua nương nương chưa đi thăm Thái tử, là một mẫu thân, có phải là nên nhớ một chút?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...