Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

“Két!!!!” Một
tiếng cửa tù mở ra, Mộ Dung Gấm thức tỉnh ngẩng đầu, có chút ngoài ý
muốn khinhìn thấy người tới. Nàng có nghĩ qua người đầu tiên tới gặp
mình, có thể là thái tử phi. Bởi vì nàng đoán hiện tại không chừng nàng
ta hận không thể róc xương lóc thịt nàng. Có thể là Đông Phương Trạch,
cũng có thể là Sở Linh Nhi, nhưng thế nào cũng không nghĩ là hắn?

Thu hồi suy nghĩ, đứng dậy hành lễ: “Cẩm Hoa gặp qua vương gia!”

Đông Phương Thực đi qua tự mình nâng nàng dậy, lại bị Mộ Dung Gấm khéo léo
tránh khỏi. Trên tay trống không hắn cũng không tức, chỉ nói: “Bổn vương biết nàng sẽ không làm chuyện như vậy, bổn vương sẽ đích thân đi cầu
phụ hoàng, nhất định xin phụ hoàng xử lý khoan hồng, ngươi cú yên tâm!”

Mộ Dung Gấm khẽ khom người: “Cám ơn vương gia!”

Nơi Mộ Dung Gấm không nhìn thấy, Đông Phương Thực cười khinh miệt hả hê,
sau đó lập tức khôi phục lại, tiến lên bắt lấy tay Mộ Dung Gấm, lần này
không cho nàng cự tuyệt: “Cẩm Hoa, mẫu phi nói rất ưa thích ngươi, chờ
sau khi ngươi ra ngoài, có thời gian thì tới cung mẫu phi một chút. Bổn
vương cũng thường đi thăm mẫu phi đây!”

[chỉ có tại diendan]

Mộ Dung Gấm nghe rõ ý đồ của hắn, trong lòng cười lạnh, sắc mặt không thay đổi: “Cẩm Hoa sợ rằng mình học tài sơ cạn, đến lúc đó làm dơ bẩn nghe
nhìn của quý phi nương nương!”

“Ngươi…..” Đông Phương Thực không
nghí tới nàng sẽ cự tuyệt, sắc mặt cứng đờ, sau đó khẽ xệ mặt xuống:
“Cẩm Hoa, ngươi không hiểu thật hay là giả không hiểu vậy? Nói thật cho
ngươi biết, mẫu phi đã cầu xin phụ hoàng cấp chỉ cho chúng ra. Không bao lâu nữa ngươi sẽ phải là trắc vương phi của ra, ngươi không có đường cự tuyệt!”

Mộ Dung Gấm trầm mặt thật lạnh, mặc dù biểu tình không biến hóa nhiều, nhưng nhiệt độ không khí giảm xuống nhiều: “Lời của
vương gia là như thế nào đây, Cẩm Hoa không thể nào gả cho vương gia!”


“Ngươi nói cái gì? Ngươi cho rằng ngươi có thể kháng thánh chỉ?” Đông Phương Thực ngẩng đầu, cúi đầu miệt thị nhìn Mộ Dung Gấm.

Mộ Dung Gấm thu hồi hơi thở của mình, ngược lại cười: “Trước cứ chờ có
thánh chỉ, vương gia mới nên nói với ta những lời này!” Nàng gả cho ai
nàng không biết, nhưng tuyệt đối không phải là người trước mắt, ít nhất
Đông Phương Trạch sẽ không để cho nàng gả đi!

“Hừ! Ngươi chờ
xem!” Đông Phương Thực đãnghĩ xong đến lúc đó phải làm nhục Mộ Dung Gấm
như thế nào để trả thù cho việc ngày hôm nay. Thậm chí hắn còn ảo tưởng Mộ Dung Gấm bị hắn hành hạ đến không ngừng cầu xin tha thứ, cuối cùng
tâm tình cũng không tệ.

Mộ Dung Gấm khinh thường nhếch môi. Mặc
dù Đông Phương Thực đối địch với Đông Phương Trạch, nhưng chỉ là do thế
lực Hàn quý phi đằng sau hắn mà thôi. Nếu không có thế lực này, căn bản
hắn không tạo thành một chút uy hiếp đối với Đông Phương Trạch. Bởi vì
trí khôn của hắn không bì kịp Đông Phương Trạch.

Người thứ hai
đến gặp Mộ Dung Gấm đương nhiên chí là tiểu gia hỏa Sở Linh Nhi, còn kéo theo hoàng huynh của nàng. Nàng lôi kéo Mộ Dung Gấm, một lần lại một
lần đảm bảo mình sẽ cứu nàng ra, tuyệt đối sẽ không để cho nàng bị khổ,
thiếu chút nữa khô cả miệng. lúc này mới đi ra khỏi phòng giam, mập mờ
nhìn hoàng huynh mình một cái, sau đó nhảy lên bỏ đi.

[chỉ có tại diendan]

Mộ Dung Gấm ngước mắt nhìn về phía Sở Dạ. Vẫn thần tiên tuấn mỹ như cũ,
hắn cứ như vậy tùy ý đứng ở nơi đó, một thân khí phách thiên địa chi khí tự do, khiến cho người ta không thể bỏ qua, cũng không thể không kính
sợ. Mộ Dung Gấm nhếch môi, vẻ mặt lại thoáng cau lại, có lẽ bọn họ cũng
không quá quen thuộc: “Chưa bao giờ biết Sở haongf lại có thể tự nhiên
qua lại thiên lao của Thiên Khải!”


Thiên lao là bí mật của một
nước, so với hậu cung cũng nghiêm mật hơn. Người của nước khác, tuyệt
đối sẽ không để cho vào thiên lao.

Sở Dạ vốn nhu hòa vì giọng nói bình thản xa lạ của nàng trở lê lăng lệ, đôi mắt hắc diệu thạch giống
như tụ tất cả bóng đêm. Nhìn bóng dáng Mộ Dung Gấm, khóe môi nâng lên nụ cười như có như không: “Cô vương còn không biết có chỗ nào không thể
đi!”

Nghe vậy, Mộ Dung Gấm nghẹn lời. Quả thật, hắn, hoàng đế một nước chuyện vượt tường cợt nhã một cô nương cũng làm được, thiên lao
hình như không tính là khiêu chiến…….

“Nghe nói ít ngày nữa Sở hoàng cưới bát công chúa làm vợ, ta không phải nên chúc mừng Sở hoàng?” Mộ Dung Gấm bật cười hỏi.

[chỉ có tại diendan]

Sở Dạ vẻ mặt không thay đổi, chỉ nói: “Hoàng thất Sở quốc còn nhiều vương
gia hoàng tử, hòa thân cũng không không cần là cô vương, tại sao nói
chúc mừng?”

“Không phải ngươi?” Mộ Dung Gấm có chút ngoài ý muốn, nhưng tuyệt đối không có vui mừng. Dù sao nàng cũng không phải rất quan tâm hắn cưới người nào.

“Hình như ngươi rất thất vọng?” Sở Dạ mỉm cười, nhưng giọng nói cũng thêm phần lạnh lẽo.

Mộ Dung Gấm chống lại ánh mắt của hắn, mới phát hiện ra đôi mắt của hắn
lại vô cùng đẹp mắt. Hoàn mỹ mà hơi nhếch lên, bên trong là tròng mắt
hắc bạch phân minh. Đồng tử đen tuyền, thật giống như hai dòng nước xoáy sâu, muốn đem hút nàng vào, sau đó khóa thật chặt lại, trói buộc. Mộ
Dung Gấm mở to mắt, lại không dám nhìn thẳng, trong lòng thầm mắng: quả
nhiên là yêu nghiệt. Chẳng trách Tôn Phỉ Phỉ có phu quân Đông Phương
Trạch tốt như vậy còn si mê hắn.


Trong ánh mắt nhìn nhau kia Sở
Dạ rõ ràng cảm thấy Mộ Dung Gấm bị hắn hấp dẫn. Sự phát hiện này khiến
cho tâm tình của hắn bất chợt vui vẻ, cũng không làm khó nàng nữa, chỉ
xoay ngươi rời đi. Lưu lại Mộ Dung Gấm nhìn cửa nhà lao, vẻ mặt không
hiểu!

Mộ Dung Gấm ở trong phòng giam cả đêm, ngày thứ hai liền có người đến nói với nàng. Chỉ là không phải là thăng đường thẩm vấn, mà
là đi chữa bệnh cho Tôn Phỉ Phỉ.

Đêm qua Tôn Phỉ Phỉ sau khi bị
đánh ngất xỉu về, thái y tiến hành trị liệu da của nàng ta. Nhưng sáng
nay, mặt của nàng ta không nhưng không khỏi, lại bắt đầu ngứa ngáy. Da
mặt bị nàng ta liều mạng gãi, cũng bắt đầu chảy máu, hơn nữa càng ngày
càng nhiều, càng ngày càng ngứa. Thái y cũng bó tay, bất đắc dĩ đành
phải gọi Mộ Dung Gấm tới.

Mộ Dung Gấm đến đông cung của thái tử
đã thấy rất nhiều người ở đó. Hoàng hậu mang theo hậu phi ngồi ở một
bên, tất cả vương gia cũng có ở đây, Đông Phương Khải ngồi chính giữa.
Hôm nay Sở Dạ không có ở đây.

“Thần nữ tham kiến hoàng thượng, gặp qua hoàng hậu nương nương!”

Sắc mặt Đông Phương Khải uy nghiêm thâm trầm, nhưng cũng không bày tỏ trách móc nặng nề đối với Mộ Dung Gấm, giơ tay lên: “Bình thân!”

“Tạ hoàng thượng!”

Sắc mặt nàng bình tĩnh, không buồn không vui, trấn định tự nhiên. Đông
Phương Khải thấy vậy cũng có chút than thở. Ban đầu hắn cho là Mộ Dung
Gấm nhát gan mềm yếu, cho nên mới có bộ dáng này. Hiện tại mới phát
hiện, Cẩm Hoa quận chúa hắn phong thật đúng là không tầm thường. Phần
khí độ này, sợ rằng hậu cung không có người nào có được.

“Thái tử phi bởi vì dùng phấn mẫu đơn của ngươi, sắc mặt nổi lên mẩn đỏ, còn ngứa ngáy, ngươi nói đây là chuyện gì xảy ra?”

Chỉ là giọng điệu thăm hỏi, không có ý tứ trách tội. Mọi người nhất thời
sáng tỏ, xem ra hoàng thượng cấp cho Mộ Dung Gấm cơ hội sửa lại án sai.


[chỉ có tại diendan]

Mộ Dung Gấm lần nữa khom người: “Khởi bẩm hoàng thượng, phấn của thần nữ
không hề có vấn đề. Ngày đó có Ngô viện trưởng cùng với các vị thái y
tại chỗ nghiệm chứng, dĩ nhiên là không có độc. Cho nên chuyện này không liên quan với thần nữ!”

“Không liên quan? Vậy ngươi nói một chút thái tử phi gặp chuyện gì?”

Mộ Dung Gấm suy nghĩ một chút nói: “Hoàng thượng có thể hay không để cho thần nữa xem thương thế của thái tử phi?”

Đông Phương Khải suy nghĩ một chút, được!

VÌ tôn phỉ phỉ một mực gãi mặt mình, dưới sự bất bất đắc dĩ lần nữa bị
đánh ngất xỉu. Mà mấy dấu vết trên bộ mặt tuyệt mẩn đỏ nhìn phải thấy
ghê. Mộ Dung Gấm cũng không cảm thấy có cái gì, phát bệnh xuất hiện tâm
tình này đều là chuyện bình thường, ghê tởm hơn nữa nàng cũng đã trải
qua.

Khom lưng nhìn trên người nàng ta một chút, cuối cùng ngửi
được một mùi thơm nhàn nhạt lạ lùng, nhất thời sáng tỏ. Đột nhiên Tôn
Phỉ Phỉ tỉnh lại, nhìn thấy Mộ Dung Gấm, trong nháy mắt bạo khởi, như ké điên nhào tới: “Mộ Dung Gấm, tiện nhân ngươi, ta muốn giết chết
ngươi……”

Mộ Dung Gấm nhanh tay đẩy móng vuốt của nàng ta ra,
người bên ngoài cũng chạy vào. Đông Phương Trạch chắc ở trước mặt Mộ
Dung Gấm, ngăn Tôn Phỉ Phỉ lại, sắc mặt ôn hòa cũng biến thành bén nhọn: “Đủ rồi!”

“Không, ta muốn giết nàng, đều là do nàng ta làm hại
ta hủy dung, đều do nàng!” Tôn Phỉ Phỉ nhất quyết không tha, hận ý trong mắt làm cho người ta không nhịn được lui về phía sau. Dung mạo của nữ
tử lớn hơn sinh mạng. Hôm nay dung mạo nàng ta vẫn kiêu ngạo bị hủy,
thậm chỉ còn để cho Sở Dạ thấy, nàng ta làm sao có thể không hận, không
tuyệt vọng?

“Cẩm Hoa quận chúa, ngươi có thể giải thích?” Hoàng hậu nhìn về phía Mộ Dung Gấm, sắc mặt không nhìn ra hỉ nộ, chỉ là tùy ý hỏi.

Mộ Dung Gấm nghe vậy khe khẽ mỉm cười: “Cẩm Hoa không có chỗ nào giải thích,cũng không cần giải thích!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui