Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Đông Phương Hiểu chính là người ra sấn sau đó, nàng ta mặc bộ áo trắng thủy tụ, phía trên thêu đóa hoa thược dược, khó khi bỏ đi một thân trang phục hoa lệ, ngược lại cực kỳ đẹp mắt.

Nàng ta chọn vụ điệu mà tất cả mọi người không
chọn, ống tay áo khẽ múa, như cánh bướm tung bay. Vòng eo mềm mại như
rắn, động tác gì cũng có thể hoàn thành. Bắt đầu nàng ta còn múa đơn,
sau đó bốn cung nữ mặc hồng y đi lên, cùng vây quanh nàng ta, khi nàng
ta bắt đầu chuyển động, đồng thời bốn người cũng vũ động theo.

“Nhìn gì! Nhìn nữa ta moi mắt ngươi ra!” Bên cạnh đột nhiên vang lên một câu
nói hung hăng, Mộ Dung Gấm thiếu chút nữa đem rượu trong miệng phun ra,
kỳ quái quay đầu nhìn về phía Sở Linh Nhi. Theo ánh mắt của nàng, thấy
được vẻ mặt phi sắc ngậm xuân của Đông Phương Hiểu, mà cặp mắt kia càng
nhiều tình ý, nhìn lên trên đâì cao. Không phải là nhìn Sở Dạ hay sao?

Đông Phương Hiểu thích Sở Dạ nàng biết, nàng vẫn luôn cảm thấy không có gì,
nhưng giờ phút này thấy ánh mắt trực bạch* của nàng ta, vì sao nàng lại
có cảm giác không thoải mái? Thật giống như đồ đạc của mình bị người
đoạt vậy!

diendan.com

*Trực bạch: trắng trợn, trực tiếp

Mặc dù nàng hết sức không để mắt đến, nhưng ánh mắt Đông Phương Hiểu nhìn
Sở Dạ thật sự lộ liễu, nàng không muốn nhìn cũng không được. Trong lòng
buồn bực khó chịu, nàng đứng dậy chuẩn bị rời đi. Nhưng trong khi nàng
vừa bước được bước đầu tiên, liền nghe thấy âm thanh ‘kinh ngạc’ của
Tôn Phi Phỉ ở trên đài cao: “Ô! Nhiều người cũng đã biểu diễn như vậy,
vì sao không thấy Cẩm Hoa quận chúa vậy?”


Mộ Dung Gấm dừng bước lại, sắc mặt lạnh xuống.

Đông Phương Hiểu vừa mới tiếp nhận sự cảm thán của mọi người, nện bước cao
ngạo trở về vị trí của mình, nghe vậy cười nói: “Hoàng tẩu người cũng
đừng làm khó Cẩm Hoa, mặt mũi nàng ta mỏng, nói không chừng còn gấp hơn
tỷ!”

Lời này của nàng ta uyển chuyển, ngoài mặt là giữ mặt mũi
cho Mộ Dung Gấm, thực tế trong lời nói biểu đạt ý tứ rõ ràng: người ta
không có tài nghệ không dám lên dài, tỷ nói ra, cẩn thận người ta ghi
hận tỷ!

“Ha ha! Công chúa nói thật kỳ quái, Cẩm Hoa quận chúa có
thể được phụ hoàng sắc phong phẩm vị ngũ phẩm, chắc chắn nhất định thông tuệ hơn người, tài nghệ nhất định cũng là vô song. Hôm nay chưa thể
hiện, nói không chừng muốn là người thi đấu ấp trục*!” Mặc dù mục đích
của hai người giống nhau,đều muốn Mộ Dung Gấm bị bêu xấu, nhưng vẫn
không nhịn được muốn sẵng giọng.

• Áp trục:Màn chót của vở tuồng, vở kịch. Còn gọi là Áp trụ — từ. (Từ điển Nguyễn Quốc Hùng)

Áp trục? Đông Phương Hiểu bị hai từ này làm cho tức chết rồi, nàng mới là
áp trục: “Hừ! Hoàng tẩu tin tưởng Cẩm Hoa quận chúa như vậy, đến luc đó
đừng có mà thất vọng!”

“Khốn kiếp! Tức chết ta rồi! Lại dám nói
Cẩm nhi tỷ tỷ của ta như vậy!” Sở Linh Nhi nghe hai người kia ngươi một
câu ta một câu hàm ý châm chọc, nhất thời giận đến giơ chân. Muốn đi lên lý luận, nhưng lại bị Đường Trúc kéo xuống: “Ngươi ngăn ta làm gì thế?
Họ nói như vậy, rõ ràng là vũ nhục tỷ tỷ, ta muốn đi dạy dỗ bọn họ!”


diendan.com

Đường Trúc mặt không đổi sắc: “Ngươi đi ra ngoài chỉ đển cho tiểu thư thêm phiền phức, cứ ngồi yên một chỗ đi!”

“Ngươi lại dám nói ra thêm phiền, có tin hay không ta đánh ngươi!” Nói xong, Sở Linh Nhi lắc lư quả đấm của nàng.

Đường Trúc như thái sơn ổn tọa: “Ngươi có thể đánh thắng ta thì hãy nói!”

Nghe vậy Sở Linh Nhi cũng như dưa chuột nghỉ cơm, nàng cùng nàng ta đánh
nhau còn ít sao? Trong khoảng thời gian ngoài sáng trong tối không biết
đã bao nhiêu chiêu, kết quả cuối cùng đều là nàng bại hoàn toàn. Võ công đánh không lại, vậy thì chơi trò ác đi: hạ thuốc tiêu chảy? Những cuối
cùng thuốc tiêu chảy chạy đến trong chén của mình. Vãi phấn ngứa lên y
phục của nàng ta, kết quả mình ngứa một ngày. Cắt bỏ râu ria? Nàng ta
không có. Giả quỷ hù dọa nàng ta? Đáng tiếc lá gan của nàng ta lớn đến
kinh người, cuối cùng còn dùng một cước đạp nàng ra ngoài……

Dùng
hết biện pháp cũng không thắng được nàng, kết quả mình trở thành tò hề,
Sở Linh Nhi coi như là phục. Hôm nay nghe được những lời này của nàng
ta, nàng còn có thể nói gì? Ngồi yên một chỗ vậy!

Mà lúc này, Mộ
Dung Gấm đã lướt qua họ đi lên trên đài, Mộc Hương đi theo bên cạnh
nàng, bưng một khay gì đó, thận trọng đầu cũng không dám ngẩng đầu lên.
Ngồi ở phía dưới nàng nhất định nhàm chán, đứng ở trên đài cao vạn người chú ý này, nàng lập tức không tức giận.

Mộ Dung Gấm khẽ cúi người tui lễ: “Cẩm Hoa tham kiến hoàng thượng!”


“Miễn!” Đông Phương Khải giơ tay lên miễn lễ nàng, ngay sau đó hỏi: “Cẩm Hoa hôm nay chuẩn bị tài nghệ gì vậy?”

Mộ Dung Gấm tu dưỡng cực tốt đứng lại, khẽ cười nói: “Hồi hoàng thượng,
Cẩm Hoa không biết đánh đàn cũng không vẽ tranh, sợ là khiến hoàng
thượng thất vọng!”

“Xích!” Đông Phương Hiểu bật cười đầu tiên,
mắt lộ ra khinh thường. Nàng ta cũng biết Mộ Dung Gấm không có bản lãnh
gì, ra ngoài chỉ có bêu xấu.

Tôn Phỉ Phỉ cũng bày ra tư thái xem
kịch vui, nàng ta không quên được chuyện nàng ta bị uy hiếp lần trước,
hôm nay muốn đòi lại một thể. Về phần những người khác cũng không khác
như vậy, ngay cả khi bọn họ biết thân phận của Mộ Dung Gấm, cũng rất
nhiều người nghĩ tới muốn lôi kéo, nhưng khi có thể nhìn kịch hay, họ
cũng sẽ không bỏ qua.

diendan.com

Mộ Dung Gấm không để ý đến bọn họ, giơ tay lên vén vải che trên khay Mộc
Hương đang bưng: “Cẩm Hoa cũng không có tài nghệ khác, nhưng đối với
dược liệu lại biết đôi điều, cho nên dùng bách hoa hái trước kia làm một chút phấn, kếp hợp với lộ thủy, dùng bí pháp chế luyện, cho nên phấn
này không có tư vị của phần son, sau khi sử dụng chỉ có mùi thơm!”

“Hừ! Ai biết có phải hay không ngươi cầm ít phấn mua ở ngoài lấy lệ?” Đông Phương Hiểu châm chọc nói.

Mộ Dung Gấm cũng không có tức giận, ngược lại nhìn về phía Ngô đại nhân
bên thái y viện: “Cẩm Hoa muốn mời Ngô đại nhân đi lên nghiệm chứng giúp một tay, không biết Ngô đại nhân có bằng lòng không?”

Ngô viện trưởng nghe vậy đứng dậy: “Hoàng thượng, có muốn thần xem một chút?”

Đông Phương Khải gật đầu: “Được!”


Ngô viện trưởng mở hộp ra, hương thơm xông vào mũi, trong nháy mắt trợn
tròn hai mắt, kích động tìm vài vị thái y cùng nhau tra xét. Tất cả mọi
người vô cùng kinh ngạc, nhìn thật sâu vào mắt Mộ Dung Gấm, Ngô viện
trưởng nhìn về đài cao: “Hồi hoàng thượng, đây chính là phấn thượng
đẳng, thần khẳng định bên trong có bách hoa lộ thủy cùng cánh hoa, nhưng lại không biết dùng loại phương pháp nào để chế luyện thành, quả thật
chí có hương hoa!”

“Hả? Trình lên!” Đông Phương Khải cũng hứng thú.

“Dạ!” Mộ Dung Gấm sai Mộc Hương đem son phấn giao cho thái giám, không bao
lâu liền lên đến đài cao. Đông Phương Khải cẩm ngửi một chút, không nhịn được gật đầu ‘ừ’ một tiếng: “Quả thật rất thơm, hơn nữa không có chán
ngấy như phấn son, thấm vào ruột gan, mùi thơm ngát vô cùng!”

“Ồ! Hoàng thượng có thể hay không cho nô tì xem một chút?” Một phi tần ở
bên cạnh không nhẫn nại được, son phấn không thể nghi ngờ chính là chọc
đúng tâm của bọn họ.

Đông Phương Khải phất tay cho thái giám bưng đi qua cho các nàng nhìn, thuận tiện đưa một hộp cho Sở Dạ vẫn không
nói gì: “Sở hoàng cũng ngửi đi!”

Sở Dạ nhận lấy, trong mắt lướt
qua hoa quang giống như hắc diệu thạch. Mở hộp ra, bên trong quả thật có mùi thơm như mọi người nói xông vào mũi. Hộp phấn hao sen trên tay,
ngay cả hương thơm son phấn, hắn cũng cảm thấy không bì kịp với hương
thơm nhàn nhạt trên cơ thể Mộ Dung Gấm. Ánh mắt rơi lên trên người Mộ
Dung Gấm, nàng bình tinhx đứng ở nơi đó, không tính là xuất chúng nhưng
gương mặt lại có sắc thái mê người, da thịt óng ánh trong suốt dưới ánh
mặt trời trắng muốt. Chẳng biết tại sao, nhìn xa như vậy cũng khiến cho
hắn có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.

Cuối cùng, mấy hộp phấn của
Mộ Dung Gấm đều được nữ nhân yêu thích, ngay cả Hàn Tĩnh Ngọc vô dục vô
cầu, khi chọn được hộp phấn hoa mai cũng yêu thích không buông tay. Mặc
dù mất chút sức, nhưng cuối cùng đã qua được cửa ải này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận