Rốt cuộc ngày cuộc thi giữa các tài nữ cũng đã tới, văn võ bá quan đến đông đủ, bên ngoài
đường phố dân chúng vây quanh trong ba tầng ngoài ba tầng, mà các lầu
các lân cận cũng bị chen lấn đầy tràn.
Ở chính giữa cổng thành là vị trí của hoàng thượng, vương gia cùng với hậu cung phi tần. Giờ phút
này phía trên đã ngồi đông đủ, một góc cẩm y hoa phục, nhìn qua hoa lệ
vô cùng. Mà ở giữa khoảng không sắc màu hoa lệ kia lại có một màu đen
cương nghị, màu sắc tối tăm như phân cách hắn với những người khác, nhìn một lần liền nhận ra được.
Khi Mộ Dung Gấm tới thiếu chút nữa
không chen vào được, nàng không có tới chỗ ngồi của công chúa ở phía
trên mà đi tới nơi của nữ quyến tìm chỗ ngồi xuống. Ánh mắt của mọi
người đều dồn lên phía trên đài cao, cho nên căn bản không ai chú ý đến
nàng.
Mộ Dung Gấm ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã thấy bóng dáng màu
đen không thích hợp kia. Mà Sở Dạ như đột nhiên có cảm giác nhìn sang,
ánh mắt màu đen như phát hiện ra điều thú vị, sau đó nhẹ nhàng nhếch
môi, biểu hiện tâm tình không tệ, nhất thời bộ dạng mị hoặc mê đảo mọi
người. Tâm Mộ Dung Gấm thầm mắng một tiếng “gieo họa”, mặt nóng ran lên
rời đi chỗ khác.
Ánh mắt chuyển sang những nữ quyến khác, trong
lúc vô tình nhìn thấy Tô Diệp Ngâm ngồi bên cạnh Đông Phương Hiểu. Hôm
nay nàng ta ngồi yên lặng, không có si mê nhìn lên đài cao như những cô
nương khác, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, nghiễm nhiên tiêu chuẩn như
một đại gia khuê tú, nhưng vẻ mặt của nàng đượm sự ưu thương, mi mắt như có nỗi buồn không thể tan.
Ly rượu trong tay Mộ Dung Gấm dừng
lại, chỉ liếc mắt một cái liền dời đi chỗ khác, có lẽ như bây giờ là tốt nhất! Nhưng theo bản năng, nàng đưa mắt về phía những nơi khác, không
nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Đông Phương Nhuận cao ngạo, cuối cùng
rơi vào chỗ ngồi của các quan viên. Từ thừa tướng là một trung niên phúc hậu, mặt mũi hiền lành. Nhưng có thể ngồi vào vị trí, thừa tướng, không thể chỉ dựa vào tài năng, không có chút mánh khóe thì không thể!
Ánh mắt đi xuống, Mộ Dung Gấm nhìn thấy mấy tiểu thư thiếu gia của Trương
gia. Ngồi đầu chính là một nam tử khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, dáng dấp của hắn không xuất cũng nhưng cũng là mi thanh mục tú, khiến cho
người nhìn cảm thấy cực kỳ thoải mái, chỉ tiếc là hắn lại phải ngồi trên xe lăn. Mộ Dung Gấm nhìn hai chân của hắn, nhớ tới chuyện tình của sáu
năm trước. Đại công tử Trương gia vốn là một người rất có tương lại, hơn nữa văn võ song toàn, đối với việc cưỡi ngựa bắn cung so với các hoàng
tử vương gia còn tốt hơn. Nhưng trong một cuộc săn thú vào mùa thu, hắn
không cẩn thận ngã xuống vách núi, bị tảng đá đè gãy hai chân, từ đó
ngồi ở trên xe lăn sống qua ngày, một đời anh tài vì vậy mà xuống dốc.
Mộ Dung Gấm nhìn sắc mặt của hắn, không có một chút chán chường, cũng
không có tức giận, giống như nhẹ tựa lông hồng, có cảm giác tự sinh tự
diệt.
Mộ Dung Gấm dời đi chõ khác, rơi vàotrên người nam tử hoa y bên cạnh. Người nọ dáng dấp không được tốt lắn, đôi mắt ti hí nhìn chằm chằm vào bộ ngực thị thiếp bên cạnh hắn, miệng cũng tới rất gần. Hơn
nữa một cánh tay cũng đưa vào trong váy của thị thiếp đó, không biết
đang làm gì, Chọc cho sắc mặt của thị thiếp đỏ hồng, liên tiếp kêu nhỏ,
vừa phóng đãng lại ghê tởm! Nghĩ tới Tô Diệp Ngâm sắp phải gả cho một
người như vậy, chân mày của Mộ Dung Gấm không nhịn được nhíu lại!
Mộ Dung Gấm cảm thấy có một ánh mắt đặt trên người mình, vừa nhìn liền
thấy ánh mắt yên lặng kia, là của đại công tử Trương gia. Nhìn thấy Mộ
Dung Gấm nhìn sang, Trương Dục khẽ gật đầu, khóe môi nâng lên một đường
cong, nhưng lại không có nhiệt độ.
Mộ Dung Gấm gật đầu một cái,
sau đó thu hồi ánh mắt. Cảm giác bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống, sau một khắc liền gối lên đầu vai của nàng, cả người cúng đặt lên, vẻ
mặt mệt mỏi: “Cẩm nhi tỷ tỷ, thật nhàm chán. Khi nào thì bắt đầu vậy?”
Đã quen Sở Linh Nhi thỉnh thoảng tới dây dưa, Mộ Dung Gấm cũng lười đẩy nàng ra, nghe vậy chỉ nói: “Chờ xem!.”
“Aizzzzz!” Hiển nhiên tiểu nha đầu này không có kiên nhẫn, chẳng bao lâu liền buồn ngủ, sau đó ngã xuống, vừa đúng ngã xuống trên đùi Mộ Dung Gấm, hô hấp
đều đều, hiển nhiên là ngủ thiếp đi. Cũng may án kỷ cũng cao, vừa lúc
che khuất thân thể của nàng, nếu không cho người ta thấy đường đường là
một công chúa của một nước lại có bộ dạng này, đoán chừng mặt mũi của Sở Dạ đều bị vứt sạch.
Sở Linh Nhi ngủ rất say, hiển nhiên sáng sớm hôm nay bị dày vò mệt mỏi đến bây giờ. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu
trắng nộn như con nít, cái miệng nho nhỏ phun bong bóng như đứa trẻ ba
tuổi. Mộ Dung Gấm không nhịn được cười một tiếng, quả thật chỉ là một
đứa bé. Hình như ngủ không được thoải mái, Sở Linh Nhi cọ cọ vào ngực Mộ Dung Gấm, không muốn rời xa hông của nàng, sau đó ngủ tiếp.
Mộ
Dung Gấm im lặng, nhưng vẫn vươn tay ra chỉnh sửa lại y phục có chút rối loạn, sau đó vén mấy sợi tóc vương trên mặt Sở Linh Nhi, kêu Đường
Trúc tìm một tấm thảm mỏng đắp lên người nàng.
Thấy Sở Linh Nhi
ngủ, Mộc Hương cũng cảm thấy buồn ngủ theo. Nếu không phải tiểu thư nhà nàng đang ở chỗ này, nàng đã sớm trở về đi ngủ rồi. Thật ra thì nàng
rất hâm mộ Sở Linh Nhi, có thể quang minh chính đại ngủ trên đùi tiểu
thư, nàng còn chưa từng được ngủ qua nha! Thật sự không chịu được, không gắng gượng được thêm, Mộc Hương ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Gấm, sau
đó nằm ngủ trên án kỷ.
Đường Trúc thấy vậy, nhất thời liền muốn
hỏi, có người nào giống nha đầu này không? Cư nhiên chạy tới bên cạnh
tiểu thư mà ngủ. Khi Đường Trúc muốn vươn tay, Mộ Dung Gấm liền giơ tay
ngăn cản: “Thôi, em ấy cũng mệt mỏi, để cho em ấy ngủ đi!”
Đối
với lời nói của Mộ Dung Gấm, Đường Trúc chưa bao giờ phản bác. Cho nên
mặc dù nàng hận không xách Mộc Hương lên ném xuống kênh rạch, nhưng
cuối cùng nàng vẫn nhịn được, thu tay về, sau đó đứng canh chừng. Trong
mơ hồ Mộc Hương nhếch miệng cười: tiểu thư thật tốt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...