Nghe thế mọi người đều kinh ngạc, không dám tin nhìn về phía hai người.
Sở Dạ bất đắc dĩ nhếch môi, bắt lấy tay Mộ Dung Cẩm đặt bên miệng hung hăng cắn một cái: “Nữ nhân vô lương tâm này, cứ như vậy mà muốn tặng Cô Vương cho người khác sao?”
Mộ Dung Cẩm bị hành động trêu ghẹo của Sở Dạ làm cho có chút không được tự nhiên, ho khan hai tiếng: “Thiếp chỉ là nghĩ cho chàng thôi mà, chàng không thấy người ta si mê chàng thế nào sao?”
Sở Dạ tà khí nhướn mày, ở dưới bàn bế Mộ Dung Cẩm qua đặt ngồi lên chân mình, mà bàn tay chết tiệt kia đặt dưới mông của nàng, hung hăng bóp một cái, giọng nói mờ ám lại mang theo uy hiếp: “Cẩm Nhi, xem ra hai ngày nay Cô Vương để nàng buồn chán quá rồi nhỉ!”
Mộ Dung Cẩm sợ hắn lại làm ra hành động đáng xấu hổ nào nữa, chỉ có thể mềm mỏng lại, giơ tay vòng qua cổ hắn, mềm mại dựa vào ngực hắn: “Được rồi, để chàng xử lý được rồi chứ!”
Hai người ở trước mặt mọi người thân mật không hề e dè chút nào, nhưng nhiều người lại nhìn đến đỏ mặt, mà mọi người cũng đã được chứng thực tin đồn bên ngoài, Sở hoàng quả nhiên là rất sủng ái hoàng hậu của hắn.
Bọn họ thân mật nhưng có người bất mãn rồi, ánh mắt của Trác Mã cũng sắp trợn đỏ lên: “Này, ngươi còn chưa trả lời ta đấy!”
Mộ Dung Cẩm nhìn Sở Dạ, ý rất rõ ràng: Đào hoa của chàng đấy tự mình giải quyết đi!
Sở Dạ lười để ý ả kia, trực tiếp bế ngang Mộ Dung Cẩm lên, cho Đông Phương Trạch một ánh mắt: “Cô Vương và hoàng hậu đã quấy rầy nửa ngày rồi, cáo từ!”
Sau đó cũng không cho Đông Phương Trạch thời gia nói chuyện, lập tức ôm Mộ Dung Cẩm trực tiếp đi khỏi đại điện, dáng vẻ đó không để lại chút tình cảm thể diện nào cho Đông Phương Trạch cả! Đông Phương Trạch chỉ có thể cười khan, sau đó ảm đạm nhìn hai người rời khỏi.
“Này, ta thì sao?” Trác Mã vội vàng muốn đuổi theo, nhưng lại bị Đường Trúc ngăn lại, lập tức nổi giận: “Cút ra!”
Đương Trúc mặt không cảm xúc: “Công chúa xin dừng bước!”
Trác Mã quát lớn: “Ngươi là cái thá gì, lại dám cản đường bổn công chúa?”
Đường Trúc cười lạnh: “Hi vọng công chúa tự hiểu mình là cái thá gì, chẳng qua chỉ là công chúa nho nhỏ của một nước phiên bang thôi còn vọng tưởng muốn trở thành phi tử của hoàng thượng? Hậu cung của nước Sở bọn ta chỉ có một hoàng hậu mà thôi, ai muốn làm phi tử cho dù tiểu thư đồng ý, ta cũng không đồng ý!”
“Ngươi…. ngươi dám bất kính với bổn công chúa à, ta là công chúa đấy!”
“Cho dù ngươi là hoàng hậu, thì cũng vậy thôi!” Dứt lời, Đường Trúc trực tiếp xoay người rời đi, không hề cho chút xíu mặt mũi nào.
Tay cầm chung rượu của Đông Phương Triệt hơi sững lại, nhìn bóng lưng rời đi của Đường Trúc, cười khổ, uống cạn ly rượu, hắn có chức trách của hắn, nàng có nhiệm vụ của nàng, bọn họ cuối cùng vẫn là không thể đến bên nhau được.
Nước Sở, một tháng sau
Sở Dạ nhìn vị trí trống không bên cạnh, chân mày nhịn không được chau lại: “Mấy ngày nay hoàng hậu bận tới bận lui chuyện gì thế?”
Dương Hạo lau mồ hôi trên trán: “Thuộc hạ không biết ạ!”
Sở Dạ lạnh lùng quét qua: “Dáng vẻ này của ngươi giống như không biết sao?”
Dương Hạo xấu hổ vô cùng, mồ hôi trên trán chảy xuống càng thêm dữ dội: “Thuộc hạ thật sự không biết ạ!”
“Hừ!” Sở Dạ nặng nề đặt cây bút trong tay xuống rồi đứng lên: “Ngươi không nói, Cô Vương tự đi tìm! “
Dương Hạo sợ hãi vỗ vỗ lồng ngực mình: Hoàng hậu, thần thực sự không có nói, người tự cầu nhiều phúc đi!
Phía sau hoa viên
Mộ Dung Cẩm một bên uống trà, một bên nhìn trăm hoa đua nở dưới đất, kéo Đường Trúc đang đen mặt ngồi xuống: “Được rồi! Đây không phải chuyện thái hậu gi¬ao sao? Không làm tốt sao được chứ?”
Sắc mặt Đường Trúc khó coi: “Tiểu thư, bọn họ đều là phi tử tuyển chọn cho hoàng thượng đó, người thật sự tuyển vào à?”
“Vậy ngươi nói phải làm sao?”
“Giết!”
Mộ Dung Cẩm nhức đầu, không nói gì xoa xoa trán: “Được rồi, đừng hở ra là giết người, dù sao chúng ta cũng không có việc gì làm cứ coi như đang giải trí không phải được rồi sao, dù gì đi qua cũng phải dạo một chút chứ?”
Sắc mặt của Đường Trúc càng khó coi hơn, nhưng lúc quay về phía Mộ Dung Cẩm lại chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Lúc Sở Dạ đi đến ngự hoa viên thì thấy một đống nữ nhân tụ tập ở đó, ai cũng ăn mặc trang điểm lộng lẫy, dọc theo đường đi đến hoa viên, Sở Dạ tóm lấy một thái giám bên cạnh: “Nói, thế này là đang làm gì?”
“Bẩm……….. Bẩm hoàng thượng, là do hoàng hậu nương nương gọi đến, nô tài cũng không biết là gì!”
Nhìn từng nữ nhân đi ngang qua trước mặt mình, ai nấy mặt đều như bạch ngọc, yêu kiều như rắn, hắn sống trong hoàng cung biết bao nhiêu năm, sao không biết đây là đang làm gì? Nghiến răng nghiến lợi trừng nữ tử đang ung dung nhàn nhã kia: “Mộ Dung Cẩm, rốt cuộc nàng muốn làm gì hả?”
Kẻ bị điểm danh nâng cằm, nói: “Hoàng thượng không thấy sao? Tuyển tú! Các mỹ nữ ở đây ai nấy đều là ngàn dặm mới tìm được một đó nha, hoàng thượng xem rồi tuỳ tiện chọn hai người đi, hay là nhận hết toàn bộ?”
Sở Dạ nổi giận vung tay lên, quát lạnh: “Người đâu, ném những nữ nhân này ra ngoài cho ta!”
Nghe thế tất cả các thị vệ đều không ai dám chậm trễ, một người tóm lấy một tú nữ rồi bay ra ngoài, tốc độ kia nhanh đến líu cả lưỡi, không hề thương hoa tiếc ngọc chút nào, những cung nữ khia nhìn thấy đều nhịn không được sợ hãi.
Tất cả các tú nữ trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa, ngay cả kêu cứu cũng không kịp, nhìn vị thần mặt lạnh đang đi từng bước về phía mình, Mộ Dung Cẩm rốt cuộc cũng ý thức được hậu quả nghiêm trọng, lấy lòng cười nói: “Hoàng thượng! Có gì từ từ nói!”
Sở Dạ tà mị cười một cái, khiêng người nào đó lên: “Cô Vương thích dùng hành động để nói chuyện!”
“Cẩn thận hài tử!” Mộ Dung Cẩm kinh hãi.
Sở Dạ bế nàng trở vào lòng, nhưng tay lại dùng thêm chút sức, sẽ không làm nàng bị thương cũng có thể để cho nàng bị đau một chút, coi như là trừng phạt vì nàng không nghe lời, giọng nói mờ ám: “Yên tâm, Cô Vương sẽ rất cẩn thận!”
Trong lòng Mộ Dung Cẩm kinh hãi, ngay sau đó ý thức được hắn muốn làm gì, thoáng chốc mềm mỏng xuống: “Dạ, chàng tha cho thiếp đi, thật mà tha cho thiếp đi!”
Sở Dạ sao có thể thả nàng ra? Bế nàng trở về Phụng Hoa cung, đóng cửa cung lại, sau đó trực tiếp đặt nàng lên giường, cả người phủ lên trên; Mộ Dung Cẩm nhìn dáng vẻ nôn nóng của hắn tốt bụng nhắc nhở: “Dạ, thiếp còn có hài tử, chàng không thể như vậy được!”
Sở Dạ dựa gần vào Mộ Dung Cẩm, bàn tay vuốt ve trên người nàng, giọng nói khản đặc mà đè nén: “Cẩm Nhi, nàng để Cô Vương nhịn hết bốn tháng rồi đó!”
Trong lòng Mộ Dung Cẩm vì giọng nói đó mà run rẩy, nhưng vẫn không thể! “Dạ….”
Sở Dạ đã quyết tâm ăn nàng, sao có thể ngăn cản được? “Ngoan, Cô Vương đã hỏi qua thái y rồi, ông ta nói cẩn thận một chút……là được! ”
Trong đầu Mộ Dung Cẩm bùng nổ, một khắc sau tay của Sở Dạ đã lướt qua tà váy trượt vào bên trong, bờ môi nóng bỏng che lại tất cả câu nói từ chối của nàng………
Hai tháng sau
Mộ Dung Cẩm nhìn người đang sống chết nhìn chằm chằm vào bụng mình, đã hoàn toàn hết lời để nói: “Dạ, chàng không cần canh giữ thiếp như thế, chuyện triều chính còn cần phải xử lý đó!”
Sở Dạ mặc kệ, chỉ nhìn vào bụng của nàng, căng thẳng đến mức quên cả hình tượng: “Cẩm Nhi, sao bụng của nàng lại to thế chứ? “Ước chừng gấp đôi so với lúc Linh Nhi sinh con nữa!”
Mộ Dung Cẩm mím môi cười, tuy còn chưa thể xác định, nhưng nàng đã có cảm giác: “Hẳn là thai sinh đôi đấy!”
“Hai đứa?” Sở Dạ kinh ngạc, chợt đau lòng: “Thế có phải càng thêm vất vả không?”
“Một đứa là sinh, hai đứa cũng là sinh, giống nhau thôi!”
Đường Trúc bưng một mâm đào vào, nhìn bụng của Mộ Dung Cẩm cũng nhịn không được cười lên: “Tiểu thư sinh hai hoàng tử vậy hoàng cung của chúng ta sẽ náo nhiệt lên rổi!”
Mộ Dung Cẩm cười khẽ, cầm lấy quả đào giòn chuẩn bị gặm, đột nhiên cảm giác một dòng nước ấm chảy xuống ở giữa đùi, bỗng chốc trừng lớn mắt: “Đường Trúc, nhanh, phải sinh rồi!”
“Hả?” Nghe thế, tất cả mọi người đều luống cuống tay chân, Sở Dạ lập tức bế Mộ Dung Cẩm lên đi vào phòng: “Mau gọi ma ma đỡ đẻ vào đây!”
Bởi vì Mộ Dung Cẩm sắp sinh, ma ma đỡ đẻ sớm đã chuẩn bị xong rồi, mấy người ma ma xông vào, bắt đầu chỉ huy đâu vào đấy; có người muốn bảo Sở Dạ ra ngoài, nhưng cuối cùng nhìn thấy gương mặt căng thẳng của Sở Dạ và bàn tay nắm lấy nhau của hai người cuối cùng cũng không mở miệng!
Mộ Dung Cẩm siết chặt tay Sở Dạ, giữa trán đã đầm đìa mồ hôi, nhưng nàng cũng không kêu ra tiếng, quay đầu nhìn về phía Sở Dạ, lại thấy hắn dường như còn đau đớn hơn mình: “Không sao, sinh con đều như thế cả!”
Hai tay Sở Dạ nâng tay của Mộ Dung Cẩm, nắm lại thật chặt: “Cẩm Nhi, Cô Vương…..”
Hai tay của Mộ Dung Cẩm ôm lấy tay hắn: “Sở Dạ, thiếp nhớ hình như còn rất nhiều chuyện thiếp chưa nói với chàng, có muốn nghe không?”
Sở Dạ lắc đầu: “Đợi nàng sinh con xong, đến lúc đó hãy từ từ nói!”
Mộ Dung Cẩm lắc lắc đầu: “Dạ, trước kia thiếp không biết nên nói như thế nào với chàng bây giờ đột nhiên muốn nói, có lẽ sau này thiếp sẽ không muốn nói với chàng đâu!”
“Cẩm Nhi, Cô Vương không để tâm chuyện quá khứ của nàng, cái Cô Vương muốn là hiện tại của nàng, tương lai của nàng, Cô Vương chỉ cần biết nàng là hoàng hậu của Cô Vương, hoàng hậu duy nhất, như vậy là đủ rồi, nàng biết không?”
Mộ Dung Cẩm nắm chặt tay của Sở Dạ, cuối cùng thở dài một hơi, từng đợt sóng đau đớn nơi riêng tư ập tới, tất cả lời nói đều không thể nào nói ra được; siết thật chặt lấy tay của hắn, móng tay cũng ghim thật sâu vào thịt của hắn.
“A!” Rốt cuộc cũng nhịn không được kêu lên, lại đau thấu tâm can như thế.
Máu tươi chảy dọc theo thân dưới, trong ánh mắt ngạc nhiên và kinh sợ của mọi người, từng sợi dây leo màu xanh tràn ra từ lưng Mộ Dung Cẩm, rất nhanh đã nảy mầm, ra lá, không đến chốc lát cả cung điện đều bị dây leo quấn đầy, sau đó từng đoá hoa sen màu tím nở ra trên cành cây, điểm xuyết cả cung điện không còn như chốn phàm trần nữa.
“Oa oa!” Hai tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên, mọi người hoàn hồn, lúc này mới trông thấy hai đứa bé không biết từ lúc nào đã ra rồi, sau đó y y a a bò về phía Mộ Dung Cẩm. Một đám người vừa mới hoàn hồn nhìn đến trợn mắt há mồm, đây thật sự là con nít mới sinh sao?
Mộ Dung Cẩm nhìn bọn chúng cười, cười đến dịu dàng như thế, đây là các con của nàng, từ nay về sau nàng không phải một mình nữa, nàng có một người nam nhân yêu nàng, còn có một cặp con trai có quan hệ máu mủ với nàng nữa!
Ôm các con vào lòng, Mộ Dung Cẩm quay đầu nhìn Sở Dạ, trong mắt đều là dịu dàng và yêu thương: “Dạ, đây là con của chúng ta!”
Sở Dạ cười khẽ không nói gì, nhưng trong mắt ngập tràn niềm vui, con của hắn và Cẩm Nhi!
Mộ Dung Cẩm nhìn cả căn phòng đầy hoa sen, sau đó giơ tay chậm rãi đưa lên trán mình, hai giọt máu từ cánh hoa ma liên chảy ra, sau đó đút vào miệng hai đứa bé mỗi đứa một giọt; ma liên xung quanh thoáng chốc hoá thành cát bụi tiêu tan không thấy đâu nữa!
Trong đầm lầy Lam Ma xa xôi, Bạch Vô Hoạ một thân áo trắng tà áo bay phất phới, nhìn một ao ma liên màu tím nở rộ đến chói mắt kia, cười khẽ: “Ngươi đúng là vẫn còn chấp niệm quá sâu, sau đó tự mình huỷ hoại chính mình!”
Ma liên màu tím khẽ lay động, dường như đáp lại lời của ông, lại tựa như chỉ là bị gió thổi mà thôi……..
[Toàn văn hoàn]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...