Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Con ngươi thâm trầm của Sở Dạ nhìn gương mặt tuyệt đẹp của Mộ Dung Cẩm, hắn nỗ lực muốn nhớ lại phần ký ức về vị hoàng hậu thuộc về hắn này, nhưng trong đầu lại chỉ có một mảnh trống không.

Mộ Dung Cẩm quay đầu ra, không nói lời nào chính là đáp án tốt nhất, vốn đã đủ đau lòng rồi, sao bây giờ tim vẫn còn đang trầm xuống từng chút, Sở Dạ, chàng chính là kiếp nạn của thiếp!

“Chàng trở về đi, trước khi chàng nhớ lại thiếp, thiếp không muốn nhìn thấy chàng!” Bởi vì gặp một lần đau một lần, nàng không muốn lại đau thêm nữa.

Không muốn nhìn thấy nữa ư? Trong tim Sở Dạ như có gì đó đè lên, làm cho hắn vô cùng khó chịu, trong lòng có một giọng nói đang kêu gào, hắn không muốn nàng đi! Nên lúc Mộ Dung Cẩm cất bước, Sở Dạ lập tức kéo Mộ Dung Cẩm trở về, Mộ Dung Cẩm không kịp đề phòng bị hắn kéo lại, chợt dựa vào lồng ngực hắn, hương vị quen thuộc khiến cho lòng Mộ Dung Cẩm hoảng lên, muốn giằng ra nhưng Sở Dạ lại khóa chặt nàng lại.

“Chàng buông ra!”

“Không!” Sở Dạ cúi đầu nhìn nàng, trong mắt có chút giãy giụa lại nghiêm túc khác thường: “Nếu bọn họ đều nói nàng là hoàng hậu Cô Vương yêu thương nhất, vậy thì Cô Vương tuyệt đối sẽ không thả nàng đi, bây giờ nàng lập tức theo Cô Vương trở về, dần dần Cô Vương nhất định sẽ nhớ ra nàng!”

Mộ Dung Cẩm ngước mắt chống lại đôi mắt của Sở Dạ, thở dài một hơi, giơ tay đặt lên cổ tay của Sở Dạ, mấy ngày nay nàng vẫn luôn muốn bắt mạch cho Sở Dạ, xem xem hắn trúng độc gì, nhưng bởi vì đau lòng, hơn nữa Sở Dạ lại lạnh lùng với nàng như thế, nên nàng vẫn không xem tới, nếu hôm nay hắn đã tự đến đây, chính là cơ hội tốt nhất!

Đột nhiên, tinh thần nàng chợt chấn động, nhanh chóng kéo cổ tay của Sở Dạ qua, quả nhiên trông thấy trên đó có một sợi dây nhỏ màu xanh, thoáng chốc sát ý hoàn toàn nổi lên: “Đường Môn!”

“Xem ra Cô Vương đoán không sai!” Sở Dạ thả tay áo của mình xuống: “Cô Vương vẫn luôn biết mình trúng độc, nhưng mãi không tìm được thuốc giải, theo tin tức nói đây là độc dược bí truyền của Đường Môn, người ngoài không thể nào mô phỏng được, đáng tiếc Đường Môn sớm đã bị diệt, hiện tại rất khó tìm được người của Đường Môn!”

Mộ Dung Cẩm buông tay hắn ra, thân thể cũng lùi lại, không phải nàng muốn cách xa, chỉ là sợ chính mình sẽ tham luyến hương vị của hắn mà không nỡ rời đi: “Độc này có tên là ‘hồi ức’, có thể khiến cho người ta quên đi tất cả về một người, hơn nữa sẽ yêu người đầu tiên mà người đó nhìn thấy; mà độc này có tác dụng phụ rất nghiêm trọng, một khi sợi dây này trở nên dày như ngón tay cái, vậy thì chàng sẽ quên đi tất cả, mặc cho người hạ độc thao túng!”

Đường Môn, rốt cuộc là ai, người của Đường Môn gần như đã bị nàng giết sạch rồi, ở đâu còn có người của Đường Môn chứ? Có quan hệ gì với ả đàn bà bên cạnh hắn?

“Muốn thao túng Cô Vương?” Sở Dạ cười lạnh, trong mắt lộ rõ vẻ hung ác.

Mộ Dung Cẩm lấy ra một viên ma liên đan: “Cái này có tác dụng có thể ức chế nó!”

Sở Dạ không nhận, mà nhìn Mộ Dung Cẩm: “Nàng không theo Cô Vương trở về?”

“Chàng không phải đã có ái phi của chàng rồi sao?” Vừa nói ra Mộ Dung Cẩm đã nghe thấy có mùi chua rồi, nàng thật hối hận, sao nàng có thể nói ra lời chua ngoét như thế chứ?

Sở Dạ nghe thế cười lên, lần nữa ôm nàng lại, tà mị cười: “Nàng là hoàng hậu của Cô Vương, sao có thể so sánh với một phi tử được?”


Mộ Dung Cẩm không hề vui vẻ vì câu nói này, ít nhất hiện tại nàng vô cùng để ý sự tồn tại của ả đàn bà kia: “Sở hoàng đừng quên, mới không lâu trước đây người còn nói, rằng người không có vị hoàng hậu thế này kia, vậy nên giờ đây xin người đừng dây dưa nữa!”

Sở Dạ nghe thế chau mày, hắn nhớ không ra, nhưng hắn thật sự muốn nhớ lại, mấy ngày nay cơ thể hắn không có bệnh gì cả, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy dường như mình đã đánh mất một thứ vô cùng quan trọng, bây giờ hắn biết thứ hắn đánh mất chính là kí ức thuộc về người nữ tử này, hắn muốn nhớ lại, nhưng……

“Lẽ nào nàng không muốn cho Cô Vương một cơ hội sao?”

Mộ Dung Cẩm lắc đầu: “Không phải không cho, mà hiện tại thiếp có chuyện cần phải làm, chờ thiếp làm xong mấy chuyện đó, thì thiếp sẽ trở về giải quyết chuyện giữa hai ta!”

“Là bởi vì hắn ta sao?”

Hắn ta? Mộ Dung Cẩm hơi sửng sốt, thế mới biết hắn nói đến Lạc Anh Cách: “Cho dù chàng mất trí nhớ, địch ý đối với y cũng không thay đổi!”

“Nàng với hắn ta có quan hệ gì?” Sở Dạ nắm lấy tay Mộ Dung Cẩm, tức giận cuộn trào.

“Vấn đề này chàng hỏi qua rồi, nhưng đó là chàng trong quá khứ, chàng của hiện tại không có tư cách hỏi!”

Không có tư cách? Sở Dạ cảm thấy trong tim mình phảng phất như bị xé rách một lỗ, không thấy chảy máu, nhưng lại đau tận tâm can; kéo mạnh Mộ Dung Cẩm qua, nghĩ cũng không nghĩ đã hôn lên môi của nàng, môi kề môi, cả hai đồng thời sửng sốt, điều Sở Dạ ngạc nhiên là hắn thế mà đã chạm vào môi nữ tử này, hơn nữa hắn cảm thấy tuyệt vời như vậy, hắn không muốn rời đi, chỉ muốn hôn, muốn được nhiều hơn thế.

Mộ Dung Cẩm cũng kinh ngạc, sau khi rung động trong lòng qua đi lập tức muốn từ chối, nhưng bị Sở Dạ khóa lại thật chặt, bá đạo cạy môi nàng ra, ở trong miệng nàng tung hoành ngang dọc; ban đầu Mộ Dung Cẩm kháng cự, nhưng sự bá đạo của Sở Dạ không cho phép nàng trốn chạy, chỉ có thể tiếp nhận, sau đó là nỗi nhớ nhung cuộn trào, sau cùng là trầm luân thật sâu, một tiếng gọi động tình vang lên bên tai: “Dạ!”

Thân thể Sở Dạ chấn động, đôi mắt vốn mơ màng chợt trấn tỉnh lại, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, một khắc sau lại nhuốm lên màu tình dục dày đặc, nhưng lực hôn xuống lại trở nên dịu dàng, trở nên vô cùng cẩn thận, tựa như che chở báu vật dễ vỡ vậy.

Nụ hôn sau bao ngày xa cách, hai người đều không muốn rời ra, ôm nhau thật chặt, dường như muốn hòa tan đối phương vào thân thể mình; cuối cùng, Sở Dạ buông Mộ Dung Cẩm ra, trong mắt nhuốm lên màu tình dục dày đặc, trở nên càng thêm mê người, trán của hắn chống lên trán của Mộ Dung Cẩm, giọng nói khản đặc: “Thế này, Cô Vương đã có tư cách chưa?”

Mộ Dung Cẩm có chút dở khóc dở cười, thì ra hắn là vì muốn chứng minh câu nói đó! Không thể không nói trong lòng ít nhiều gì cũng có một chút mất mát: “Sinh mạng của y chỉ còn nửa năm thôi, thiếp đã hứa sẽ trị khỏi cho y, nên bây giờ thiếp không thể rời khỏi y được!”

“Hắn yêu nàng!” Vô cùng chắc chắn, mà đôi mắt của Lạc Anh Cách chất chứa yêu thương rõ ràng như thế, e rằng không ai không nhìn ra.

“Yêu ư? Chuyện đó thiếp không thể quyết định, trái tim của thiếp chỉ có một, cũng chỉ có thể chứa nổi một người, những chuyện khác thiếp không quan tâm!”

Chân mày Sở Dạ nhuốm lên nét vui sướng, lại nhanh chóng bị hắn nén xuống: “Vậy nàng thật sự không theo Cô Vương về Sở quốc!”


“Mời Sở hoàng về đi!” Mộ Dung Cẩm xoay người đi, cưỡng chế mình không được nghĩ đến một màn nóng bỏng vừa rồi.

Sở Dạ còn muốn nói gì đó, lại bị Đông Phương Hiểu không nhẫn nại được đến tìm cắt đứt: “Hoàng thượng!”

Sở Dạ quay đầu nhìn sang, trong mắt lướt qua một tia chán ghét và hung tàn: “Sao ngươi lại đến đây?”

Đã quen với giọng điệu lạnh lùng của Sở Dạ, Đông Phương Hiểu không cảm thấy có gì không đúng, mềm mại cười một tiếng: “Thần thiếp thấy hoàng thượng ra đây đã lâu, có chút không yên tâm, nên đi theo, không biết có quấy rầy hai người không?”

Lúc Đông Phương Hiểu đến thì Mộ Dung Cẩm đã đeo mạng che mặt lên, nhìn Đông Phương Hiểu cười lạnh: “Vị ái phi này của Sở hoàng đối với Sở hoàng ‘quan tâm’ thật đấy!”

Đặc biệt nhấn mạnh bốn chứ ‘ái phi’ và ‘quan tâm’, ai cũng nghe ra là đang châm chọc, sắc mặt của Đông Phương Hiểu hơi khó coi, Sở Dạ lại không có biểu cảm gì.

Mộ Dung Cẩm không muốn nhìn cảnh tượng hai người họ đứng chung một chỗ, xoay người rời khỏi: “Cáo từ!”

Mộ Dung Cẩm không có xoay người lại, nên nàng không thấy được vẻ bất đắc dĩ và đau thương trong mắt Sở Dạ, còn có sự cưng chiều không tan biến được……

Trong xe ngựa, Lạc Anh Cách nhìn Mộ Dung Cẩm, vẻ mặt khó lường: “Cẩm Nhi, rốt cuộc huynh ấy sao vậy? Sao thái độ xa lạ thế kia?”

Mộ Dung Cẩm biết không giấu được Lạc Anh Cách, huống chi nàng cũng chưa từng nghĩ tới phải giấu y: “Hắn trúng độc của Đường Môn, mất đi kí ức về ta!”

“Cái gì?” Lạc Anh Cách kinh hãi, nhưng vậy cũng coi như đã hiểu vì sao mấy ngày nay cảm xúc phiền muộn và rối rắm của Mộ Dung Cẩm mỗi khi nhìn chằm chằm mặt hắn là từ đâu mà ra rồi!

“Nàng đã cho huynh ấy thuốc giải chưa?”

“Độc dược bí truyền của Đường Môn cực kì thần bí, không có cách điều chế gốc, e rằng không ai giải được!”

“Vậy làm thế nào đây? Chẳng lẽ cứ để huynh ấy lãng quên nàng mãi như vậy?”

Mộ Dung Cẩm trầm mặc, lãng quên mãi ư? Hôm nay có nụ hôn kia, sợ rằng cho dù không nhớ nổi chuyện trước kia, cũng không quên được nàng đâu!


Một đường im lặng, ai nấy đều có tâm sự riêng, nhưng đều chôn vào lòng!

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Mộ Dung Cẩm nhíu mày: “Chuyện gì?”

“Thiếu cung chủ, chúng ta gặp phải sơn tặc!”

Mộ Dung Cẩm cười lạnh: “Giết toàn bộ!”

“Dừng tay!” Lạc Anh Cách quát khẽ, giơ tay cầm lấy tay Mộ Dung Cẩm, giọng nói kèm theo van xin: “Đừng giết người!”

Mộ Dung Cẩm khép hờ mắt: “Giữ lại tính mạng!”

“Dạ!”

Mộ Dung Cẩm rút tay mình từ trong tay Lạc Anh Cách ra, dựa vào vách xe vờ ngủ say; Lạc Anh Cách nhìn bàn tay trống không, cười khổ sở, cho dù là cùng gương mặt, cùng tình yêu, hắn vẫn không thay thế được y!

Đi đường suốt ngày đêm, nửa tháng sau đã đến được Ma Cung, xe ngựa lại bị người cản lại: “Thiếu cung chủ, Lạc Anh Cách không thể đi vào!”

Ánh mắt Mộ Dung Cẩm lạnh xuống: “Phệ Thiên trách tội ta gánh!”

“Dạ!”

“Đây chính là Ma Cung sao?” Lạc Anh Cách nhìn nơi chốn được trang hoàng như hoàng cung, quả nhiên không hổ là tà giáo tôn quý nhất trong võ lâm, mà Ma Vực nằm trong đầm lầy Lam Ma, mà trong đầm lầy thì nhiều vật độc và hơi độc, cho dù là có khinh công tuyệt đỉnh cũng chưa chắc có thể vào được đây, đây có thể nói là lá chắn tự nhiên nhất; mà Phệ Thiên lại có thể nghĩ đến xây dựng Ma Vực ở chỗ này, thì phải có bao nhiêu can đảm và trí tuệ?

Mộ Dung Cẩm mặc một bộ váy trắng từ trên xe đi xuống, mọi người ở Ma Cung đều nhanh chóng cúi người: “Tham kiến thiếu cung chủ!”

Mộ Dung Cẩm mắt nhìn thẳng, mang theo Lạc Anh Cách một đường đi đến cung điện của Phệ Thiên, đẩy cửa lớn ra, liếc mắt đã trông thấy Phệ Thiên yêu nghiệt vạn phần đang dựa nghiêng vào giường êm màu tím vàng, mị sắc lan tràn, đẹp đến không ai sánh bằng. Mà Lạc Anh Cách hiển nhiên là bị dáng vẻ này của Phệ Thiên làm cho sững sờ, trên đời này còn có người có dung mạo còn yêu nghiệt hơn bọn họ, màu tím vàng kim tôn quý kia phảng phất như sinh ra để dành cho hắn vậy, khiến người ta không thể nhìn thẳng được.

Phệ Thiên phất tay, mặt nạ trên mặt Mộ Dung Cẩm bị tháo xuống, lộ ra dung nhan tuyệt đẹp, mà đóa hoa sen năm cánh giữa trán cực kỳ chói mắt, Phệ Thiên hài lòng gật đầu: “Không tệ không tệ, nhanh như thế đã có cánh sen thứ năm rồi!”

Mộ Dung Cẩm lại không vì được khen mà vui vẻ, mặt không cảm xúc: “Thứ ta muốn đâu?”

Phệ Thiên nhíu mày, như có chút không vui: “Đây chính là thái độ ngươi nói chuyện với sư phụ sao?”

“Từ khi nào thì ta nhận ông là sư phụ của ta thế?”

“Lúc ngươi thừa nhận thân phận thiếu cung chủ này, thì ngươi đã là đồ đệ của ta rồi, hoặc là nói ngươi càng muốn làm nữ nhi của ta hơn chăng?”


Mộ Dung Cẩm lơ đễnh, không muốn nói mấy chuyện này với hắn, nàng chỉ muốn thứ nàng cần: “Ông nói ông có thứ tôi muốn, là cái gì?”

Đối với tính tình lạnh nhạt của Mộ Dung Cẩm Phệ Thiên cũng hết cách, vung tay lên, lập tức có người nâng một cái cáng lên, lúc Mộ Dung Cẩm nhìn rõ người kia lập tức kinh hãi, lại là Tần Phi Nguyệt, áo đỏ trên người hắn rách nát bươm, vết thương dữ tợn lộ ra đều thuộc dạng bị móng vuốt sắc nhọn của thú hoang cào ra, mà trên gương mặt xinh đẹp yêu mị của hắn cũng bị rạch một đường dài chừng ba tấc, toàn thân trên dưới máu tươi be bét, hương hoa khắp người cũng lấp không được mùi máu tanh nồng nặc.

Nỗi tức giận ngập trời bùng phát ra không hề che giấu: “Tại sao lại như thế này? Đây rốt cuộc là chuyện gì?”

Mộ Dung Cẩm trừng mắt về phía Phệ Thiên: “Là ông?”

Phệ Thiên không chút do dự gật đầu, vẻ mặt đương nhiên: “Nó muốn hỏi cưới nữ nhi của Bổn Tôn, lẽ nào ta không nên khảo nghiệm nó một chút sao?”

“Ông……” Mộ Dung Cẩm tức đến độ nói không nên lời, bởi vì giọng điệu này của Phệ Thiên nàng thật không biết phải nói thế nào; đi hai bước đến bên cạnh Tần Phi Nguyệt, đưa tay đặt lên kinh mạch của hắn, gần như không dò được mạch đập của hắn nữa, nếu như không phải hơi thở yếu ớt kia, e rằng nàng cũng nghĩ hắn đã chết rồi.

Mộ Dung Cẩm nhắm mắt, giấu đi nỗi tuyệt vọng và đau xót, nhưng những cảm xúc kia tựa như một dòng nước chảy ngược vậy, chảy vào trong lòng nàng, đắng không thể tả: “Tại sao ông phải làm vậy?”

Mộ Dung Cẩm nhìn Phệ Thiên trên đài cao: “Rốt cuộc ông muốn làm gì chứ?”

Mắt phượng của Phệ Thiên chứa ý cười, nhưng trong mắt lại không có một chút độ ấm: “Ngươi có biết cái ta thích nhất ở ngươi là gì không?”

“Là sự lạnh lùng đến không có một chút cảm tình của ngươi, là sự ngoan tuyệt không thuộc về ngươi, là linh hồn không có tình cảm như chính ta của ngươi kia! Nhưng ngươi nhìn ngươi của hiện tại xem, ngươi của hiện tại vẫn còn là ngươi sao?”

“Nếu đã không phải thứ ông muốn, thì ông cứ giết ta đi, vì sao ông phải hành hạ huynh ấy?”

Phệ Thiên cười lạnh: “Lẽ nào ngươi đã quên, ngươi chẳng qua chỉ là một người chết, ngươi còn có tư cách chết à?”

Mộ Dung Cẩm lảo đảo lui về phía sau: “Nói đi, mục đích của ông!”

Phệ Thiên nhướn mày, cười tà, lại không mang theo một chút tình cảm nào: “Ta có thể cứu sống nó, cũng có thể cho ngươi Hoàn Hồn Thảo và Xích Yêu Đan ngươi muốn, mà điều kiện của ta rất đơn giản, chính là nuốt nó!”

Cầm lấy đan dược trong tay, Mộ Dung Cẩm gần như vừa liếc qua lập tức nhận ra, đó là đan dược Phệ Thiên đích thân điều chế, trên thế gi¬an chỉ có một viên, không quên sống, quên mất hồn! Đan dược Sở Dạ ăn chỉ có thể quên đi người yêu nhất, nhưng ‘hồi ức’ kia có thuốc giải.

Không quên sống, quên mất hồn, không những quên hết tất cả kí ức, ngay cả trong linh hồn cũng sẽ không nhớ bất kì ai, nàng sẽ quay về như trước kia, trở về nàng máu lạnh vô tình kia, trở về thế giới chỉ biết chém giết kia!

Trông thấy vẻ mặt kinh hãi của Mộ Dung Cẩm, Lạc Anh Cách tuy không biết đó là đan dược gì cũng hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, y đỡ lấy Mộ Dung Cẩm: “Cẩm Nhi ngốc, ta chỉ cần nàng ở bên cạnh ta là được rồi, về phần sống hay chết ta vốn chẳng quan tâm, nàng không cần vì ta mà hi sinh gì cả, còn có, ta tin tưởng với y thuật của nàng, nhất định có thể cứu về sinh mạng của hắn ta thôi!”

Mộ Dung Cẩm lắc đầu, nàng không thể không cứu Lạc Anh Cách mà Tần Phi Nguyệt đã sắp chết rồi, chỉ cần Phệ Thiên ở đây, cho dù nàng muốn cứu cũng cứu không được, ông ta là đang ép nàng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận