“Ngươi dám?” Lý Ngọc Tuyết quát lạnh, ả không tin Mộ Dung Cẩm dám giết ả trước mặt nhiều người như thế.
Mộ Dung Cẩm cười lạnh, đây chính là lý do Nam Cung Triệt không thích Lý Ngọc Tuyết, rõ ràng chẳng qua chỉ là nữ nhi của một thừa tướng, nhưng tính tình lại kiêu ngạo tự phụ như một hoàng hậu vậy, hơn nữa nàng đã điều tra quá khứ của hai người họ, nghe nói Lý Ngọc Tuyết này từng tố cáo trước mặt hoàng thượng chuyện Nam Cung Triệt thích tiểu thư phủ tướng quân, Nam Cung Triệt vì thế mà bị đày đi một năm, bởi vì tiểu thư phủ tướng quân kia là thái tử phi của thái tử, ồn ào lớn như thế, đương nhiên không thể nào không bị trừng phạt.
Mà qua chuyện đó Lý Ngọc Tuyết đã đắc tội đến Nam Cung Triệt, cố tình ả lại là Dật Dương Vương Phi đã định trước, mà ả sớm đã tự cho mình là thân phận vương phi, đối với Nam Cung Triệt lại trông chỗ này siết chỗ kia, nữ nhân như thế, đừng nói là tên lãng tử như Nam Cung Triệt chịu không nổi, e rằng cả thiên hạ này không có bao nhiêu nam nhân tình nguyện cưới người nữ tử như thế.
“Lý đại tiểu thư có muốn thử xem không?”
“Thiếu cung chủ bớt giận!” Nam Cung Hạc vội vàng hòa giải, nếu hôm nay có người chết trên cung điện này, e rằng ngày mai sẽ càng thêm náo nhiệt mất.
“Ngọc Tuyết tuổi nhỏ không hiểu chuyện, thiếu cung chủ đừng so đo với nàng, cứ coi như nể mặt trẫm đi, được chứ?”
Mộ Dung Cẩm phẩy phẩy ngón tay, coi như là đồng ý với ông ta, nhìn về phía Nam Cung Triệt: “Nói đi, câu trả lời của ngươi!”
“Ta không cho phép!” Lý Ngọc Tuyết quát lớn, sắc mặt cũng không nhịn tiếp được nữa, lộ ra vẻ mặt điên cuồng: “Ta không cho phép hắn cưới người nữ nhân này, ta mới là vương phi của hắn!”
Nhìn dáng vẻ này của ả, thực sự làm người ta đồng tình không nổi, nhưng cũng không có ai mở miệng, cũng khống biết nên nói thế nào, mấy vị tôn đại phật trên kia không phải người mà bọn họ có thể đắc tội được.
“Lý Ngọc Tuyết, Bổn Vương đã nói rồi, tuyệt đối sẽ không cưới ngươi làm phi, ngươi nên buông bỏ ý nghĩ đó thì hơn!” Trong mắt Nam Cung Triệt không hề che giấu sự chán ghét, tay nắm Sở Linh Nhi siết chặt, càng thêm kiên định với suy nghĩ trong lòng.
“Nam Cung Triệt, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, cho dù Lý Ngọc Tuyết ta có chết đi nữa, ta cũng là vương phi của ngươi, cả đời này cũng là vương phi của ngươi!” Lý Ngọc Tuyết gào thét điên cuồng, trong lời nói không khó khăn gì có thể nghe ra sự cố chấp và tình thế bắt buộc, nhưng tình cảm thì sao?
Nam Cung Triệt không muốn tranh cãi với ả, chỉ là nắm lấy tay của Sở Linh Nhi: “Phụ hoàng, hôm nay con muốn cưới Sở Linh Nhi làm phi, hơn nữa cả đời này chỉ cưới một mình nàng ấy làm vương phi, nếu làm trái lời, chết không yên thân!”
Nam Cung Hạc trầm ngâm, lần này thật sự gặp phải chuyện phiền phức rồi!
“Nam Cung Triệt, đây là do ngươi ép ta đấy!” Giọng nói của Lý Ngọc Tuyết lạnh lẽo, một tia sát ý lướt qua, một khắc sau ả lại trực tiếp rút một thanh dao găm từ trong vạt áo ra đâm về phía Sở Linh Nhi.
Sở Linh Nhi né tránh không kịp, mắt thấy sắp bị đâm trúng, tiếng dây xích ‘leng keng’ vang lên, một sợi xích hàn băng đánh rơi con dao trong tay Lý Ngọc Tuyết, màu áo tím lóe lên, Mộ Dung Cẩm đã hạ xuống giữa hai người, nhìn Lý Ngọc Tuyết trên mặt đất, không mang theo một chút độ ấm nào!
“Ngươi có biết không? Kiểu nữ nhân giống như ngươi, không xứng với Nam Cung Triệt, hoặc là nói, ngươi không xứng làm thê tử của người khác!”
“Rõ ràng ngươi không có thân phận tôn quý như thế, lại giữ vẻ kiêu ngạo cao quý như vậy, ngươi muốn gả cho Nam Cung Triệt, cũng không phải vì con người của hắn, mà là vì hắn có thể cho ngươi thân phận vương phi, trong tâm ngươi vẫn luôn chất chứa quyền lực và địa vị, không thể không nói, ngươi thật sự rất đáng thương!”
“Ngươi câm miệng, ngươi có tư cách gì mà nói ta, ả ma nữ như ngươi, ác ma giết người; chẳng phải ngươi cũng thế sao, ngươi giết người chính là vì muốn chứng minh sự mạnh mẽ của mình, ngươi cũng thích quyền lực, hơn nữa mọi người đối với ngươi đều là ai nấy nghe tin đều sợ mất mật, chẳng phải ngươi còn đáng thương hơn ta sao?” Lý Ngọc Tuyết càng nói càng điên cuồng, sớm đã quên mất chuyện sống chết thế nào!
Mộ Dung Cẩm nâng mắt cười một cái, trong mắt toàn là sắc lạnh: “Tùy ngươi nói thế nào thì nói, nhưng mà ngươi thật sự nên cảm thấy may mắn, may mắn hôm nay ta đã đồng ý với quốc chủ Yến quốc không giết ngươi, bằng không dám cá rằng cả nhà nhọ Lý của ngươi, e rằng cũng không đủ để ta chém!”
Một khắc sau, Mộ Dung Cẩm vung tay, thân thể của Lý Ngọc Tuyết bị Mộ Dung Cẩm hất ra như diều đứt dây, trong nháy mắt rơi xuống cách bên ngoài hơn trăm thước. Quay đầu cười nhạt, tựa như người hung ác vừa rồi không phải là nàng vậy: “Yến quốc chủ, hôn lễ có thể tiến hành rồi chứ?”
“Chuyện này……” Nam Cung Hạc nhìn Sở Dạ, dù sao đây cũng là công chúa nước Sở, hôn lễ như vậy cũng tương đương với hai nước kết thân, tuy ông rất muôn kết thân, nhưng cũng phải xem ý của Sở Dạ, nghe nói đây là muội muội mà Sở Dạ yêu thương nhất!
“Hoàng huynh!” Sở Linh Nhi có chút lo sợ nhìn Sở Dạ, thực ra nàng ta vẫn luôn thấp thỏm không yên.
Sở Dạ nâng mắt, nhìn Mộ Dung Cẩm một cái, cuối cùng phất phất tay: “Muội muốn thế nào thì thế ấy!”
Sở Linh Nhi vui mừng: “Tạ hoàng huynh!” Dứt lời lập tức quay qua phía Mộ Dung Cẩm dí dỏm le lưỡi.
Dưới sự can thiệp của Mộ Dung Cẩm một cuộc hôn lễ cứ thế đổi tân nương rồi, bởi vì thân phận của Sở Linh Nhi, Nam Cung Hạc và thái hậu rất nhanh cũng đã tiếp nhận, về phần nhà họ Lý kia, thì đó là chuyện mà Nam Cung Hạc phải bận tâm!
Mà cả một hồi kịch náo nhiệt như thế, kẻ luôn thích rêu rao như Đông Phương Hiểu lại không nói tiếng nào, đối với ả thực ra Sở Linh Nhi là một sự tồn tại nguy hiểm, nàng ta không giống như Mộ Dung Cẩm có thể làm cho Sở Dạ đuổi đi, bởi vì nàng ta là muội muội mà Sở Dạ yêu thương nhất; nếu như giết nàng ta rồi, hiện tại chắc chắn ả không thể làm được, nhưng nếu không giết nàng ta, sẽ có một ngày nàng ta sẽ nhận ra ả, nên biện pháp duy nhất chính là để cho nàng ta gả đi xa, không thể không nói vị thiếu cung chủ của Ma Vực hôm nay đã giúp ả một việc lớn!
Trong bữa tiệc, Mộ Dung Cẩm phá lệ ở lại, Đông Phương Hiểu bưng chung rượu lên, cười kiều mị: “Hôm nay thiếu cung chủ đã tạo nên một đoạn gi¬ai thoại tuyệt vời, Ngọc Nương xin kính thiếu cung chủ một ly!”
Mộ Dung Cẩm cười như không cười nhìn sang: “Không biết thân phận của ngươi là gì mà lại có tư cách kính rượu với ta!”
Sắc mặt của Đông Phương Hiểu chợt khó coi, nhưng ả biết ả không dám đối phó chính diện với người này, nên ả xoay người dựa vào Sở Dạ, mặt lộ vẻ uất ức: “Hoàng thượng, thần thiếp……thần thiếp……”
Sở Dạ thấy ả gần như sắp khóc, chân mày khẽ nhíu lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn Mộ Dung Cẩm: “Đây là ái phi của Cô Vương!”
Mộ Dung Cẩm kiêu ngạo ngẩng đầu: “Nàng ta là phi tử của ngươi, nhưng chẳng liên quan gì đến ta, không muốn ả chết thì kêu ả câm miệng lại đi!” Sở Dạ, ả là ái phi của chàng, còn thiếp thì sao? Hoàn toàn quên mất như vậy sao?
“Hoàng thượng, thần thiếp không muốn chết!” Đông Phương Hiểu sà vào lòng Sở Dạ, cố tình làm ra vẻ sợ hãi.
Sở Dạ không có động tác gì, nhưng cũng không đẩy ả ra, chỉ cầm chung rượu lên, nhìn Mộ Dung Cẩm: “Vậy Cô Vương kính thiếu cung chủ một chung được chứ?”
Dứt lời, chung rượu trong tay xé gió bay qua, tốc độ nhanh đến mức nhìn không rõ được, Mộ Dung Cẩm giơ tay tiếp lấy, mày mắt chứa ý cười, nhưng lại không uống, mà rải rượu lên mặt đất, không bất ngờ khi thấy Sở Dạ càng thêm tức giận: “Rượu của Sở hoàng tuy ngon, nhưng ta đây không mê rượu, cám ơn ý tốt của Sở hoàng!”
Một bữa tiệc mừng lại bị hai người tạo cho không khí giương cung bạt kiếm, người xem thì kinh hồn bạt vía, không ai dám xen vào câu nào, thậm chí ngay cả ăn cũng quên mất, không ngừng cảnh giác, chỉ sợ sẽ mất mạng trong chốc lát!
Bữa tiệc kỳ lạ kết thúc, mọi người xung quanh tựa như tội phạm được đại xá, đầu cũng không quay lại đã chạy mất, giống như sau lưng có ma quỷ đuổi theo vậy.
Mộ Dung Cẩm lạnh lùng nhìn hai người dựa vào nhau, giấu đi vẻ đau xót trong mắt phi thân rời khỏi.
“Hoàng thượng……” Đông Phương Hiểu nhìn theo hướng Mộ Dung Cẩm rời khỏi, trong mắt toàn là căm hận, thiếu cung chủ này hôm nay cho ả mang nỗi nhục lớn như thế, có một ngày ả nhất định sẽ đòi lại; chỉ là không biết nếu ả biết vị thiếu cung chủ này chính là Mộ Dung Cẩm, sẽ có biểu cảm như thế nào đây?
Về đến dịch quán, Đông Phương Hiểu sống chết dính lên trên người Sở Dạ, mị sắc lan tràn, lại mang theo vẻ vô cùng e thẹn: “Hoàng thượng, đêm nay thần thiếp thị tẩm có được không?”
Sở Dạ nhìn ả, đôi mày nhíu lại, hắn là một nam tử bình thường, đụng vào nữ nhân cũng rất bình thường, nhất là nữ nhân này còn là người mà hiện tại hắn ‘yêu thích’, nhưng không biết tại sao, mỗi khi vừa nghĩ đến chuyện này, hắn lại cảm thấy không có một chút hứng thú nào cả, hơn nữa có một loại trực giác khiến hắn không muốn đụng vào nữ nhân này.
“Đêm nay Cô Vương phải ra ngoài, nàng nghỉ ngơi sớm đi!” Dứt lời cũng không nhìn vẻ mặt của Đông Phương Hiểu đã rời đi mất.
Đông Phương Hiểu gắt gao siết lấy khăn tay, đáng chết, tại sao Sở Dạ vẫn luôn không đụng vào ả chứ? Tại sao? Chẳng phải yêu thương ả lắm sao? Chẳng phải cái gì cũng chiều theo ý của ả sao? Tại sao cứ khăng khăng không chịu đụng vào ả chứ?
Sở Dạ về đến phòng mình, trước mắt đều là từng lời nói từng hành động của nữ tử tuyệt đẹp trên cung điện hôm nay, nàng lạnh lùng, hung hãn, kiêu ngạo, quyết tuyệt, tựa như nữ vương thống trị tất cả, nhưng hắn lại trông thấy nỗi đau thương che giấu không hết trong mắt nàng, còn có sự bất đắc dĩ khi đối mặt với hắn; mà cây ngọc trâm trên đầu nàng, chính là cái mà nữ tử hôm trước xông vào phòng hắn đã mang, nếu như không có gì bất ngờ thì bọn họ là cùng một người, mà hắn nhớ lúc đó Dương Phong có nói, nàng là hoàng hậu của hắn!
Trong tim nhói lên, Sở Dạ không khỏi sờ lên lồng ngực mình, nỗi đau đó càng thêm rõ ràng, thế này rốt cuộc là sao? Vì sao ngay cả hoàng hậu của mình mà hắn cũng không nhớ?
Xoay người mở cửa, với tốc độ cực nhanh phi thân ra ngoài, một đường lao thẳng về phía ngoại ô hoàng thành, chỉ có không khí trong lành mới có thể làm cho hắn thoải mái một chút.
Đột nhiên, một âm thanh du dương vang lên, nghe không rõ là loại nhạc cụ nào đang được diễn tấu, nhưng lại cực kỳ êm tai, như dòng suối chảy qua khe núi, như giọt mưa nhỏ xuống giữa sào trúc, cảnh đẹp ý vui không sao tả xiết, nhưng lại để cho người ta nghe ra sự ưu thương và cô đơn nhàn nhạt trong đó!
Nương theo âm thanh đó mà đi tới, dưới ánh trăng sáng, một nữ tử áo tím đứng trên tảng đá, nhìn hoàng thành dưới dốc núi, tay cầm một chiếc lá, thổi lên khúc nhạc không biết tên một lần lại một lần, xuyên thấu qua ánh trăng mờ, hắn trông thấy trong mắt nàng dường như có ánh nước lấp lánh lóe lên, một trận gió núi thổi qua, Sở Dạ cảm thấy trên tay có một giọt nước, độ ấm nóng bỏng khiến hắn sửng sốt —— đó là nước mắt!
Nước mắt của nàng……
“Thiếu cung chủ!” Một bóng người hạ xuống bên cạnh Mộ Dung Cẩm, Sở Dạ ẩn mình vào trong bóng đêm, lặng lẽ nhìn về bên này.
Mộ Dung Cẩm buông chiếc lá xuông: “Nói!”
“Cung chủ truyền thư đến gọi người quay về!”
“Ông ta gọi ta về làm gì?”
“Trên thư không nhắc đến, chỉ bảo chúng thuộc hạ chuyển lời cho thiếu cung chủ, ở chỗ ngài ấy có thứ mà thiếu cung chủ muốn, nếu như thiếu cung chủ muốn có được, thì dùng thứ quý báu nhất để đổi lấy!”
“Một tính mạng, một cái xác, ta lại còn có thứ nào quý báu hơn sao?”
Hai bóng người rời khỏi, Sở Dạ mới chậm rãi đi ra, một cái tên đột nhiên nhảy ra trong đầu hắn: “Cẩm Nhi!”
Ngày hôm sau thiếu cung chủ của Ma Vực biến mất, tựa như lúc nàng đến vậy, khiến người ta không dự đoán được.
Mà Sở Dạ cũng đã chuẩn bị xong để rời đi, Sở Linh Nhi đã là vương phi của Nam Cung Triệt, dĩ nhiên sẽ không theo hắn quay về, nhưng vẫn phải đến nói lời tạm biệt.
“Hoàng huynh, muội có chuyện muốn nói riêng với huynh!” Sở Linh Nhi liếc nhìn cô ả yêu diễm kia một cái, ý tứ rất rõ ràng.
Đông Phương Hiểu không chịu: “Hoàng thượng, lẽ nào còn có chuyện gì mà thần thiếp không thể nghe sao?”
Sắc mặt Sở Dạ trầm xuống: “Lui ra!”
Đông Phương Hiểu ngượng ngập rút tay về, chỉ có thể đi ra, phải biết rằng mắc dù Sở Dạ cưng chiều ả, nhưng vẫn có giới hạn. Mà ả hận chết cái giới hạn đó, nhưng nể tình từ nay về sau Sở Linh Nhi không còn là mối đe dọa với ả nữa, ả tạm thời nhịn xuống.
Xác định Đông Phương Hiểu không nghe được rồi, ánh mắt Sở Dạ quay trở lại: “Nói đi!”
Sở Linh Nhi cực kỳ nghiêm túc nhìn Sở Dạ, giữa chân mày là vẻ thận trọng chưa từng có: “Hoàng huynh, muội không biết vì sao chỉ mấy ngày ngắn ngủi không gặp mà huynh đã quên mất hoàng tẩu huynh mới cưới về, cũng không biết vì sao huynh đã từng yêu hoàng tẩu như thế, lại có thể xoay người đã sủng ái người nữ nhân khác, thậm chí còn ở trước mặt hoàng tẩu ân ái với người nữ nhân kia!”
“Muội chỉ muốn nói cho huynh biết, hoàng tẩu không phải nữ nhân bình thường, huynh có thể có được trái tim của hoàng tẩu, là may mắn lớn nhất của huynh, mau mau theo đuổi hoàng tẩu về đi, nếu không có một ngày…… huynh sẽ hối hận!”
Sở Dạ sâu sắc nhìn Sở Linh Nhi một cái, không nói lời nào xoay người rời đi mất!
Tuy không nhận được câu trả lời, nhưng Sở Linh Nhi biết huynh ấy đã nghe được rồi, hoàng tẩu, muội chỉ có thể giúp tỷ bấy nhiêu thôi, bảo trọng!
Một con đường nhỏ trong rừng trúc, một đội người áo đen lụa tím đối diện với một chiếc xe ngựa, xe ngựa chắn ngang ở giữa, đúng lúc chặn mất đường đi của những người đối diện.
Vén màn xe lên, một người đàn ông mặc áo trắng đỡ một người khác đi ra, lấy ra một chiếc xe lăn để cho y ngồi, rồi mới đẩy sang phía đối diện.
“Đứng lại!”
Lạc Anh Cách không để ý sát thủ quát nạt, chỉ nhìn vào chiếc xe ngựa có rèm che màu tím đang phất phới, trong mắt đều là vẻ phức tạp mà thâm trầm: “Cẩm Nhi, nàng vẫn còn đang trách ta, ngay cả gặp ta cũng không muốn sao?”
Mộ Dung Cẩm ngồi trong xe ngựa không nói lời nào, dựa vào vách xe ngựa không có động tác gì cả.
Nét mặt Lạc Anh Cách đau đớn, đẩy xe lăn đi qua, kiếm của hai sát thủ ngay tức thì gác lên cổ của y, y lại tựa như không thấy được, cứ trực tiếp đẩy tới.
“Để hắn ta qua đây!” Giọng nói lành lạnh cho sát thủ rút kiếm về, Lạc Anh Cách cười mỉm cười, một đường thông thoáng đi đến bên xe ngựa, y không muốn đi vào, chỉ dựa vào cạnh chiếc xe ngựa, cảm nhận hơi thở của người bên trong xe, nói ra những lời y vẫn luôn muốn nói từ rất lâu rồi.
“Cẩm Nhi, chuyện hôm đó là ta sai rồi, tha thứ cho ta có được không?”
“Nàng biến mất lâu như thế, ta đã suy nghĩ rất nhiều, ta nên tôn trọng suy nghĩ của nàng, nên…… ta sẽ không cản trở chuyện giữa nàng với huynh ấy nữa!”
“Nhưng, ta muốn xin nàng đồng ý với ta một chuyện có được không? Ta biết chính mình đã không còn bao nhiêu thời gi¬an nữa, nên…… Nàng có thể ở bên cạnh ta đi hết những ngày cuối cùng không? Xem như lần cuối cùng ta xin nàng có được không?”
“Ai nói huynh sẽ chết?” Mộ Dung Cẩm vén rèm che lên nhìn y, vẻ mặt có chút tức giận vì sự tiêu cực của y, nhưng nhiều hơn nữa vẫn là đau lòng.
“Cẩm Nhi, rốt cuộc nàng cũng chịu gặp ta rồi!” Lạc Anh Cách nhìn gương mặt của Mộ Dung Cẩm, thoáng chốc cười lên.
Mộ Dung Cẩm bất đắc dĩ nhắm mắt lại, buông tấm rèm ra từ trên xe đi xuống: “Huynh đến gặp ta là vì muốn nói di ngôn trước khi chết à?”
Lạc Anh Cách kinh ngạc trong khoảnh khắc Mộ Dung Cẩm xuất hiện, đâu còn để ý nàng đang quát nạt, trong mắt ngập tràn hình bóng của Mộ Dung Cẩm: “Cẩm Nhi, nàng đẹp quá!”
Mộ Dung Cẩm rất muốn nói, huynh không thể cứu được nữa rồi!
Đi lên phía trước, khom lưng đặt tay lên vai và chân y, Lạc Anh Cách thấy Mộ Dung Cẩm dựa gần như thế, mặt đỏ lên, một khắc sau cả người đều bị ôm lấy, mà Mộ Dung Cẩm lại chau mày: “Sao huynh lại gầy như thế chứ?”
Lạc Anh Cách không biết trả lời nàng như thế nào nữa!
Mộ Dung Cẩm bế y lên xe ngựa, kéo chăn qua đắp cho y: “Nghỉ ngơi cho tốt!”
Nghe thế, Lạc Anh Cách cười lên, ở chóp mũi toàn là mùi hương của Mộ Dung Cẩm, lúc này chỉ thấy yên tâm chưa từng có, cũng không hỏi nàng muốn đi đâu, dù sao chỉ cần ở bên cạnh nàng, thì y đã thấy mãn nguyện rồi!
Mộ Dung Cẩm đã tận lực khiến cho mình không nhìn đến gương mặt giống y đúc ai kia của Lạc Anh Cách, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được, nhìn dung mạo kia của hắn, trong lòng vẫn đau xót như thế, Sở Dạ, chờ thiếp trị khỏi cho Lạc Anh Cách thiếp sẽ về tìm chàng, dù rằng chàng đã không còn nhớ đến thiếp nữa!
Đi liên tục hai ngày, cả hai ngày đều im lặng chẳng nói gì, nhưng đối với bọn họ, bình thản ở cùng như thế này, chính là tốt nhất!
Đột nhiên, xe ngựa dừng lại: “Thiếu cung chủ, phía trước có người cản trở chúng ta, nhìn dấu hiệu, là hoàng thất nước Sở!”
Mộ Dung Cẩm giật mình: “Hoàng thất nước Sở?”
“Đi ra!” Giọng nói nhàn nhạt làm cho lòng Mộ Dung Cẩm thoáng chốc bối rối, không dễ dàng gì mới bình tĩnh lại, nhưng vẫn là không có sức đến vén rèm lên, không phải nàng sợ gặp Sở Dạ, mà là không muốn nhìn thấy vẻ xa lạ và lạnh lùng trong đôi mắt đó.
“Là huynh ấy?” Lạc Anh Cách ngồi dậy hỏi thăm, mà lúc này một luồng gió mạnh thổi bay rèm che, thoáng chốc hai người trong xe lọt vào mắt của Sở Dạ, ánh mắt kia chợt tức giận không nén được: “Sao hai người lại ở cùng nhau?”
Lạc Anh Cách vén rèm che ngồi dậy, nhìn Sở Dạ một cái, sắc mặt lạc lõng cười một tiếng: “Huynh đến rước nàng ấy đi à?”
Sở Dạ lạnh lùng nhìn Lạc Anh Cách, không hề che giấu nét lạnh lẽo trong mắt: “Lạc Anh Cách, rốt cuộc hai người có quan hệ gì?”
Một câu này, Lạc Anh Cách cũng đã nghe ra sự khác thường, nhìn Sở Dạ đang tức giận lại cực kỳ lạnh lùng, lại nhìn sang sắc mặt trắng bệch của Mộ Dung Cẩm, trong lòng trầm xuống: “Cẩm Nhi, đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Mộ Dung Cẩm quay trở lại, đứng dậy từ trong xe đi ra, nhưng nàng lại không đi về phía Sở Dạ, mà xoay người đi về phía gò núi bên kia; Sở Dạ nhìn Lạc Anh Cách trong xe một cái, phi thân đi theo!
“Tại sao muốn gặp ta?”
Sở Dạ nhìn bóng lưng trước mặt, cô độc, quyết tuyệt, khiến hắn nhịn không được muốn ôm nàng vào lòng, một từ nổi lên trong miệng đã lâu bật thốt lên: “Cẩm Nhi!”
Tiếng nói vừa vang lên, cả hai người đều sửng sốt, Sở Dạ là vì hai chữ mình vừa thốt ra, còn có tiếng gọi mang theo tình cảm sâu sắc thật rõ ràng; mà trong khoảnh khắc đó Mộ Dung Cẩm gần như ngỡ rằng Sở Dạ đã nhớ ra nàng; nhưng khi nàng xoay người, trông thấy trong mắt Sở Dạ vẫn là vẻ xa lạ như trước, nàng cũng đã biết đó chỉ là hy vọng xa vời của nàng!
Nàng rõ ràng đã biết nguyên nhân, nhưng nàng vẫn muốn xác nhận, nàng nhìn ánh mắt của Sở Dạ, tựa như nỉ non lại như thắc mắc: “Sở Dạ, chàng có còn nhớ thiếp?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...