Đường Trúc lui ra, Sở Dạ giơ tay nắm lấy tay của Mộ Dung Cẩm: “Hắn ta đến là vì đội quân thiếu niên của nàng?”
“Hẳn là vậy!”
Sở Dạ xoay người ngửa mặt lên: “Thật ra Cô Vương cũng rất tò mò về đội quân thiếu niên của nàng, không ngại nói một chút chứ?”
Mộ Dung Cẩm cười khẽ: “Đó là cơ mật của quân ta, nói cho chàng rồi, vậy ta chẳng phải trở thành kẻ tư thông với địch bán nước sao?”
Nghe vậy, Sở Dạ tà tứ cười một tiếng, đột nhiên mạnh mẽ đè Mộ Dung Cẩm xuống, đôi môi đáp lên trên môi nàng, trong mắt nhuốm lên một màn khí mù mịt: “Nàng đã sớm tư thông với địch bán nước rồi, cả người của nàng cũng đều là của ta!”
Mộ Dung Cẩm nằm đó, mặc cho hắn dựa vào người, hiện tại nàng đã quen với sự đụng chạm của hắn, càng ngày càng không muốn đẩy hắn ra: “Đội quân thiếu niên là lá bài chủ chốt của ta, thông thường mà nói thì ta không muốn họ bại lộ, nhưng gặp phải Thiết Kỵ của chàng, ta biết chắc chắn phải dùng đến rồi, bởi vì trận chiến đầu tiên ta nhất định phải thắng!”
Sở Dạ không muốn hỏi nhiều, ngược lại cúi đầu xuống gặm cổ của nàng, dùng sức vừa đủ không mạnh không nhẹ làm cho Mộ Dung Cẩm khó chịu: “Đừng, nhột lắm!”
Nghe thế, Sở Dạ không những không ngừng, ngược lại càng thêm càn rỡ, cứ thế gặm cắn dọc theo cổ, đầu vai, xương quai xanh một đường hướng xuống, mắt thấy sắp đến chỗ nào đó lại bị Mộ Dung Cẩm ngăn lại: “Không được!”
Sở Dạ ngẩng lên, đôi mắt bị tình dục che lấp, còn có một hơi thở vô tội cùng với uất ức, nhìn Mộ Dung Cẩm không nói gì, nhưng mà: “Được rồi! Ta đi về trước đây!”
Sở Dạ gi¬am lấy nàng trong vòng tay, vô cùng bá đạo: “Ta không cho!”
Ngay sau đó cúi người thấp xuống, giọng nói đầy mê hoặc: “Cẩm Nhi, đêm nay ở lại có được không! Cô vương thật sự chịu không nổi rồi!”
Mộ Dung Cẩm rung động trong lòng, thiếu chút nữa thì bị hắn mê hoặc mất rồi, dùng khinh không từ bên người hắn trượt ra, đứng xa xa: “Đột nhiên ta nhớ ra còn chút việc, muốn cáo từ!”
“Haiz……” Sở Dạ bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng của nàng, cúi đầu nhìn xuống ‘huynh đệ’ của mình, lại bất đắc dĩ nằm trên đất, chờ đợi cơn nóng này từ từ rút đi.
Mộ Dung Cẩm thực sự không muốn thừa nhận rằng mình đang chạy trốn, nhưng mà Sở Dạ quả thực là quá yêu nghiệt rồi, lần nào cũng bị hắn mê hoặc đến tim đập rộn lên, nàng cũng nghi ngờ trái tim này rốt cuộc có phải là của mình hay không đây.
Làn gió mát thổi lên mặt khiến cho nàng bình tĩnh lại, rung động ở trước ngực cũng dần dần bình lặng trở lại, Mộ Dung Cẩm đứng trên cành cây, nhìn về phía quân doanh xa xa, không biết vì sao, trong lòng dâng lên dự cảm xấu, lẽ nào bởi vì Tôn Cường đến đây?
Sắc mặt Mộ Dung Cẩm mất đi độ ấm, từ trên cây nhảy xuống, chậm rãi đi về phía trại lính.
Đông Phương Triệt đi ra từ doanh trướng của mình, có đoạn thời gi¬an này để nghỉ ngơi nên vết thương của hắn đã tốt lên nhiều, chỉ còn thiếu gi¬ai đoạn cuối cùng chờ khép lại thôi; mà mấy ngày này hắn cũng chân chính cảm nhận được sự tin tưởng mà Mộ Dung Cẩm nói là gì rồi; nếu như nói trước trận đại chiến này người trong quân đội đối với hắn là kính sợ, vậy thì sau trận đại chiến họ đối với hắn chính là kính nể, còn có thêm một phần thân thiết; có một số binh sĩ lớn tuổi chủ động giúp hắn xử lí mọi chuyện, ngay cả phần thức ăn cũng cực kì tỉ mỉ mà nấu cháo thuốc, mà những phó tướng tùy tiện vụng về kia sau trận chiến này dường như đã thừa nhận hắn, lúc hội họp gặp hắn cũng thân thiết nói đùa một chút, mỗi lần có người đi ngang qua hắn, cũng sẽ mỉm cười kêu một tiếng ‘Vương gia’; đây chính là thu hoạch của hắn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...