Yến tiệc trong cung mừng đại hôn của Vương gia cùng Công chúa được trang hoàng lộng lẫy, nô tì thị vệ ra vào liên tục, tay không ngơi nghỉ tranh thủ sắp xếp mọi thứ.
Dụ Quyên được hoàng thượng phân phó cho việc trông coi an toàn của buổi tiệc cũng không khỏi lại phải tất bật một phen.
Dụ Quyên đến đây cũng không mấy vui vẻ, không bàn đến Long Dĩ Đàm, Dụ Quyên cùng đám người Điệp Hắc Môn đang bận chuẩn bị nhưng lại bị cẩu hoàng đế chen ngang, có điều trong mắt nàng hắn sớm muộn cũng phải mất mạng để đền tội cho trên dưới Dụ gia.
Chỉ là nàng vẫn chưa kịp di chuyển cho gia nô trong phủ cũng không biết nên giải thích, đối mặt với họ như thế nào.
Dụ Quyên trong lòng không khỏi bất an một trận, hai chân không yên đi qua đi lại mà không hề hay biết phía sau ai đang đi đến.
Nữ nhân kia ăn mặc sang trọng, phục trang cùng trang sức đung đưa trong gió nhưng vẫn không thể khiến Dụ Quyên thức tỉnh, chỉ đành gằng giọng ho vài tiếng.
Dụ Quyên cuối cùng cũng để ý liền quay người hành lễ
"Tham kiếm Hoàng hậu nương nương"
Hoàng hậu vốn không hề ưa thích nàng, thấy nàng thì càng chán ghét, chỉ là việc hậu cung cùng triều chính không mấy liên quan.
Mấy khi có dịp thế này liền thoải mái trêu đùa nàng
"Miễn lễ.
Dụ tướng quân sao thế? Tâm trạng có điều chi không yên?"
Hoàng hậu vừa nói vừa đưa mắt đánh giá nàng, ánh mắt bà ta quét một lượt trên người nàng rồi thích thú xem nàng ta trả lời
"Đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm.
Thần chỉ là lo lắng cho an nguy của buổi yến tiệc.
Nếu nương nương không còn việc gì khác, thần cáo lui"
Khương Hoàng hậu sắc mặc đanh lại, không vui vẻ mà quát
"To gan!"
Dụ Quyên còn chưa kịp lui đi đã bị thanh âm đó đè nén, nàng không biết nên tiếp lời thế nào thì từ phía sau liền phát ra tiếng nói của Cao Vương Điện hạ
"Hoàng hậu sao vừa sáng sớm liền nổi giận như thế"
Khương hoàng hậu tâm trạng lại không thể vui vẻ nổi nữa, vừa gặp một Dụ Quyên lại gặp phải một Long Dĩ Đàm bà ta quay lưng đối diện với Long Dĩ Đàm, đứng bên cạnh chàng chính là A Nhị Na, dung mạo quả nhiên vô cùng xinh đẹp.
Mỉm môi cười rồi không khách khí mà nói
"Cao Vương điện hạ và Vương phi đến rồi à?"
Khương hoàng hậu tiếp tục nói
"Bản cung là cảm thấy Dụ tướng quân hôm nay có hơi hỗn xược, lẽ nào không để bản cung dạy dỗ lại mà Cao Vương đã xót lòng thương hại rồi sao?"
Dụ Quyên tay bất giác nắm thành hình nắm đấm rồi, nhưng nàng không nói gì cả.
Long Dĩ Đàm càng nghe càng không nhịn nổi cơn thịnh nộ, ánh mắt sắc lạnh nhìn bà ta
"Bổn vương" '
"Tham kiếm Hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương cát tường"
Chàng còn chưa kịp lên tiếng thì A Nhị Na liền chen ngang, Long Dĩ Đàm nhìn nàng ấy, chỉ thấy nàng khẽ lắc đầu với chàng, ý bảo chàng đừng quá kích động.
Cao Vương điện hạ cũng không nói gì nữa, chàng đánh mắt nhìn Dụ Quyên rồi im lặng đứng đó.
"Vương phi miễn lễ"
Khương hoàng hậu nhìn nàng rồi tiếp tục nói
"Quả nhiên không hổ danh là đệ nhất mỹ nữ Bách Quốc, dung mạo đúng thật là vô cùng hoàn mỹ"
A Nhị Na chỉ cười đáp lễ, những lời khen về dung mạo nàng từ nhỏ đến lớn vẫn luôn được người khác ca tụng, cũng cảm thấy chỉ là có chút may mắn chứ không thể nói là đáng tự hào.
Nàng cẩn thận một hồi rồi đáp lại
"Tạ hoàng hậu nương nương khen ngợi, thần thiếp chỉ là có chút may mắn"
Nói xong A Nhị Na liền nhẹ nhàng lên tiếng
"Hôm nay là yến tiệc cho hôn lễ của ta, có thể phiền Dụ tướng quân kiểm tra trật tự lần nữa không?"
Dụ Quyên quay sang chắp hai tay hành lễ với nàng rồi nói
"Dạ vương phi"
Sau đó quay lưng đi thẳng.
Hoàng hậu lại càng bị chọc tức tay chỉ vào bóng lưng Dụ Quyên rồi nói
"Ả nữ nhân này.."
"Hoàng hậu nương nương, không biết Dụ tướng quân có điểm nào khiến người phiền lòng thế"
"Vương phi, ngươi nhìn nàng ta xem thử nàng ta thế là vì sao?"
"Dụ tướng quân chỉ vì chức trách, khí chất bất phàm, chỉ thích làm không thích nói."
Khương hoàng hậu vốn nghĩ rằng nữ nhân không thích nhất là thấy người phu quân mình yêu đứng bên cạnh, còn tưởng dựa vào điểm này có thể khiến cho hai người bọn họ trước mặt phu thê sau lưng lại chán ghét cùng cực.
Thế nhưng mấy lời Vương phi nói câu nào cũng có ý bảo vệ Dụ Quyên, bà ta liền hỏi tiếp
"Vậy ngươi có cảm thấy người như nàng ta, thích hợp làm phi hay làm tướng?"
Long Dĩ Đàm thật không thể chấp nhận nổi chuyện này, nhưng trước khi chàng kịp phản ứng thì A Nhị Na liền đáp lại
"Dụ tướng quân tuổi trẻ trải thân trên sa trường, giết giặc lập công mang về chiến tích vang dội.
Kể cả tướng sĩ của ta cũng bảo, nếu xuất trận gặp Dụ tướng quân thì không mấy vui vẻ.
Tuy là phận nữ nhi nhưng đao kiếm sắc bén, khí thế có chỗ nào thua một nam tử hán.
Người như nàng ấy, đúng là..
đáng có hạnh phúc, nhưng là tình yêu độc nhất mà không phải là những cuộc tranh cãi với nữ nhân lòng dạ hẹp hòi"
Khương hoàng hậu nghe thấy liền cảm thấy chấn động, nàng ta đang thầm mắng bản cung.
Hoàng hậu trong lòng cuồn cuộn lửa hận, đến cả ma ma theo hầu còn phải lên tiếng
"Xin vương phi chú ý ngôn từ"
Hoàng hậu nhíu mày hỏi lại nàng
"Vậy, ngươi có tính xứng làm vương phi không?"
A Nhị Na ngoài mặt cười cười không để lộ chỗ nào khó chịu, nhưng trong lòng khi nghe câu hỏi liền cảm thấy có chút chột dạ.
Nàng ấy có tính là xứng không nhỉ? Đứng bên cạnh nàng là Long Dĩ Đàm, nàng không biết nên đáp lời thế nào mới phải, nếu không có nàng vương phi của chàng ấy nhất định sẽ là Dụ Quyên, nếu không phải nàng vô cớ xen vào dòng đời của họ, nàng cũng không cần đứng tại nơi đây phân bua cùng Hoàng hậu để bảo vệ cho ai cả.
"Xứng"
Long Dĩ Đàm bấy giờ mới lên tiếng
"Vương phi của ta xứng hay không làm gì đến lượt người khác tranh luận.
Hoàng hậu nói xem, nàng ấy có xứng hay không?"
Lại nói về Long Dĩ Đàm dù đích thưc trong lòng chàng không có tình cảm thực sự dành cho thê tử, nhưng thứ chàng nên nhận lấy từ khi cuộc hôn nhân này bắt đầu chính là trách nhiệm, không tình nhưng có nghĩa.
A Nhị Na là thê tử được gả cho chàng, tuy không nói nhưng hiểu nàng ấy gánh trong mình nhiều điều không can tâm, suy cho cùng đều là "Thân bất do kỷ", không thể để nàng ấy chịu tổn thương nào từ người khác để rồi sinh uất ức.
"Thân là công chúa Bách Quốc, thân phận cao quý, mẫu tộc lại dũng mãnh.
Vương phi dung mạo xinh đẹp thế này đúng thật là rất xứng"
Long Dĩ Đàm không nói gì nữa, để tránh lại khiến nàng ấy bị hoàng hậu làm khó liền nắm lấy bàn tay thon thả của nàng cùng nàng vào bên trong.
Bỏ lại một hoàng hậu ngơ ngác vì hành động đó.
"Vương gia, cảm ơn chàng"
A Nhị Na thủ thỉ nói với chàng, giọng nói ngọt ngào khác hẳn dáng vẻ cứng rắn lúc trước.
Long Dĩ Đàm cười nhẹ rồi đáp
"Lúc nãy nàng nói rất hay"
Sau đó chàng dừng bước, A Nhị Na cũng dừng lại
"Cảm ơn nàng"
A Nhị Na hiểu chàng ấy nói cảm ơn vì điều gì, ánh mắt của Long Dĩ Đàm lúc này cũng không tồn tại nhiều sát khí nữa, ôn hòa hơn mọi khi.
Nàng lắc đầu với chàng, trâm vàng theo nhịp lắc đầu đó mà đung đưa khẽ rồi sắp rơi ra ngoài.
Long Dĩ Đàm đưa tay gắn lại, bật cười rồi bảo
"Nó sắp rơi rồi.
Sao lại không cẩn thận thế này"
A Nhị Na lúc này ngượng ngùng vô cùng, sao lại có thể bất cẩn như thế được chứ.
"Lúc sáng ta chuẩn bị vội nên không cẩn thận"
"Được rồi.
Vào trong thôi"
Cao vương điện hạ tay trong tay cùng Vương phi thân thiết vào bên trong liền trở thành đề tài để đám người bên ngoài bàn tán.
"Ta chưa từng nghĩ Cao vương điện hạ có thể thân thiết với ai khác ngoại trừ Dụ tướng quân đó"
"Hai người họ đúng thật là trời sinh một cặp"
"Đúng đó đúng đó.
Cao Vương điện hạ cùng vương phi đúng thật đẹp đôi"
"Ta còn nghe nói, Cao vương điện hạ lúc nãy vì bảo vệ vương phi mà không ngại khiến hoàng hậu khó xử nữa kìa"
"Nếu là thật thì đúng là gặp đúng người rồi"
Thanh âm bên ngoài cứ thế tiếp tục, Long Dĩ Đàm không nghe thấy, chàng cẩn thận đỡ A Nhị Na khỏi vấp té khỏi bậc thang.
Nhìn thế này thì đúng thật là phu thê đồng lòng, xứng đôi vừa lứa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...