Editor: trang bubble ^^
Những ngày kế tiếp, Trịnh bà tử và Xảo Nương bận bịu chết đi được, vừa phải đi đánh trang sức vàng, vừa phải mời người đến nhà Trương Hắc Đào làm mai, lại vội vàng thu dọn nhà trong, dọn ra tân phòng vân vân. Cũng may Quý Tỷ Nhi ngoan ngoãn, cực ít khóc rống, hai người mẹ chồng nàng dâu vừa bận bịu vừa rỗi rãnh đi xem Quý Tỷ Nhi, thấy nàng ngủ cứ ngủ, nếu tỉnh rồi, trừ phi đói bụng hoặc là nín tiểu mới sẽ khóc, thời gian khác đều đang thổi nước miếng chơi ngón tay, trong lúc nhất thời đều khen lớn: "Quý Tỷ Nhi của chúng ta chính là một người biết thương người, biết bọn ta không rãnh, cũng hiểu được tự mình chơi, cũng không tới làm ầm ĩ người lớn, thật là hiếm thấy. Đây cũng là Mụ Tổ nương nương phù hộ."
Lại nói Trương gia, quả như bà thím từng nói, cực kỳ dễ nói chuyện, cũng không có yêu cầu đặc biệt với phương diện sính lễ và đủ loại lễ tiết. Hai nhà lập tức bàn bạc vào thu chọn xác định ngày tốt xuất giá, nhất thời cũng đều nói xong xuôi.
Từ lúc định ra hôn sự, Trịnh Minh Nghiệp càng thêm đi sớm về trễ, một lòng muốn giúp nhẹ gánh nặng trong nhà, lại lấy trứng chim chung quanh cầm về nhà cho bọn Lai Vinh chờ ăn. Hôm này lúc về đến nhà, lại đỏ mặt lên ngồi ở một bên, nửa ngày không nói lời nào. Trịnh bà tử thúc giục hắn đi tắm, thúc giục mấy câu thấy hắn không nhúc nhích, lúc này mới chú ý tới hắn không như bình thường, không khỏi nhìn mặt của hắn nói: "Đây là thế nào? Xem con đỏ mặt đỏ mày, chẳng lẽ giận dỗi với người khác? Con à, con lại sắp thành thân, chưa tới mấy tháng cũng là nam nhân đương gia làm chủ, cũng không thể tỏ ra tính trẻ con tranh cãi với người ta."
"Không hề tranh cãi với người ta!" Sắc mặt Trịnh Minh Nghiệp đỏ hơn, ấp úng một hồi lâu mới bắn ra một câu: "Trên đường trở về, con gặp phải Hắc Đào!"
Xảo Nương ôm củi đốt mới từ phòng chứa củi muốn đến phòng bếp, vừa nghe thấy lời này, "Phốc" một tiếng nở nụ cười, dừng bước lại nghe Trịnh bà tử nói với Trịnh Minh Nghiệp: "Qua mấy tháng nữa, Hắc Đào sẽ xuất giá, vào lúc này chỉ có tránh con, tuyệt đối sẽ không tự mình chạy đến trên đường để chặn con nói chuyện. Nhìn con ngượng ngùng thành ra như vậy, không lẽ con thấy nàng, đi lên chặn lại nói chuyện?"
Trịnh Minh Nghiệp ngượng không biết xoay đầu đâu mới phải, âm thanh vo ve nói: "Hôm nay con lấy rất nhiều trứng chim, nghĩ bọn Lai Vinh cũng ăn không hết, trên đường xa xa nhìn thấy nàng, nghĩ tới sớm muộn gì nàng cũng là người chúng ta, bèn gọi nàng lại, cho nàng chút trứng chim về nhà ăn. Nàng mắc cỡ ngại ngùng nhất định không cầm, còn nói để cho con tự mình ăn, bồi bổ thêm thân thể." Nói rồi gãi gãi đầu, thấy Xảo Nương đã nén cười ôm củi đốt đi ra ngoài, mới nhỏ giọng hỏi Trịnh bà tử: "Nương, Hắc Đào nàng nói lời này, có phải vẫn là không thân với ta hay không?"
Trịnh bà tử vừa bực mình vừa buồn cười, trong tay xách cây khuấy bột bèn gõ một cái lên đầu Trịnh Minh Nghiệp, trừng mắt nói: "Nàng đây là quan tâm con, để cho con ăn nhiều một chút, dưỡng thân thể khỏe mạnh lên mới cưới nàng vào cửa."
Lúc đầu trước khi Trịnh bà tử sinh Trịnh Minh Nghiệp, còn sinh một nữ nhi, nuôi không đến một tuổi đã mất, lúc ấy đau lòng thật lâu, dẫn tới bị bệnh một quãng thời gian, chẳng ngờ lúc bệnh lại có Trịnh Minh Nghiệp, vì vậy Trịnh Minh Nghiệp ra đời thì có chút không đủ, hơi lớn hơn chút đi học cũng không bằng Trịnh Minh Phát, chỉ nhận được mấy chữ thì không học nữa. Hôm nay mười tám tuổi rồi, vóc dáng tuy không tính là thấp, người lại lớn lên đen đúa gầy gò, không khỏe mạnh như đại ca Trịnh Minh Hưng vậy, cũng không trắng noãn như nhị ca Trịnh Minh Phát, trời sinh thành thật nhất. Trịnh bà tử thương hắn nhất, vẫn lo lắng hắn không làm mối được một cửa con dâu hiền. Hôm nay làm mối được Trương Hắc Đào, chính xác là hài lòng, biết được hôm nay lúc hắn gặp Trương Hắc Đào dám đi đến gần, vốn là vui mừng, nghe được hắn nghe cô nương người ta quan tâm thành lời nói không thân, nhất thời hận không thể lúc ấy mình ở ngay bên cạnh, thuận tiện thay hắn nói lời dễ nghe.
Trịnh Minh Nghiệp nghe được Trịnh bà tử nói Trương Hắc Đào là quan tâm hắn, không khỏi nhếch môi cười, xoa xoa tay nói: "Nương, trước đó con còn lo lắng Hắc Đào không phải là tự mình đồng ý gả tới, hôm nay nói như vậy, nàng cũng bằng lòng, vậy là tốt rồi."
Lúc này Trịnh bà tử mới nhớ tới chỉ từng nói với Trịnh Minh Nghiệp là Trương gia sai người tới làm mối Trương Hắc Đào, nhưng vẫn chưa từng nói với Trịnh Minh Nghiệp đây vốn là ý của bản thân Trương Hắc Đào, chả trách Trịnh Minh Nghiệp vẫn lo lắng bản thân Trương Hắc Đào không muốn. Trịnh bà tử nhìn bộ dạng Trịnh Minh Nghiệp lúc này mới yên tâm, không khỏi cười, nói hết lời lúc đầu bà thím tới cửa dò ý cho Trịnh Minh Nghiệp nghe. Trịnh Minh Nghiệp cẩn thận nghe xong, há hốc mồm nói: "Nếu đến lúc đó nhị ca thi không đậu Cử nhân, vậy Trương gia không phải đánh sai bàn tính rồi."
"Mau nhổ nước miếng rồi lại nói chuyện." Trịnh bà tử đẩy Trịnh Minh Nghiệp một cái, không vui nói: "Nhị ca của con chắc chắn thi đậu, con đừng nói lời xúi quẩy. Hơn nữa, nhị ca của con hiện giờ là học sinh môn hạ Trịnh Đại quan nhân của bổn tộc Trịnh gia ta. Nếu có chuyện gì, Trịnh Đại quan nhân cũng sẽ mưu tính cho nhị ca của con một chút, cũng không cần lo lắng." Vừa nói vừa cúi xuống tai Trịnh Minh Nghiệp nhỏ giọng nói: "Đại ca nhị tẩu con đã dùng rất nhiều bạc ở chỗ Trịnh Đại quan nhân vì nhị ca con, nếu không xảy ra ngoài ý muốn, dựa vào tài học của Nhị ca con, Cử nhân này chắc chắn trúng."
Trịnh Minh Nghiệp không thông lắm những lý lẽ này, nhưng nghe được Trịnh bà tử nói như vậy, cũng yên lòng, [email protected]#d#l#q#[email protected] cũng nhỏ giọng nói: "Sau này đương nhiên phải báo đáp ân sâu của thân gia cữu cữu."
Trịnh bà tử lải nhải nói trong miệng: "Con không thấy hiện nay ta đối với Nhị tẩu con cũng y như đãi khách sao? Đại ca nàng đã vì chúng ta như vậy, chúng ta tự nhiên hiểu được ân đức, liên đới cũng sẽ không bạc đãi nàng. Cho nên nói, nữ nhân nào có một nhà mẹ đẻ tốt làm núi dựa, vậy tiếng nói ở phu gia mới có trọng lượng."
Trịnh bà tử đây là biểu lộ cảm xúc. Lúc đầu Trịnh Vĩ Sinh chết thì tông tộc Trịnh gia giúp đỡ Trịnh Minh Hưng tranh giành gia sản, không để kế thất là bà và Trịnh Minh Phát Trịnh Minh Nghiệp vào mắt. Lúc ấy nếu nhà mẹ đẻ của Trịnh bà tử có năng lực, đứng ra vì bà ra mặt, thì Trịnh Minh Hưng không dám trắng trợn quá đáng quá mức. Nhưng nhà mẹ đẻ của Trịnh bà tử nhát gan sợ phiền phức, tránh xa xa, mặc cho bà dẫn theo hai đứa con trai một mình đối kháng tông tộc Trịnh gia. Kết quả tự nhiên thua trận, chỉ được chia chỗ viện ở hiện nay và chút đất cằn, bạc của Trịnh Vĩ Sinh tích nửa đời đặt ở dưới mấy gian cửa hàng lại đều bị Trịnh Minh Hưng chiếm đi.
Trịnh Minh Nghiệp thấy Trịnh bà tử nhắc tới nhà mẹ đẻ, cũng biết trong lòng bà có oán hận. Nhớ ngày đó lúc phụ thân còn sống, cậu nhà mẹ lui tới chịu khó biết bao, phụ thân vừa chết, cậu nhà mẹ không giúp một phen cũng thôi, gặp chuyện còn ra sức từ chối, rốt cuộc dần dần không lui tới. Dưới sự so sánh, đại ca Phương Đạt của Nhị tẩu chính là người có tín nghĩa rồi, không chỉ không huỷ hôn, như thường gả muội muội tới đây, phần đồ cưới kia cũng phong phú hơn nhiều. Càng thêm tiếp tế lúc bình thường, coi như lần này hắn không giúp nhị ca thi cử nhân, tương lai Trịnh gia có ai có khả năng là người tài ba đứng đầu, cũng phải báo phần ân tình này của hắn, huống chi hôm nay lại xuất lực ra bạc giúp đỡ nhị ca.
Trịnh bà tử theo Trịnh Minh Nghiệp nói một hồi, thấy trời tối rồi, thúc giục hắn đi tắm, nói tắm một cái ăn sớm rồi đi ngủ, sáng ngày mai dậy sớm còn phải giã gạo, không có thời gian rỗi rãnh mài răng rồi. Một vách tường nói qua một vách tường thấy Lai Hoa và Lai Phúc theo phía sau Lai Vinh, vén rèm muốn vào phòng đi nhìn Quý Tỷ Nhi, vội gọi Lai Vinh lại nói: "Muội muội ngủ đấy, các con chớ vào đi đánh thức nàng."
Trong tay Lai Vinh giơ một cây quạt lá cọ quạt lò rách, cười hì hì nói: "Con xem muội muội nóng hay không, giúp nàng quạt gió một chút."
"Cẩn thận quạt vật bẩn vào trong mắt muội muội." Trịnh bà tử nhìn cây quạt đen thùi lùi trong tay Lai Vinh, nào sẽ cho hắn vào bên trong phòng, sớm đi qua ôm hắn nói: "Con sống yên ổn chút cho ta, đây là cây quạt quạt lò, đợi lát nữa xem nương con phải dùng, còn không để vào dưới bếp đi!"
Vừa vặn Xảo Nương tìm cây quạt ở dưới bếp, cao giọng gọi Lai Vinh, lúc này Lai Vinh mới xoay người vào phòng bếp, Lai Hoa và Lai Phúc lại đi vào theo như một làn khói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...