Thiên Kim Hắc Hóa


“Không được quay, không được quay!” Khi Lục Ngạn đối mặt quần chúng thì trong lòng cũng không có lo lắng như vậy, nhưng mà bây giờ, chuyện này lại liên quan đến tự trọng và mặt mũi của Khúc Nhiễm.

Nếu như chuyện này được truyền lên mạng, lại nghe lời từ một phía của bên kia, đám cư dân mạng sẽ thiên về một bên, đến lúc đó Khúc Nhiễm sẽ bị nhục mạ càng nhiều, Lục Ngạn không muốn cô phải nhận một chút xúc phạm gì từ cư dân mạng.

“Xem đi, xem đi, cậu ta nóng nảy rồi!” Người đang cầm điện thoại quay lại kia vô cùng hưng phấn: “Có bản lĩnh ăn hiếp một cô gái nhỏ kia mà không có bản lĩnh nhận sai à?”
Ngoài một đám cố tình gây chuyện thì còn có một đám người lý trí.

“Mấy người nói nhiều như vậy, chắc diễn đủ rồi nhỉ, có phải mọi người quên mất điều gì hay không? Nạn nhân còn chưa lên tiếng nói câu nào cả! Mau xem đi, quần áo tóc tai, cả người đều bị ướt hết cả rồi, không cẩn thận mà bị đổ hết cả nồi nước lẩu lên người người khác như vậy ư?”
“Đúng thế, mau nhìn lại cô gái kia đi, như thế mà chỉ ướt có một chút thôi à? Không cẩn thận mà cũng chính xác thật đấy, khiến người ta ướt sũng hết cả rồi!” Người nhạy bén nhìn kỹ một chút đã nói ra điểm mấu chốt của vấn đề.

“Ướt nhiều thì sao? Ai mà lúc phạm sai lầm chứ?” Người đàn ông kêu gào trước đó hét lớn khiến cổ họng đỏ bừng lên.

“Nạn nhân vẫn còn chưa nói gì đâu, vậy mà người gây ra chuyện thì lại ngồi trên đấy tỏ vẻ đáng thương, giống như bị sỉ nhục lắm vậy! Tôi ngồi ở bàn đối diện với cô gái này, toàn bộ quá trình của chuyên này tôi đều nhìn thấy hết!”
Chỉ cần có một người mở lời giải thích cho Khúc Nhiễm thì sẽ có người thứ hai, thứ ba.

“Tôi cũng nhìn thấy!”
“Tôi cũng vậy! Tôi cũng không biết không cẩn thận mà có thể hất nguyên cả nồi nước lẩu lên người người khác!”
“Tôi nghi ngờ cô ta cố ý gây chuyện, dẫu sao cô ta lại coi trọng chàng trai bên cạnh cô gái này đấy!”
“Cô gái này còn chưa nói gì thì đã bị mấy tên đàn ông kia đẩy ra ngoài, tôi có lý do nghi ngờ bọn họ là cùng một nhóm, cố tình gây chuyện!”
Mọi chuyện từng chút được giải quyết, người đàn ông thay nhân viên phục vụ giảo biện trước đó cũng gân cổ lên nhưng không nói được gì.


Nhân viên phục vụ ngạc nhiên nhìn mọi chuyện nhanh chóng chuyển hướng, còn cảm thấy rất xấu hổ đối với cái kết luận cuối cùng.

Khúc Nhiễm nhẹ nhàng lau sạch mái tóc của mình, nguyên đầu tóc đã ướt đẫm, cả người cô toàn là mùi của nước lẩu.

Lục Ngạn đau lòng nhìn cô, cũng cảm thấy có chút áy náy.

Cho đến khi mọi chuyện hoàn toàn được làm sáng tỏ, nhân viên phục vụ muốn trốn đi, Khúc Nhiễm mới mở miệng.

“Tôi không biết tại sao cô lại muốn nhằm vào tôi, nếu như cô thích chàng trai bên cạnh tôi, cô có thể nói ra, làm những chuyện mà người bình thường làm, chứ không phải trút cơn tức giận của cô lên người tôi.


Câu nói của Khúc Nhiễm nhận được sự đồng tình của những người xung quanh.

Nếu cô thích người ta, cô có thể dùng những các bình thường để tranh thủ tình cảm, nhưng cô lại trút cơn tức giận của mình lên người không liên quan thì thật quá đáng.

Huống chi người ta bị cô ăn bắt nạt còn chưa lên tiếng nói câu nào thì người đi bắt nạt là cô lại khóc lóc làm loạn trước, muốn lợi dụng dư luận để đẩy người khác lên đầu ngọn sóng.

Sắc mặt của nhân viên phục vụ kia rất khó coi, ngay khi cô ta còn muốn giảo biện thì một người đàn ông mặc tây trang vội vàng chạy đến.


“Cậu hai Lục, tôi đến trễ rồi!”
Sự xuất hiện của người đàn ông này khiến bầu không khí của cuộc tranh cãi lập tức lại dậy sóng.

“Cái gì? Cậu hai Lục ư?” Có người ngạc nhiên kêu lên, dáng vẻ như không thể tưởng tượng nổi: “Tôi nhớ ra rồi! Tôi đã nói rồi mà, sao người đàn ông này lại trông quen quen! Thì ra là Lục Ngạn, cậu hai của nhà họ Lục!”
“Cậu hai nhà họ Lục? Vậy thì tôi cũng hiểu tại sao cô ta lại làm như vậy rồi, thì ra là muốn làm vợ nhà giàu nhưng không thành công, cho nên thẹn quá hoá giận!”
“Tôi đã nói rồi ma, làm gì có chuyện không quen không biết mà lại gây chuyện chứ, thì ra là muốn là vợ nhà giàu đến mức phát điên rồi!”
“Còn không phải sao! Nhưng mà đâu phải thứ gì cũng có thể tiến vào giới nhà giàu được đâu chứ? Tôi cũng không muốn nói đâu, nhưng mà trông cô ta như vậy, ngoại trừ biết giả bộ đáng thương thì còn biết cái gì chứ?”
“Còn không phải sao, mấy người đàn ông kia cũng sờ khắp người cô ta rồi, nếu nói cuộc sống cá nhân của cô ta không bừa bãi thì có đánh chết tôi cũng không tin!”
Quả nhiên miệng của phụ nữ là độc ác nhất, cục diện thay đổi, không ít người qua đường xem trò vui đều góp vào mấy câu, nhất là phụ nữ, từng câu từng chữ như mũi dao đâm vào trái tim!
“Tuyệt!” Khúc Nhiễm câu môi khẽ cười, tận mắt nhìn thấy mấy tên ủng hộ nhân viên phục vụ nữ kia trốn đi, thậm chí mấy tên đàn ông kia cũng nghĩ cách chạy trốn.

Người qua đường đều đang say sưa nói, không hề chú ý tới mấy tên đàn ông nhân cơ hội trốn đi kia.

Nhìn vẻ mặt của nhân viên phục vụ nữ kia, Khúc Nhiễm đột nhiên cảm thấy rất thú vị: “Không lẽ cô còn muốn để mấy tên đàn ông kia bảo vệ cô ư?”
Nhân viên phục vụ nữ cắn môi dưới, chật vật bò dậy từ dưới đất, cũng không quay đầu lại mà chạy đi.

“Đừng lại!” Lục Ngạn nhìn thấy thuộc hạ của mình đến, đang muốn hù dọa cô ta một chút, nào biết cô ta đã nhanh hơn một bước, chạy mất rồi.

“Được rồi.


” Khúc Nhiễm ấn bả vai của Lục Ngạn xuống: “Anh đến bệnh viện băng bó lại vết thương đi.


Trên người Lục Ngạn đã truyền ra mùi máu tươi, chẳng biết từ lúc nào mà cô cảm thấy hơi buồn nôn khi ngửi thấy mùi máu.

“Không sao cả, vết thương nhỏ mà thôi.

” Lục Ngạn giãn lông mày ra, mỉm cười.

Anh ta cảm thấy Khúc Nhiễm quan trọng hơn vết thương của mình rất nhiều, bị thương mà đạt được một câu quan tâm của cô, hình như cũng rất đáng.

Không lay chuyển được Khúc Nhiễm, Lục Ngạn đồng ý đi bệnh viện.

Nhưng mà không biết rằng sau khi hai người rời đi, đám người xung quanh tản ra, chỉ có một người đàn ông vẫn đứng yên tại chỗ, trong đôi mắt ẩn chứa sự lạnh lùng xen lẫn tức giận.

“Đây chính là chuyện không liên quan mà cậu nói sao?”
Lúc ấy Mặc Dịch Minh định tìm người xem camera giám sát, muốn lấy lại trong sạch cho Khúc Nhiễm, nhưng mà khi anh nhìn thấy Lục Ngạn thì cái tay tính lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại lặng lẽ rụt về, điện thoại vẫn tiếp tục nằm yên trong túi quần.

Mặc Dịch Minh xoay người lên tiếng chào tổng giám đốc Hứa xong liền về nhà.

Thật ta cũng không có gì, chỉ là khi nhìn thấy hai người bọn họ ở cạnh nhau thì anh cảm thấy không thoải mái mà thôi, nhìn mà khó chịu, có lẽ là do khuôn mặt của Lục Ngạn kia khiến cho người ta cảm thấy muốn đấm ư?
Lục Ngạn không hiểu ra sao đã bị Mặc Dịch Minh xếp vào một trong những khuôn mặt trông thiếu đòn nhất.


Sau khi đến bệnh viện xử lý vết thương, lúc đi ra Khúc Nhiễm vẫn cứ lải nhải bên tai.

“Bác sĩ nói vết thương không thể dính nước, anh cũng đừng nghĩ đến chuyện tắm một chút, tốt nhất thì anh cũng đừng đi lại nữa, đỡ ảnh hưởng đến vết thương, lần sau chưa chắc chỉ đơn giản là đổi băng gạc thôi đâu.


Dừng lại một hồi, Khúc Nhiễm cảm thấy có chút áy náy, cô biết rất rõ vết thương trên người Lục Ngạn còn chưa lành mà lại ra ngoài cùng anh ta.

“Cô Khúc, em đừng lải nhải nữa, không cần lo lắng, tôi không còn là cậu bé không biết chăm sóc mình nữa đâu.


Lục Ngạn vừa nói xong thì bầu không khí đột nhiên cứng lại.

Khúc Nhiễm nhớ tới những chuyện khi còn bé, không khỏi khẽ nở nụ cười.

Nhìn Khúc Nhiễm một cái, thấy cô không còn lâm vào cảm xúc không vui vì lời nói của mình nữa thì không khỏi thở dài một hơi.

Hôm nay bởi vì trò hề này mà hai người cũng không ăn trưa được, hơn nữa vết thương của Lục Ngạn khiến anh ta không thể động đậy nhiều được, vậy nên hai người mỗi người đi một ngả ở cửa bệnh viện.

Khi Khúc Nhiễm bắt xe trở về, trông thấy một cái xe quen thuộc chạy lướt qua trước mắt, nhưng mà chưa kịp suy nghĩ nhiều thì một chiếc xe taxi đã dừng ở trước mặt cô.

“Người đẹp, đi đâu vậy?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận