Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu Một Lòng Trầm Mê Huyền Học


Tin tức tốt duy nhất đại khái chính là, có thể dẫn khí nhập thể thành công, nói rõ cỗ thân thể này có tư chất tu luyện ha?
Sau khi thở dài lần nữa, cô đứng dậy xuống giường, đi đến bên cửa sổ đẩy cửa sổ ra.

Gió lạnh ban đêm thổi lên mái tóc dài bên gò má, có hơi ngứa.

Cô có chút muốn uống linh tửu.

Đáng tiếc nơi này không có linh tửu, rượu vang đỏ trên tiệc tối hôm nay không hợp khẩu vị của cô, nhàn nhạt, là lạ, không dễ uống.

Có lẽ sau này không còn được uống linh tửu nữa.

Cô phiền muộn thở dài.

Nơi này linh khí mỏng manh, tự nhiên không mang theo linh thực, không có linh thực, tự nhiên cũng không thể sản xuất ra linh tửu quỳnh tương.


Nguyễn Miên nửa nheo mắt nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, bóng lưng mảnh khảnh mang theo ưu thương nhàn nhạt.

Bầu trời bên ngoài như một tấm màn đen, gần như không thấy được sao, thay vào đó là ánh đèn ngũ sắc ở thành phố xa xôi.

Thông qua ký ức của nguyên chủ, cô "nhìn thấy" sự phát triển của khoa học kỹ thuật thần kỳ, mọi người không có tu vi, lại vẫn có thể dựa vào khoa học kỹ thuật để lên trời xuống biển, điều này thật sự làm cho người ta kính nể.

Nhưng linh khí tương đối tán loạn, khí tức thế gian ô trọc không chịu nổi, khó thấy trăng sáng gió mát, càng khó thấy linh vật.

Thế gian vạn sự, có được tất có mất.

Cảm khái xong, cô cau mày.

Cô không hiểu, rõ ràng đã đi tới một bước cuối cùng, vì sao cô lại bị Thiên Đạo bày ra một đạo, lưu vong đến dị thế linh khí hoang vu như vậy?
Chẳng lẽ! Là tính tình của cô quá mức dữ dằn, thân là tu giả lại sát khí quá nặng, làm Thiên Đạo không thích?

Long Vân Tôn Giả dùng một ngón tay thon dài khẽ vuốt cằm, cảm thấy khả năng này rất lớn.

Trước kia đã có người nói qua, cô là một tu giả chính đạo, tác phong làm việc lại còn giống Ma Tôn hơn cả Ma tộc, nếu không phải đánh không lại, chắc hẳn đã sớm bị đánh hội đồng luôn rồi!
Nghĩ đến đây, cô nhìn qua bóng đêm nặng nề bên ngoài, ánh mắt dần dần trở nên kiên nghị.

Làm người, phải thức thời, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, lấy dáng vẻ gà yếu đối nghịch với thiên đạo hiện tại không phải là hành động sáng suốt.

Như vậy từ nay về sau, cô sẽ trở thành một người thiện lương!
Loại vô cùng hiền lành.

Ngay khi cô vừa mới xác định phương hướng nhân sinh, trước mắt đột nhiên hiện lên một bóng đen.

Cái bóng kia rất nhanh, người thường căn bản không bắt kịp.

Nhưng Nguyễn Miên là ai? Trong thân thể của cô vừa mới có một vị tiền Đại Thừa Tôn Giả nhập vào, linh lực không còn, nhưng thần thức vẫn còn, chỉ một cái lóe lên này đủ để bị thị lực của cô bắt được.

Ánh mắt chợt sáng lên, hai bàn tay trắng nõn của Nguyễn Miên khẽ chống bên cửa sổ, nhảy vọt qua cửa sổ nhảy ra ngoài!
Miêu yêu!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận